Sau Ly Hôn Cùng Chồng Trước Trọng Sinh

Chương 7: Chương 7




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc tỉnh dậy lần nữa, anh phát hiện mình đang nằm trong ký túc xá của trường đại học.

Sau khi chìm vào giấc ngủ và tỉnh dậy nhiều lần, anh bình tĩnh tiếp nhận hiện thực này, anh đã xuyên không về quá khứ, trở về năm mười chín tuổi.

Chuyện này vừa tốt nhưng cũng không tốt.

Điều không tốt là anh đang có một số dự án đang chạy cùng lúc, nếu anh không có ở đó thì có thể sẽ khá phiền toái, nhưng anh tin rằng một vài đối tác của mình có thể giải quyết được. Chẳng qua là anh vẫn còn cảm thấy phiền lòng.

Điều tốt là anh đã ba mươi bảy tuổi trong cơ thể này, thế nên anh đã có mười tám năm kinh nghiệm trong kinh doanh. Chỉ cần muốn thì anh có thể sẽ đạt đến đỉnh cao trước đó trong thời gian ngắn hơn.

...

“Từ Triều Tông, cậu lại đi làm thêm à?” Thịnh Thao đi ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt trên đầu.

Thịnh Thao là một trong những người bạn cùng phòng của Từ Triều Tông.

Mối quan hệ giữa Từ Triều Đông và anh ấy rất thờ ơ, không xa cũng không gần. Hiện tại mới khai giảng đầu năm thứ hai, vào học kỳ tiếp theo, Thịnh Thao ra nước ngoài theo sự sắp xếp của gia đình. Rất nhiều năm sau đó, Từ Triều Tông cũng chưa từng gặp lại anh ấy, anh chỉ nghe nói qua trong cuộc hội ngộ của bạn bè cùng lớp rằng Thịnh Thao định cư ở nước ngoài, rồi kết hôn với một người bản địa và hùn vốn để mở một công ty luật.

“Ừm.”

Thịnh Thao cũng đã quen với sự thờ ơ của Từ Triều Tông.

Tuy nhiên, anh ấy cũng phát hiện ra rằng trên người Từ Triều Tông dường như có một luồng khí không thể giải thích được khi bắt đầu nhập học lần này.

Thịnh Thao là một chàng trai tỏa nắng và hướng ngoại, nên anh ấy không để bụng sự thờ ơ của người bạn cùng phòng: “Hình như cậu không có thời gian rảnh nhỉ, đúng rồi, hôm nay câu lạc bộ của tôi có một hoạt động, đó là đi đến vườn hoa hồng, người trong câu lạc bộ nói có vài nữ sinh năm nhất cũng tới đó, mọi người có muốn đến cùng không?”

Trong ký túc xá của bọn họ có bốn người, cả bốn người đều đang độc thân.

Trong đó có hai người ngày nào cũng hò hét phải thoát ế, muốn yêu đương, nhưng kết quả lại một lòng một dạ dành hết cho game.

Từ Triều Tông thì khác, anh bận rất nhiều việc, ngoài việc học ra thì rất khó để gặp được anh.

“Không đi.” Từ Triều Tông từ chối.

Thịnh Thao cũng không ngạc nhiên, mà ngược lại sẽ thật kỳ lạ khi Từ Triều Tông thực sự muốn tham gia loại hoạt động này.

Từ Triều Tông rất nổi tiếng trong trường đại học, một đàn chị từ khoa truyền thông cũng theo đuổi anh hơn nửa năm, nhưng lại không được anh đáp lại.

Thịnh Thao nhún vai: “Được rồi.”

Từ Triều Tông theo trí nhớ mà đi ra ngoài, rồi đến trước cửa trạm xe buýt.

Đây đã là một trải nghiệm rất kỳ lạ đối với anh.

Không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng đầu óc của anh dường như không ngừng suy nghĩ, anh đột nhiên trở về lúc mười chín tuổi, những dự án kia cũng không hề tồn tại, anh vẫn còn rất nhiều thời gian... Đương nhiên anh vẫn rất bận rộn và có nhiều việc, ngoại trừ lên lớp và đến thư viện để giết thời gian, anh còn có hai công việc bán thời gian, một là dạy cho học sinh trung học, hai tiết một tuần, hai là giúp mọi người thiết kế hệ thống.

Trong hai công việc này không có công việc nào khó khăn đối với anh cả.

Đặc biệt là cái thứ hai, mười chín tuổi anh đã phải nỗ lực, bỏ ra rất nhiều tinh thần và thể lực mới hoàn thành hệ thống được, nhưng bây giờ chỉ cần một phần ba thời gian là có thể hoàn thành rồi.

Bên kia đã thanh toán được ba mươi phần trăm khoản tiền, phần còn lại sẽ được ghi vào thẻ của anh trong vòng hai tháng tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.