Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng nếu như người nhòm ngó Thính Vũ là Từ Triều Tông thì sao? Chỉ nghĩ như vậy thôi, anh đã cảm thấy cực kỳ nôn nóng bất an rồi.
Phải làm cho Từ Triều Tông biết khó mà rút lui.
Từ Triều Tông bước nhanh ra khỏi ký túc, vẻ mặt phiền muộn, bạn học đi qua muốn chào hỏi anh nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của anh thì bèn bỏ luôn ý nghĩ ấy. Chẳng ai muốn chuốc lấy cái phiền phức đó cả. Từ Triều Tông giống như không cảm thấy cái lạnh thấu xương của gió rét, cứ như đang thi đấu với người nào vậy, mãi đến khi tới bến xe buýt nấm đấm ở tay mới mở ra.
Ở phương diện chia tay, đàn ông luôn là người chậm chạp, đau đớn luôn đến muộn màng.
Khoảng thời gian làm thủ tục ly hôn với Mạnh Thính Vũ, tâm trạng Từ Triều Tông cũng không được tốt, nhưng khi ấy suy xét cùng với lo nghĩ của anh đều là xuất phát từ góc độ thực tế. Công ty anh đã lên sàn cổ phiếu, gia đình ổn định sẽ thêm điểm cho anh, đối với hình tượng xí nghiệp cũng có tác dụng trực diện, ly hôn đem lại mặt trái ảnh hưởng quá lớn. Mạnh Thính Vũ đã quyết tâm ly hôn với anh, ngay cả cổ phần của công ty cũng không yêu cầu quy đổi ngay lập tức. Cô để luật sư dự tính thỏa thuận ly hôn là cô đang nhượng bộ lắm rồi.
Trước đây cô có đòi chia tay, nhưng anh biết cô không thật sự muốn rời xa. Cô giống như đứa trẻ muốn đồ chơi muốn được quan tâm yêu thương vậy, vì thế mà anh có thể níu kéo, bởi vì như vậy cô cũng sẽ vui, hơn nữa từ đầu tới cuối anh cũng không muốn rời xa cô.
Nhưng chính lần đó, anh biết cô thật sự muốn ly hôn, không phải chỉ nói miệng, cô cắt đứt mọi đường, bố Mạnh mẹ Mạnh nhẫn nại khuyên nhủ cô cũng không nghe. Lúc đó cô phòng bị kiên cố, ai cũng không thể lay chuyển được cô. Lúc ấy anh cũng tức giận, không hiểu được, không rõ tại sao cô không chịu yên bình trải qua ngày tháng mà phải giày vò nhau như vậy, anh cũng không hiểu cô còn muốn cái gì.
Cô còn nói thêm câu “Em không còn yêu anh nữa” cũng như đổ thêm dầu vào lửa.
Cô quá hiểu cách làm thế nào để tổn thương lòng tự trọng của anh.
Đối với người đàn ông hơn ba mươi tuổi mà nói, với tình cảm bản thân anh có thể xem thường, nhưng ở nơi nội tâm sâu thẳm, anh vẫn hy vọng tình cảm của vợ với mình vẫn mười năm như một. Lúc vợ nói không còn yêu nữa, anh cảm thấy không chịu nổi.
Anh đã làm gì chứ?
Anh đã làm sai cái gì? Anh có chỗ nào làm chưa đủ tốt sao?
Từ Triều Tông lúc này đây rất chán ngán mệt mỏi cái tiết mục trọng sinh này, anh muốn quay về trước đây hơn bất cứ lúc nào.
Anh không cần nghiên cứu sâu, cũng không cần tự kiểm điểm. Người hy vọng sửa đổi để lần sau có kết quả tốt hơn mới cần tự kiểm điểm. Anh đã chán ghét việc bước vào cuộc hôn nhân đáng chết ấy với bất kỳ ai rồi.
Trọng sinh mấy tháng nay, tâm trạng Từ Triều Tông vẫn luôn bình tĩnh, anh cũng chuẩn bị xong mọi kế hoạch, nhưng lúc này đây tất cả những mặt trái của tinh thần đều bị cuốn theo cái móc khóa lẽ ra thuộc về anh, nhưng lại bị người khác trộm mất mà đến.
Thiệu Linh từ xa đã nhìn thấy Từ Triều Tông.
Anh chìm đắm trong thế giới của riêng mình, dù môi mím thành một đường, hàm cắn chặt, toàn thân toát ra loại khí người sống không ai dám lại gần, cũng đủ làm người khác chú ý đến. Thiệu Linh cũng chỉ nhìn thấy một bên mặt anh, chân bước nhanh đi đến, tiếng nói trong trẻo phát ra: “Từ Triều Tông, trùng hợp quá, anh còn nhớ em không?”
Từ Triều Tông nhìn cô, lông mày nhăn lại.