Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô thực sự không muốn gặp lại Từ Triều Tông, vì vậy cô lập tức đã trả lời lại tin nhắn của bác mình: “Bác à, ngày mai con có hẹn đi chơi với bạn học rồi, lần sau con sẽ đến chỗ của bác nhé!”
Rất nhanh sau đó bác của cô đã trả lời lại: “Được.”
Mạnh Thính Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì cô muốn đến vườn hoa hồng, mà Chu Tư Văn lại không muốn ở trong ký túc xá một mình, thế nên cuối cùng họ quyết định rằng cả bốn người trong ký túc xá đều sẽ đi.
Sau khi trở lại ký túc xá của trường, Tiền Tĩnh và Vu Giai Kỳ càng thêm mong chờ hoạt động ngày mai, lục tung các hộp và tủ, chạy tới chạy lui trong phòng tắm, cố gắng quyết định ngày mai sẽ mặc gì.
Mạnh Thính Vũ cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này nên gia nhập hội của họ.
Có một cách vô cùng hiệu quả để chuyển dời sự ảnh hưởng mà Từ Triều Tông mang đến khi sống lại, đó là tình yêu.
Dù sao cô cũng đã ly hôn rồi, dù gì hiện tại cô cũng chỉ mới mười tám tuổi.
Đã rất lâu rồi cô chưa được nếm trải tư vị của tình yêu là như thế nào rồi, Mạnh Thính Vũ cảm thấy bản thân đã trở thành một cây hoa hồng khô héo. Đương nhiên trong tiềm thức, cô cũng rất cấp bách muốn chứng minh rằng quyết định ly hôn là đúng đắn, đồng thời, cô cũng không bị đánh bại trước cục diện đáng buồn của hôn nhân, cô vẫn có thể tiếp tục yêu một người khác say đắm như lúc trước cô yêu Từ Triều Tông vậy.
Cô không hề đánh mất khả năng yêu thương.
*
Thứ bảy, tại ký túc xá nam.
Buổi sáng yên tĩnh đến lạ thường, mấy chàng trai dường như dồn gần hết sức lực vào game, vào sáng sớm mới từ quán cà phê mạng trở về, ngay cả tắm cũng chưa tắm mà trực tiếp leo lên giường đi ngủ. Khi Từ Triều Tông đi ngang qua giường của bạn cùng phòng, anh cúi đầu nhìn xuống đôi tất bốc mùi nhét trong giày thể thao, cảm thấy khó chịu nên vô thức cau mày.
Thời gian đã rất lâu rồi, anh không còn có thể chấp nhận việc ở cùng phòng với những người lôi thôi ở trường đại học.
Sau khi ra khỏi cục dân chính, anh không vội rời đi, hận không thể sử dụng hai mươi tư giờ kia thành bốn mươi tám giờ, vì vậy hiếm khi để tài xế ở một bên đợi như vậy.
Anh ngồi trong xe, bên cạnh là tờ giấy ly hôn mới được chứng nhận, anh nhéo nhéo sống mũi, sự khó hiểu xa lạ có thể lấn át đi một chút cảm giác khó chịu đang tràn ngập.
Anh không giỏi hồi tưởng, nhưng giờ phút này anh lại nguyện ý dành một ít thời gian để tổng kết lại tình cảm mười tám năm và gần mười năm trong cuộc sống hôn nhân.
Có người đã nhận xét về Từ Triều Tông thế này, thông minh nhưng không tự phụ.
Những người thông minh có thể dễ dàng phát hiện ra các vấn đề đang tồn tại ở chỗ nào, miễn là họ sẵn sàng xem xét lại bản thân.
Khi Từ Triều Tông nhận được cuộc gọi, anh đã có quyết định trong đầu.
Từ giờ trở đi, anh sẽ không tiến tới mối quan hệ hôn nhân với bất kỳ ai nữa.
Anh nhận được một cuộc gọi, bên kia thông báo cho anh rằng bà Từ, ồ, không, chính xác là vợ cũ của anh đã gặp phải tai nạn xe cộ, may mắn là không gặp vấn đề nghiêm trọng, bây giờ vẫn đang hôn mê, chỉ xuất hiện chấn động rất nhỏ ở não, nếu không gì ngoài ý muốn thì mấy tiếng sau mới tỉnh.
Anh suy nghĩ một chút, bảo tài xế đang đợi ở một bên lên xe, đi về phía bệnh viện.
Chỉ có thể nói rằng hôm nay không phải là một ngày tốt lành.
Tất cả đều không may.
Có một chiếc xe tông vào đuôi xe, khi tài xế muốn xuống xe để giải quyết vấn đề thì trước mắt anh chợt tối sầm rồi rơi vào trạng thái chóng mặt.