Tôi bị câu nói của anh ta làm nghẹn họng, vội chống chế: “Anh đang nói ngược à!”
“Nói về em đi!” Anh ta nhìn tôi với vẻ sâu xa.
“Nói gì cơ?” Lập tức tôi trở nên căng thẳng, tên này đang cố moi họng tôi đây.
“Có phải vì chuyện tin tức kia không?” Anh ta rất nhanh nhẹn, tôi còn nghĩ anh ta chỉ biết công việc, không ngờ EQ cao vậy.
Đến cả chuyện đó mà anh ta cũng biết tới.
“Em không sao. Nhiều chuyện chúng ta không thể làm gì, so với việc vùng vẫy trong xoáy nước không đáy ấy, chi bằng lên bờ. Vững vàng, có cảm giác an toàn.” Tôi bình tĩnh lại, không hề có ý che giấu anh ta, anh ta trong lòng tôi là một người anh, không thể thay thế được.
“Anh Kính Tùng, thật ra em biết anh tốt với em, trong lòng em, anh là người anh không ai thay thế được, cho dù là hồi cấp ba hay bây giờ, chỉ cần anh ở đây thì lòng em sẽ cảm thấy an toàn. Bây giờ em hơi trống rỗng, mấy ngày nghỉ này em nghĩ rất nhiều! Cứ cho rằng mình tỉnh táo lắm, thật ra em vẫn chưa bước ra được, nên điều hành công ty cho tốt trước đã!”
“Được, anh sẽ tiếp tục đi cùng em!”, Anh ta nói xong, vươn tay ôm tôi, đôi tay siết chặt, không phải ôm, giống như anh em tốt đang tiếp sức cho tôi vậy.
“Anh Kính Tùng, đừng phí thời gian với em nữa, bố mẹ lớn tuổi rồi, đây là tâm bệnh của người lớn, em biết, ở phương diện này em nợ anh nhiều, nhưng em không xứng với anh! Em...”
Lần này anh ta thật sự ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Không cho phép em nói bậy! Tất cả là do anh tự nguyện, từ lần đầu gặp em anh đã thích em rồi, nhưng anh nhu nhược quá, anh không dám nói với em. Vậy nên mới lỡ mất em! Anh không thể tha thứ chính mình vì điều này.”
Tôi để anh ta ôm chặt, không vùng vẫy, ở một góc nào đó, có thể tôi nợ Trương Kính Tùng một cái ôm, một cái ôm mang tình cảm, nhưng tôi không thể không nói rằng tôi không làm được, tôi không thể gạt anh ta.
Ít nhất là bây giờ tôi không cho được, bởi vì trong lòng tôi vẫn còn người khác. Mặc kệ người đó mãi mãi xa vời trong giấc mơ của tôi, nhưng anh lại chiếm cứ tim tôi như một u hồn nào đó, làm tôi không thể nhổ bỏ ra khỏi tim tôi, anh cắm rễ như một chiếc rễ cây cổ thụ vậy.
“Đừng từ chối anh, cứ thử thích ứng với anh được không? Cho anh một cơ hội công bằng, cho dù cuối cùng em vẫn không chọn anh, thì ít nhất em cũng cho anh biết anh đã từng cố gắng, anh sẽ không hối hận vì sự chờ đợi của mình!”
Trương Kính Tùng đang cố gắng giành lấy cơ hội, tôi biết!
“Thật ra, Hoa Dao, chờ đợi thế này rất đau khổ, đặc biệt là những lúc không nhìn thấy em, đau lắm!” Giọng nói anh ta nghe thê lương, cảm giác mà anh ta nói sao tôi lại không hiểu chứ.
Tôi chậm chạp đưa tay ra, lửng lơ trong không trung rồi cuối cùng cũng ôm lấy anh ta: “Anh Kính Tùng, đồng ý với em, mặc cho sau này chúng ta chọn lựa thế nào, anh cũng không được bỏ em đi, em rất ích kỷ, em cần anh tác chiến bên em!”
Trương Kính Tùng cười một cái, thả tôi ra, hơi khom lưng, nhìn tôi một cách nghiêm túc: “Em mặt dày ghê, không chọn anh làm chồng thì thôi lại còn không cho anh đi? Sao em vô lý quá vậy? Em lấy tư cách gì?”
Nói xong, anh ta dùng sức bóp mũi tôi: “Được rồi! Đồng ý với em đấy, cho dù em không chọn anh, anh cũng không bỏ em đi! Làm anh đau khổ cả đời! Yêu mà không có được, nữ bạo chúa!”
Nghe anh nói xong, đột nhiên tôi nhẹ lòng hẳn, tôi nhào vào lòng anh ta ngay tức khắc: “Em biết anh sẽ đồng ý mà, mặc kệ anh thích nói gì! Đồng ý rồi thì không được hối hận!”
“Anh ngốc thế à? Để bản thân mất cả chì lẫn chài ư!” Anh đùa như thật.
Tôi cười nghiêng ngả, vui mừng khôn xiết.
“Bụp” một tiếng lớn, tiếng động lớn vào ban đêm đáng sợ bất thường, hai chúng tôi giật mình, vội quay đầu lại.