Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 244: Chương 244: 244




Đợi tôi ra đến nơi, chạy tới trước bụi cây, chỗ đó lại trống không.

Tôi ngẩn ngơ đứng ngay vị trí đó, tuy rằng không có gì, nhưng tôi không nghi ngờ đó có phải ảo giác của mình không.

Một lúc lâu sau, không biết lúc nào, Trương Kính Tùng đã đứng bên cạnh tôi: “Cần anh đi dạo chung không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, nụ cười của anh ta rất bao dung, tôi có hơi không nỡ phá bầu không khí, chỉ đành gật đầu: “Được!”

Chúng tôi sánh vai dạo bước trong sân, anh ta chưa bao giờ làm tôi khó xử, không hề hỏi tôi tại sao đột nhiên lại chạy ra ngoài.

Anh ta tán gẫu chuyện hồi còn đi học với tôi, tôi bỗng hỏi: “Anh Kính Tùng, anh nghĩ xem tại sao em lại không nhớ chuyện của em lúc nhỏ?”

“Em chỉ khoảng thời gian nào? Nếu như có anh thì anh sẽ giúp em nhớ lại!” Anh ta nhìn tôi cười.

Tôi lắc đầu: “Không phải, mà lúc nhỏ hơn nữa, lúc anh xuất hiện thì em vẫn nhớ, em nhớ lần đầu gặp anh còn là lúc ở văn phòng của thầy Vũ, bố em lúc đó còn nhờ thầy ấy bồi dưỡng vật lí cho em.”

“Ừ, đúng rồi, là lúc ở phòng của thầy Vũ, em mặc đồng phục cũng không giống người ta, đầu tóc đen tuyền, mắt thì to tròn, quan trọng là lông mi cũng dài, sau này có bạn học lén gọi em là yêu tinh lông mi.”

“Thật á? Sao em không biết?” Tôi cười, biệt danh này hơi quá rồi đó.

“Lúc đó là học kỳ 2 của lớp 10.” Anh ta cười nói.

“Đúng rồi! Bảo sao em chỉ nhớ chuyện sau khi lên cấp 3, còn trước khi vào cấp 3 thì không nhớ, em không nhớ gì trước đó cả, anh có những lúc như vậy không?”, Tôi xoay người đi lùi, nhìn anh ta.

Anh ta nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Cẩn thận ngã!”

Sau đó lắc đầu: “Anh không có, anh vẫn nhớ rõ!”

“Cũng không phải không tốt...”, Tôi suy nghĩ, không biết làm sao để biểu đạt cảm giác của mình, đột nhiên vấp một cái, anh ta vội vàng đưa tay ra bắt lấy tôi, kéo tôi vào vòng tay mình: “Đi cẩn thận vào! Làm mẹ cả rồi mà còn nghịch quá!”

Giọng anh ta khá là dịu dàng.

Đột nhiên tôi nổi hứng nhìn anh ta: “Nói xem anh ra nước ngoài bao nhiêu năm nay, vậy mà chưa thích cô gái nào sao?... Không thể nào không có đúng không? Anh đẹp trai vậy! Chắc chắn nhiều người thích lắm?”

Anh ta cười cong mắt: “Có một cô gái luôn có hảo cảm với anh thì đúng đó!”

“Mau nói ra nghe thử xem!”, Tôi tỏ vẻ nhiều chuyện, chớp mắt tinh nghịch hỏi.

“Cô ấy học kiến trúc, chung một trường với anh, là đàn em của anh, đợi đến lúc anh tốt nghiệp, cô ấy mới vào trường, là con lai Hoa kiều...”

“Thế phải đẹp lắm?”, Tôi tò mò.

“Chắc vậy!”

“Gì mà chắc vậy? Thẩm mỹ anh làm sao đấy?” Tôi đùa nhây: “Đừng nói anh không nhìn ra được cô ấy xinh hay không nhé?”

“Chẳng lẽ anh tệ vậy ư? Chỉ là không để ý lắm.” Anh ta nhìn tôi, cười bẽn lẽn.

“Thế nào là không để ý lắm? Vậy anh để ý cái gì vậy? Cô ấy không phải bạn anh sao? Không đúng? Không phải bạn sao anh biết cô ấy thích anh?”

Tôi giả ngu.

“Quan trọng là trong lòng anh đã không còn chỗ trống nữa, chỗ trong tim anh chỉ dành cho cô gái mà anh thích!” Anh ta nhìn tôi, cười ngây ngô, nói tiếp: “Cô ấy tên Lâm Đạt, rất giỏi, tác phẩm lọt vào top 10, chắc sẽ có tương lai lắm.”

“Bây giờ tốt nghiệp chưa?” Tôi tò mò hỏi, thầm thấy tiếc.

“Chắc sắp rồi, lúc anh còn ở nước ngoài, cô ấy đã tốt nghiệp thiết kế rồi!” Anh ta chắc chắn nói: “Sau khi anh về, chỉ từ biệt với cô ấy rồi bắt đầu bận rộn, không liên lạc nữa!”

“Anh hay đấy, người ta chung thuỷ với anh, vậy anh lại như một tảng băng, thế không ổn, tổn thương người ta lắm!” Tôi vỗ vai anh ta một chút, có lẽ do quá thân nên không có cảm giác gì với anh ta lắm.

“Em cũng biết à?” Anh ta nhìn tôi, hỏi một cách dịu dàng, sau đó nở nụ cười bất lực.

Tôi lập tức sững người, mới phản ứng lại tôi đã nói sai, cái anh này đang ám chỉ gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.