Trong phòng chăm sóc đặc biệt, tôi nhìn thấy mấy bác sĩ đều đang ở đây, bọn họ lại làm kiểm tra cho con gái, một bác sĩ cầm CT não bộ nói điều gì đó với mọi người rồi mấy người kia lần lượt gật đầu, sau đó ông ta lại kiểm tra rất kỹ lưỡng cho đứa bé.
Tôi luôn đứng bên ngoài, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ dám mở to mắt nhìn tình hình bên trong.
Toàn bộ cuộc kiểm tra kéo dài một tiếng đồng hồ mới ra ngoài.
Ông ta nói với Bùi Thiên Vũ: “Cậu Bùi, cũng may các bộ phận trong người đứa bé đều mềm mại, trước mắt tôi vẫn chưa nhìn thấy tổn thương đến thần kinh não bộ, có lẽ con bé sẽ nhanh chóng tỉnh lại, nhưng chấn động não vẫn rất nghiêm trọng, nhiều chỗ bị xuất huyết dưới da, nhưng nghiêm trọng nhất là diện tích xuất huyết não rất lớn, tôi sẽ ở lại đợi con bé tỉnh lại mới tiến hành kiểm tra lần nữa.”
Tân Hạo Đình cũng tới cảm ơn bác sĩ mà Bùi Thiên Vũ đã mời cho chúng tôi.
Con gái hôn mê suốt hai mươi tám tiếng mới mơ màng tỉnh lại, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chuyên gia mà Bùi Thiên Vũ mời tới lại làm kiểm tra kỹ lưỡng toàn diện cho con bé, Điềm Điềm ngoan ngoãn một cách lạ thường, chỉ ngơ ngác mở to mắt nhìn chằm chằm tôi ở bên ngoài cửa sổ, tôi chảy nước mắt áp vào kính mỉm cười với con bé, liên tục vẫy tay với con bé vì sợ con bé sẽ sợ hãi.
Đợi làm kiểm tra xong, con bé được đưa tới phòng bệnh cao cấp do Bùi Thiên Vũ sắp xếp, như vậy mẹ con chúng tôi có thể ở chung với nhau để thuận tiện chăm sóc.
Lúc không có ai con bé sẽ an ủi tôi, con bé phúc lớn mạng lớn cực kỳ may mắn, chắc chắn sau này sẽ được hạnh phúc, đây là lời an ủi có tính thuyết phục nhất mà tôi nghe được trong mấy ngày nay.
Tân Kiến Phong và Tân Hiểu Lan chưa từng xuất hiện ở bệnh viện, cũng may tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy họ. . Đọc truyện hay tại _ TRUMtru yeЛ.V N _
Tân Hạo Đình và mẹ anh ta thay phiên nhau mang đồ ăn và đồ dùng cho chúng tôi, tôi hờ hững phớt lờ sự tồn tại của họ, trong lòng đã cực kỳ thất vọng cũng như mất hết tình thân với gia đình này,
Ngay cả Điềm Điềm cũng không còn thân thiết với họ, dù bọn họ pha trò thân thiết với con bé đến cỡ nào, con bé cũng ôm chặt lấy tôi, không cho bọn họ chạm vào người cũng không nói chuyện với họ.
Tân Hạo Đình định dùng mọi cách để thuyết phục tôi từ bỏ việc khởi tố Tân Kiến Phong, bảo đây là chuyện trong nhà nên chúng tôi hãy tự giải quyết với nhau, tôi liền từ chối lời hòa giải của anh ta, tôi phải khiến ông ta trả giá đắt về hành vi của mình.
Ông ta luôn trọng nam khinh nữ, chướng mắt khi Điềm Điềm của tôi là con gái, vô cớ tổn thương Điềm Điềm của tôi như rác rưởi, ông ta không xứng làm ông nội, không xứng nhận được lòng tôn kính của chúng tôi, tôi sẽ không buông tha cho ông ta.
Điềm Điềm nằm viện một tuần thì xuất viện, phiên tòa mà Tân Kiến Phong cố ý gây thương tích đã được mở ra, luật sư Khâu biện luận dựa theo lý lẽ đồng thời đưa ra chứng cứ xác thực, giám định vết thương cũng thật sự có hiệu nghiệm, cộng thêm độ hot mà bên truyền thông bám theo đưa tin đã tạo ra tiếng vang nhất định cho chuyện này, tất nhiên sẽ nhận được sự quan tâm rộng rãi từ người dân, ngày mở phiên tòa rất nhiều cộng đồng mạng và người dân thành phố Giang Thành đã tới nơi để lên tiếng ủng hộ.
Cuối cùng Tân Kiến Phong bị phán năm năm tù vì tội cố ý gây thương tích, ông ta cũng không làm đơn kháng án.
Sau khi ra khỏi tòa án, luật sư Khâu đề nghị tôi, nếu tôi đã quyết định ly hôn thì tốt nhất nên rèn sắt khi còn nóng, nộp đơn ly hôn lên tòa luôn để tránh đêm dài lắm mộng, tôi đồng ý lời đề nghị của anh ta, tôi chẳng muốn có bất kỳ quan hệ gì với người đàn ông này nữa.
Lệnh gọi nhanh chóng được gửi đến, một tuần sau phiên tòa ly hôn của tôi và Tân Hạo Đình cũng được mở ra, bởi vì anh ta vẫn không đồng ý ký vào đơn thỏa thuận ly hôn.
Đến bây giờ Tân Hạo Đình mới biết lòng quyết tâm của tôi, anh ta hoảng loạn, ngày nào cũng chạy tới biệt thự đập cửa muốn gặp tôi nhưng tôi né tránh không gặp, cũng không chấp nhận mọi lời hòa giải.
Hôm nay là chủ nhật, hiếm khi Y Mộc được nghỉ ngơi, tôi nhờ cô ấy trông chừng Điềm Điềm giúp tôi, tôi muốn tới Hàn Dao để lấy lại đồ của tôi và Điềm Điềm, dù bắt đầu lại từ đầu thì nơi đó cũng có rất nhiều thứ mà tôi khó có thể vứt bỏ, cho dù là đồ tôi muốn vứt bỏ thì cũng phải do chính tay tôi ném.
Y Mộc muốn đi cùng tôi nhưng tôi từ chối, bảo cô ấy trông chừng Điềm Điềm giúp tôi là được, cô ấy cũng biết tôi đi từ biệt nên không kiên trì nữa.
Tôi định gọi taxi, bởi vì làm ầm chuyện Điềm Điềm bị thương mà tôi mãi chưa đi lấy xe được, nhưng Y Mộc bảo tôi lái xe cô ấy đi để đi nhanh về nhanh.
Sau khi đến nơi, lúc tôi mở cửa xe nhìn căn nhà nhỏ quen thuộc đó, mũi tôi vẫn chua xót, mắt ngấn nước.
Xem ra đã lâu rồi không có ai quay về nơi này, mọi thứ vẫn còn y nguyên như lúc tôi ở đây, còn có quần áo mà hôm đó tôi gấp gáp rời đi chưa kịp gấp lại, như thể mọi chuyện vừa mới xảy ra, nhưng bây giờ đã là cảnh còn người mất.
Cuộc hôn nhân này đã không còn cách để cứu vãn nữa, tôi không thể chấp nhận chuyện chung chồng với người khác.
Dọn dẹp xong mọi thứ, lúc tôi định rời đi thì đột nhiên nghe thấy có người dùng chìa khóa để mở cửa.