Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi nghe trộm xong Chương Nhất Minh trở về phòng, ngồi trước bàn học nhìn lên trời than thở: “Ước gì em bây giờ đã mười tám tuổi vào đại học rồi, vào đại học tốt thật!”
Yêu đương cũng không ai nói gì nữa!
Càng nghĩ càng hâm mộ, Chương Nhất Minh ngoáy cái bút trong tay, mặc sức tưởng tượng về tương lai: “Đợi em thi đỗ đại học rồi em cũng sẽ tìm bạn gái, ngày nào cũng đi ăn đồ ngon, làm gì cũng sẽ không bị nói, yêu đương cũng không bị thầy giáo mời phụ huynh, đây chính là cuộc sống thần tiên mà...”
Chua rồi.
Từ Triều Tông biểu hiện lạnh lùng dùng bút chấm chấm lên bài thi: “Đừng nghĩ mấy cái không thực tế nữa. Lại đây, xem bài này, nếu anh không nhớ nhầm thì rõ ràng tháng trước chúng ta có nói qua, lúc thi em nghĩ gì thế?”
Chương Nhất Minh liếc một cái: “Lúc thi môn này bụng em hơi khó chịu.”
Cậu bé đang ở lứa tuổi hiếu kỳ với bạn khác giới, ngập ngừng một lát, lại hiếu kỳ hỏi: “Thầy Từ, anh có bạn gái không?”
Từ Triều Tông không buồn đáp lại. Cầm bút lên, bắt đầu viết các bước giải chính xác ở tờ giấy nháp đặt bên cạnh.
Chương Nhất Minh cũng không nản lòng: “Em nhìn anh vậy thì chắc chắn là chưa có, nếu anh có bạn gái rồi thì làm gì có thời gian đến dạy cho em.” Cậu bé lại tự nghĩ tự nói: “Thực ra em nói như vậy thôi, anh yên tâm, em biết em bây giờ không được phép yêu đương, em hiểu bản thân mình, nếu như yêu rồi chắc chắn sẽ phân tâm rất nhiều, thành tích tuyệt đối sẽ xuống dốc, đến lúc ấy bị thầy cô phụ huynh phát hiện ra, sẽ bị bắt chia tay, vì thế mà hiện giờ ở trường em không dám tùy tiện nhìn các bạn nữ, chỉ sợ nhìn kỹ một chút sẽ có chuyện, em khổ quá đi.”
Từ Triều Tông đang giải đề, đầu bút bỗng dừng lại, trên tờ giấy nháp một mảng mực lan ra.
Chia tay.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía Chương Nhất Minh đang thao thao bất tuyệt.
Chương Nhất Minh là người nói nhiều, càng nói càng hăng hái: “Chị em lúc ấy cũng thế, đừng thấy chị ấy hồi đó vững vàng rồi, thực ra trong lòng chị ấy đau khổ lắm. Em thấy chị ấy lén lút khóc hai lần, lúc ấy chị ấy thật sự rất khó chịu. Em cũng không biết làm thế nào để khuyên chị ấy, cũng may chị ấy biết nếu chị ấy không thi tốt thì cậu mợ em sẽ càng đau lòng, chị ấy ép mình bình tâm lại học tập. Em không lợi hại bằng chị ấy, nếu việc đó xảy ra với em thì chắc chắn em cũng không lấy lại được tinh thần học tập, chứ đừng nói đến thi vào đại học.”
Nói đến đây, Chương Nhất Minh thở dài một cái: “Tình yêu mà, lúc yêu chắc chắn rất vui vẻ, lúc chia tay phải mất nửa cái mạng sao? Có điều cũng tốt, chị em thoát ra được rồi, vừa nghe mợ nói với mẹ em, hình như chị ấy lại tìm được bạn trai mới rồi!”
Từ Triều Tông nhìn chằm chằm chỗ mực trên tờ giấy nháp.
Anh đột nhiên nhận ra, anh đã quên mất một việc rất quan trọng.
Học kỳ sau Thịnh Thao sẽ ra nước ngoài, đồng thời sau này sẽ định cư ở nước ngoài. Tính toán kỹ càng, cũng không còn mấy tháng nữa, dựa vào sự hiểu biết của anh với Mạnh Thính Vũ, đừng nói tình cảm của cô với Thịnh Thao vẫn chưa sâu đậm đến mức đó… Cứ coi như Thịnh Thao đã làm gì cô rồi đi nữa thì trong tim anh ấy, không có gì quan trọng hơn gia đình cả.
Đoạn tình cảm nông cạn không có cơ sở như vậy, Thịnh Thao ra nước ngoài có nghĩa là hai người họ sẽ chia tay.
Nếu bạn trai mới của Mạnh Thính Vũ là người khác, là người anh không quen thì cũng không nói làm gì, quan trọng là Thịnh Thao người nhất định sẽ rời ra cô, anh không có cách nào ngồi yên không lo đến.