Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn không nói đến nghỉ việc, bất luận anh với Mạnh Thính Vũ như thế nào, anh cũng sẽ không phủ nhận việc người thân của cô đã từng đối tốt với anh ra sao. Anh cũng lo trong cái thời điểm quan trọng này mà thôi việc sẽ tạo nên ảnh hưởng đối với việc học tập của Chương Nhất Minh, thế thì lợi bất cập hại rồi.
Đến nhà họ Chương, Từ Triều Tông bất ngờ phát hiện mẹ Mạnh cũng ở đó.
Suýt chút nữa buột miệng gọi một tiếng mẹ rồi.
Tính tình của bố Mạnh khá kín đáo, là hình tượng ông bố của gia đình truyền thống nên có, mẹ Mạnh đối với ông ấy tốt đến mức không có gì để nói. Vương Viễn Bác cũng từng nói đùa, nói anh may mắn mới gặp được mẹ vợ như vậy. Suy cho cùng lúc Mạnh Thính Vũ mới ở bên anh, anh không có gì trong tay, cũng không phải người địa phương, người lựa chọn điều kiện gia đình nhìn vào đều thấy nghèo khổ, mẹ Mạnh từ trước tới nay không ghét bỏ anh, thực sự coi anh như con trai ruột.
Sự xa lạ trong mắt mẹ Mạnh kéo Từ Triều Tông trở về với hiện tại.
Mạnh Lệ Trân giới thiệu với chị dâu: “Đây là thầy gia sư của Nhất Minh, tiểu Từ là thủ khoa của tỉnh chúng ta, rất lợi hại, hiện giờ thành tích của Nhất Minh có tiến bộ, đây đều là công lao của tiểu Từ.”
“Cháu chào dì.” Từ Triều Tông rất lễ phép chào hỏi.
Mẹ Mạnh cười: “Có thể nhìn ra là một đứa trẻ ngoan, ăn gì mà cao lớn như vậy.”
Từ Triều Tông có thân hình cao lớn, nhưng cũng có chút gầy của thiếu niên. Mỗi hành động đều trầm ổn làm lu mờ đi tuổi tác, nhìn không giống như mười chín tuổi. Sống lưng anh thẳng, ánh mắt sáng trong, lại có mác hào quang sinh viên đại học Yến như vậy, là hậu bối được trưởng bối yêu thích tán thưởng. Nam sinh giai đoạn tuổi tác này dù trưởng thành hơn nữa, khó tránh sẽ lộ ra sự hoạt bát cùng với phô trương, nhưng Từ Triều Tông không như vậy, anh như cây bạch dương, đứng vững trong gió lạnh, làm cho người khác nhìn là thấy yên tâm.
“Tiểu Từ, cháu vào đi, Nhất Minh cũng đang làm bài tập về nhà. Cháu giúp em xem bài thi lần này nhé.” Mạnh Lệ Trân khó giấu được sự tự hào, “Lần này xếp nhóm đầu lớp rồi, nhưng thầy giáo nói với em thằng bé làm bài vẫn qua loa cẩu thả, cũng không biết đến khi nào mới có thể trầm ổn được!”
“Vâng.”
Chị dâu em chồng hai người nhìn theo Từ Triều Tông đi vào phòng nhỏ, lúc này mới quay lại phòng bếp tiếp tục bóc đỗ.
“Thế nào, cậu sinh viên này có phải rất được không? Lúc ấy em vừa nhìn là ưng ý rồi, mặc dù giá đưa ra cao hơn chút so với một cậu sinh viên khác, nhưng tiền này tiêu cũng đáng, chỉ cần Nhất Minh thi vào được trường tốt, em làm gì cũng cam tâm tình nguyện.”
Mạnh Lệ Trân một lần nữa cảm khái: “Nuôi trẻ con tốn nhiều tiền, vẫn là Thính Vũ chưa bao giờ làm anh chị lo lắng, cũng không cần học thêm đã đỗ vào trường đại học Yến rồi.”
…
Trong phòng ngủ nhỏ, Chương Nhất Minh ngoan ngoãn đưa các loại bài thi cho Từ Triều Tông.
Sau mỗi lần kiểm tra hàng tháng Từ Triều Tông đều sẽ phân tích chỗ sai cho Chương Nhất Minh, tận lực cho lần thi sau tránh không mắc phải lỗi sai tương tự nữa.
Từ Triều Tông kiểm tra bài thi, Chương Nhất Minh cũng rảnh rỗi, lấy lý do uống nước lén đi ra ngoài. Đối với Chương Nhất Minh học sinh cấp ba mà nói dù là chỉ đứng ở ngoài ban công phơi nắng cũng là rảnh rỗi. Từ trong phòng đi ra, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ cùng mợ đang nói chuyện, nội dung câu chuyện cách quãng từ phòng bếp truyền ra.