Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghĩ đi nghĩ lại, sau khi lấy một cái khăn mặt mới từ trong ngăn tủ ra bèn hứng một chậu nước bắt đầu dọn dẹp.
Từ Triều Tông đi ra thì nhìn thấy cảnh này.
Tính tình của Thịnh Thao rất tốt, nhưng điểm giống với những cậu con trai khác là cũng lười nhác trên phương diện sinh hoạt, quần áo đều là mỗi tuần mang về nhà giặt, bạn học cũng lộn xộn, giày cũng xếp không ngay ngắn. Ở chung hơn một năm, Từ Triều Tông chưa từng thấy anh ấy dọn dẹp bao giờ.
Thịnh Thao đang chuẩn bị đổi nước, thấy Từ Triều Tông nhìn mình, tính tình của anh ấy tốt, đã quên mất hành động đóng cửa mạnh tay của Từ Triều Tông lúc nãy, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ dọn dẹp một chút, vừa hứa với cô ấy là sau này sẽ chú ý vệ sinh.”
Từ Triều Tông lặng lẽ nhìn anh ấy bận rộn.
Cho dù trong lòng có một lửa không tên, nhưng dù sao anh ấy cũng không phải mười chín tuổi thật, vẫn có thể kìm nén đồng thời tiêu hóa những cảm xúc này, lúc anh đang chuẩn bị nhắm mắt làm ngơ rời đi, ánh mắt vô tình lướt qua bàn học của Thịnh Thao.
Trên bàn học có một cái móc khóa, sắc mặt của anh lập tức thay đổi.
Từ Triều Tông nhìn chằm chằm vào cái móc chìa khóa, anh nghĩ rằng mình hoa mắt rồi, không thì làm sao đồ của anh lại ở chỗ Thịnh Thao chứ?
Trong cuộc đời Từ Triều Tông, ý nghĩa của cái móc khóa ấy còn lớn hơn cả nhẫn cưới.
Về sau này, cái móc khóa càng ngày càng cũ nhưng anh cũng không bỏ đi, mà để trong ngăn kéo phòng làm việc. Móc trên đó cũng là chìa khóa của két sắt ngân hàng, như thế cũng biết cái móc khóa ấy quan trọng với anh cỡ nào.
Thịnh Thao bước đến, nhìn thấy Từ Triều Tông giống như bức tượng điêu khắc bất động, thuận theo ánh mắt anh nhìn qua.
Trong tầm nhìn của Từ Triều Tông, Thịnh Thao cầm cái móc chìa khóa trong tay nghịch: “Đây là quà sinh nhật Thính Vũ tặng mình, cô nói đây là độc nhất vô nhị, có phải trông cũng khá đẹp không? Tay nghề làm giống y như thật, thực sự phải nói là bây giờ mấy ông chủ có đồ thủ công mỹ nghệ lợi hại thật nhỉ.”
Hôm ấy xảy ra chút sai sót, làm hướng đi của sự việc cũng thay đổi khác đi.
Từ Triều Tông đờ đẫn nghĩ, vốn dĩ là cuộc gặp mặt đầu tiên của anh với Thính Vũ, lại biến thành cuộc gặp của cô với Thịnh Thao.
Vốn dĩ là quà sinh nhật của anh, lại bị Mạnh Thính Vũ tặng cho Thịnh Thao.
Từ trước tới nay không có giây phút nào rõ ràng hơn bây giờ, cuối cùng, cuối cùng anh đã ý thức được, lúc ấy anh thứ đưa ra không chỉ là một quyết định. Anh còn phải đối diện với những thứ nên thuộc về ký ức của mình, tất cả đều sẽ biến thành việc của một người khác.
Thịnh Thao còn muốn nói với Từ Triều Tông ý nghĩa đằng sau của món quà sinh nhật này, lời còn chưa nói ra, Từ Triều Tông liền giống như một cơn gió mạnh vù một cái đi mất.
Thịnh Thao: “…”
Dù anh có không nhạy bén cũng phát hiện ra sự bất thường của Từ Triều Tông, hơn nữa, bản thân anh cũng không ngốc.
Việc xảy ra trong buổi tiệc sinh nhật lại hiện ra trong đầu anh, Thịnh Thao thu lại biểu tình trên mặt, mặt không biến sắc kéo ghế ngồi xuống.
Từ Triều Tông đối với Thính Vũ… có một sự để ý mà anh nói không nên lời. Đàn ông càng hiểu rõ đàn ông hơn, Từ Triều Tông bất thường như vậy, chỉ có một lý do, anh có ý khác với Thính Vũ.
Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?
Thịnh Thao càng nghĩ, sắc mặt càng khó coi.
Có liên quan đến kinh nghiệm từ bé đến lớn, nếu như Ân Minh hoặc là Vương Viễn Bác thích Thính Vũ, anh có thể không dễ chịu nhưng cũng chỉ là không dễ chịu mà thôi. anh tự tin hai người đó không phải đối thủ cạnh tranh của mình.