Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc đầu Thịnh Thao vẫn chưa hiểu là có ý gì, sau khi phản ứng lại bèn trực tiếp gọi điện thoại sang, đầu bên kia vừa kết nối, anh ấy đã vội vàng nói: “Anh không có ý đó, anh thật sự không bẩn, quần áo của mỗi tuần đều mang về nhà giặt, thế nên bột giặt dùng được rất lâu.”
Mạnh Thính Vũ nổi lòng trêu đùa, sau khi ừ một tiếng lại hỏi: “Thế nên, mỗi tuần anh đều gom quần áo bẩn mang về nhà cho mẹ anh giặt?”
“Không phải!” Thịnh Thao mới phát hiện là mình đã tự đào cho mình một cái hố to: “... Được rồi, là máy giặt giặt.”
Anh ấy tự kiểm điểm: “Anh lười quá phải không?”
Mạnh Thính Vũ: “Có chút.”
Cô không nói, quần áo dày của mùa thu mùa đông cô cũng một tuần mang về nhà giặt một lần, dùng máy giặt..
Thịnh Thao biết mình đang ở thời điểm mấu chốt, càng là lúc này thì càng không thể như xe bị tuột xích: “Từ hôm nay trở đi, anh sẽ tự giặt tất cả quần áo của anh!”
Mạnh Thính Vũ trêu: “Bước đầu tiên của đàn ông tốt đó nha!”
Thịnh Thao chỉ cảm thấy đầu bên kia điện thoại như dòng điện, nếu không tại sao lỗ tai của anh ấy lại đang tê dại.
Quen biết mấy tháng nay, lần đầu tiên anh ấy nghe thấy cô dùng từ “Đàn ông” để nói về anh ấy.
Thịnh Thao biết cô thích nghe lời này, đang định đảm bảo sau này không chỉ là quần áo, mà giày anh ấy cũng sẽ tự chải... Chờ khi anh ấy luyện kỹ thuật cho tốt, anh ấy còn có thể giặt áo khoác giúp cô, nào giờ, mấy lời ngọt ngào còn chưa nói ra khỏi miệng, ngoài cửa đã có tiếng động, có người mở cửa, anh ấy nhìn ra, là Từ Triều Tông cả đêm không về.
“Sao thế?” Mạnh Thính Vũ ở đầu bên kia hỏi.
Thịnh Thao nói không rõ ràng: “Bạn cùng phòng trở về.”
“Vậy đợi lát nữa rồi nói tiếp nhé, đúng lúc em còn có chút việc chưa làm xong.”
“Vậy cũng được.” Thịnh Thao thấp giọng: “Thế buổi chiều em có thời gian không? Ăn ở căng tin hay ra ngoài ăn?”
Từ Triều Tông đang cởi áo phao thì nghe thấy câu này, bả vai dừng lại.
Trước đây cũng có rất nhiều khi, thỉnh thoảng anh sẽ nghe thấy Thịnh Thao nói chuyện điện thoại ở trong phòng ngủ, nói mấy lời đường mật bay bổng và cả mấy lời vô nghĩa dài dòng...
Ăn chưa?
Ngủ chưa?
Muốn uống trà sữa không anh đi mua?
Muốn ăn hoa quả không?
Lát nữa có muốn cùng nhau đi tản bộ không, đúng rồi, gần đây có một bộ phim điện ảnh rất hay.
Những lời kiểu như vậy...
Bây giờ khi phát hiện người ở đầu bên kia điện thoại là Mạnh Thính Vũ, Từ Triều Tông khó mà nén được sắc mặt u ám.
Anh hít sâu một hơi, những cảm xúc này chẳng qua là lòng chiếm hữu ngây thơ nhàm chán do cơ thể chưa chín chắn này sinh ra mà thôi.
Nó không có ý nghĩa gì cả, cũng không nên kiềm chế anh.
Từ Triều Tông lấy quần áo sạch đi tắm rửa, lúc đi vào phòng vệ sinh, không thể kiểm soát được độ nặng nhẹ, đóng cửa rầm một tiếng thật lớn.
Mạnh Thính Vũ ở đầu bên kia điện thoại còn nghe thấy, nghi ngờ hỏi: “Tiếng gì vậy?”
Thịnh Thao cũng không biết Từ Triều Tông nổi điên vì chuyện gì, phẩm chất tốt đẹp được dạy dỗ khiến anh ấy không thể nói ra những lời như đồ điên với Mạnh Thính Vũ: “Bạn cùng phòng của anh đóng cửa.”
“À, em đi tìm đàn chị giúp đỡ, tiện thể mời chị ấy ăn cơm.”
“Vậy cũng được.”
Mỗi lần Thịnh Thao đều chờ Mạnh Thính Vũ cúp điện thoại rồi anh ấy mới cúp máy.
Hôm nay không có tiết, bên phía câu lạc bộ cũng không có hoạt động, ngoài việc chờ tin nhắn của Mạnh Thính Vũ ra anh ấy cũng không biết làm gì, nằm ở trên giường cũng chán, nghĩ đến những lời vừa rồi nói qua điện thoại, anh ấy càng nhìn bàn học ở trên giường mình càng cảm thấy không vừa mắt.
Có phải là anh ấy hơi lôi thôi không?