Sau Ly Hôn Cùng Chồng Trước Trọng Sinh

Chương 46: Chương 46




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nói đến con gái, mẹ Mạnh cũng rất tự hào, trên miệng khiêm tốn nói: “Làm bố mẹ làm sao không bận tâm lo lắng được, chị lại thấy tính cách như Nhất Minh mới tốt, Thính Vũ nhà chị chính là quá có chủ kiến, bây giờ con bé hầu như không nghe chị với lão Mạnh nữa.”

“Con gái làm sao có thể không có chủ kiến?” Mạnh Lệ Trân không tán thành: “Em thấy Thính Vũ rất tốt, không có cô bé nào tốt hơn Thính Vũ cả.”

Mạnh Lệ Trân nhanh nhẹn bóc hạt đỗ, chuyển chủ đề khác: “Có điều không biết gần đây Thính Vũ bận gì vậy? Mấy lần gọi nó về nhà ăn cơm đều nói có việc bận.”

Mẹ Mạnh do dự mấy giây, nhỏ giọng nói: “Chị nghi Thính Vũ đang yêu rồi.”

“Cái gì? Là thế nào??” Mạnh Lệ Trân bỏ việc trong tay xuống, vội vàng hỏi: “Là con nhà ai vậy? Người ở đâu? Là bạn học sao?”

“Cái này là do chị đoán thôi, Thính Vũ không nói gì cả.” Mẹ Mạnh thở dài một tiếng: “Tính cách con bé không phải em không biết, nó không muốn nói thì em hỏi rách trời cũng không có tác dụng, nhưng có điều chị đoán được con bé chắc là yêu đương rồi. Tuần trước về nhà nó chỉ trốn trong phòng nói chuyện điện thoại, buổi tối đi xem phim rất muộn mới trở về, hôm ấy chị bắt lão Mạnh trốn dưới lầu, lão Mạnh quay về nói nhìn thấy một cậu thanh niên cùng con bé xuống xe taxi, chỉ có điều trời tối quá, ông ấy nhìn không rõ cậu thanh niên kia trông như thế nào.”

Mạnh Lệ Trân rất tự tin nói: “Người được Thính Vũ nhà mình để ý đến, chắc chắn không thể kém cạnh được!”

“...” Mẹ Mạnh do dự nói: “Em không biết chị Mỹ ở gần nhà chị, con gái chị ấy không phải cũng yêu đương ở đại học mà chẳng ai để tâm gì sao?”

“Thính Vũ mới không phải kiểu con gái ngốc không biết gì.” Mạnh Lệ Trân nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Vẫn phải đợi con bé tự mở miệng nói, đến lúc ấy mình nói với con bé, con gái lúc còn trẻ có mấy cuộc tình không có gì không tốt, người có kinh nghiệm nhiều rồi sẽ không dễ dàng bị lừa gạt. Con bé cũng sẽ biết bản thân cần tìm người như thế nào mình là phụ huynh dạy con bé bảo vệ bản thân tốt là được, những việc khác chỉ có thể để tự thân con bé dần dần trải nghiệm. Chị dâu, chị đừng lo lắng, con bé vẫn còn trẻ mà!”

Mẹ Mạnh nghe vậy cũng thấy có lý.

Bà ấy cũng có niềm tin với con gái của mình. Nếu cô thật sự là đứa không thông minh thì việc lúc trước khi thi đại học ấy đã có thể hiện rõ bản chất rồi.

Nhớ đến việc ấy, mẹ Mạnh khó tránh nơm nớp lo lắng: “Lúc ấy con bé với thằng bé đó… Nếu như không phải lo ảnh hưởng kết quả học tập của con bé thì chị với lão Mạnh cũng không đến mức ép con bé như vậy. Thằng bé ấy nửa đêm, ngoài trời vẫn đổ mưa mà vẫn đứng đó đợi Thính Vũ, chị với lão Mạnh cũng không dám cho con bé biết, bây giờ nghĩ lại trong lòng vẫn có chút không yên.”

“Đều là quá khứ cả rồi!” Mạnh Lệ Trân nói: “Thính Vũ đã quên rồi, nếu không thì con bé sẽ không tìm bạn trai mới đâu?”

Nói như vậy, mẹ Mạnh cũng không lo nghĩ nữa, mặt mày cũng giãn dần ra.

“Lão Mạnh nói dáng người của cậu thanh niên ấy khá cao.” Mẹ Mạnh chúm miệng cười: “Đoán so với tiểu Từ cũng không kém bao nhiêu.”

Mạnh Lệ Trân rất có kinh nghiệm: “Chỉ cần dáng người cao thì chắc chắn không xấu đi đâu được, em hiểu Thính Vũ, người không đẹp con bé sẽ không thích đâu.”

Mẹ Mạnh vui vẻ: “Còn phải nói, giống y hệt chị.”

Lúc còn trẻ, nhà họ Mạnh nghèo không có gì, bố Mạnh là thanh niên tướng mạo đẹp đẽ nhất xưởng bên cạnh, bà ấy nhìn một cái đã thích rồi, cả tâm tư dành cho ông ấy.

Chị em dâu nhìn nhau cười, nhớ lại những việc năm mười tám tuổi ấy.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.