Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 104: Chương 104




Tim tôi bỗng thắt lại, ngừng mọi hành động trong tay nhìn về phía cửa.

Cửa mở ra, đúng là oan gia ngõ hẹp, Tân Hạo Đình đang đứng ở cửa, lúc anh ta nhìn thấy tôi thì cực kỳ bất ngờ rồi nhất thời trợn tròn mắt, hóa đá tại chỗ.

Quả thật tôi có hơi căng thẳng, không ngờ lại gặp anh ta ở chỗ này.

Tay tôi không khỏi nắm chặt hai chiếc vali lớn, bên trong đa số đều là quần áo và đồ dùng hằng ngày của mẹ con tôi, còn có mấy món đồ mà tôi không nỡ vứt đi, đối với tôi nó là món đồ rất có tính kỷ niệm.

“Vợ... vợ à, em quay về rồi!” Vẻ mặt anh ta mừng rỡ, nụ cười cực kỳ ấm áp, nhanh chóng đi tới trước mặt tôi: “Vợ à...”

Tôi lùi về sau một bước, không biết từ lúc nào người đàn ông trước mặt này đã trở nên xa lạ khiến tôi không muốn nhớ tới hoặc dựa dẫm vào nữa, chỉ cần nhớ tới sẽ như ác mộng quấn lấy tôi.

Ghê tởm, sợ hãi, căm hận, rất nhiều cảm xúc phức tạp đan xen với nhau.

Anh ta nhìn thấy biểu hiện của tôi thì ngẩn người, khẽ nhíu mày nhưng lại nhanh chóng thay thế bằng ý cười, đuôi mày cong cong, anh ta thấy tôi kéo vali thì hỏi: “Vợ à, em định đi đâu thế?”

“Tôi tới để lấy đồ của tôi.” Tôi hờ hững đáp rồi tiếp tục kéo vali ra ngoài.

Anh ta nắm lấy bàn tay đang kéo vali của tôi: “Không, vợ à, em không được đi!”

Tôi ngạc nhiên rồi nhanh chóng rút tay mình về, phiền chán nhìn anh ta: “Anh đừng gọi tôi là vợ, tôi mong rằng sau này anh đừng gọi tôi như thế nữa.”

“Vợ à, sao em lại cố chấp như vậy chứ?” Tân Hạo Đình không biết phải làm thế nào: “Em đừng cắt đứt quan hệ như thế nữa được không?”

“Đây là ngày đầu tiên anh quen tôi à? Nếu không phải tôi cố chấp như vậy thì đâu đến nỗi bị anh lừa gạt đến bước đường này? Bản thân rơi xuống đến mức mình đầy thương tích thì thôi đi, mà ngay cả con cũng suýt mất mạng. Đây chẳng phải là báo ứng do hành động cố chấp của tôi à?” Tôi vừa nhìn thấy anh ta đã không thể nào kiểm soát được cảm xúc, cả người lại bắt đầu run rẩy: “Tôi cắt đứt quan hệ mới là hành động hoàn toàn xứng đáng.”

“Em con muốn sao nữa? Bố anh cũng đã ngồi tù vì lỗi lầm của ông ấy rồi, sao em vẫn chưa có ý định buông tha vậy?” Sắc mặt Tân Hạo Đình trở nên lạnh lẽo vặn vẹo như đang cực kỳ kiềm nén: “Bây giờ mọi thứ đều nằm trong tay em rồi, em còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ em muốn dồn anh vào bước đường cùng em mới thấy vui hay sao?”

Anh ta lại tiến lên một bước về phía tôi, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười chất vấn tôi: “Nói cách khác... em đã có suy nghĩ khác rồi đúng không hả? Em đã tìm được thằng khác rồi đúng không? Em lừa gạt được mọi thứ về tay rồi thì nóng lóng muốn anh đi sao? Lăng Hoa Dao, anh thật sự không nhìn ra em lại tàn nhẫn đến thế, thảo nào Hiểu Lan nói em cực kỳ tâm cơ, em thật nham hiểm!”

Ha ha, Hiểu Lan! Nói vậy là Hiểu Lan của anh ta mới là người giúp đỡ trong lúc hoạn nạn với anh ta, nên cô ta nói gì nghe nấy, còn tôi luôn là công cụ, là người ngoài để anh ta tìm kiếm việc phát triển.

“Vô liêm sỉ!” Dứt lời, tôi tiếp tục kéo vali ra ngoài.

Anh ta liền kéo trở lại nói: “Lăng Hoa Dao, em thật sự cho rằng anh không biết giữa em và Bùi Thiên Vũ đã xảy ra chuyện gì à? Em chuyển hết tiền đi còn đổi mật khẩu, em muốn làm gì? Đó không phải tiền của một mình em, em đừng có mà quá đáng, tiền nhà xe em đều muốn độc chiếm, em tém lại chút đi! Là ai đã đưa ra chủ ý này cho em?”

“Đó là do anh gieo gió gặt bão, anh hãy nghe cho kỹ mấy thứ đó vốn thuộc về tôi, còn anh làm gì thì trong lòng anh tự biết rõ, không có vết xe đổ của anh thì làm sao tôi có cục diện như bây giờ, Tân Hạo Đình, anh hãy xem xét lại bản thân mình đi!”

Tân Hạo Đình vẫn không cam lòng, anh ta túm lấy cánh tay tôi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ai oán: “Lăng Hoa Dao, em thay đổi rồi, trước đây em không như vậy, tại sao em lại đối xử với anh thế này? Tại sao lại trở nên tuyệt tình như thế? Dù gì chúng ta cũng có Điềm Điềm, em không thể cho con bé một gia đình hoàn chỉnh sao?”

Tôi nghe thấy những lời này được thốt ra từ miệng anh ta thì không khỏi bật cười, thật mỉa mai.

Nhìn thấy gương mặt không biết làm thế nào của Tân Hạo Đình, có lẽ tính kiên nhẫn của anh ta đã sắp dùng hết rồi nên tôi khẽ cười nói: “Gia đình hoàn chỉnh ư? Một ông nội mặc kệ chuyện sống chết của cháu, một bà nội thờ ơ và một người cô lúc nào cũng muốn giày vò con bé như thể con bé là cái gai trong mắt cô ta, anh hãy nói cho tôi biết một gia đình hoàn chỉnh như vậy sẽ cho con bé cuộc sống như thế nào?”

Dứt lời, tôi không nhiều lời với anh ta nữa bởi vì anh ta không hiểu. Cục diện đau khổ nhất trong hôn nhân chính là người bạn yêu không hiểu những thứ mà bạn đã trả giá.

Tân Hạo Đình thấy tôi vẫn muốn đi thì cuống quýt đi tới định ôm chầm lấy tôi, nhưng cánh cửa lại được mở ra, Tân Hiểu Lan bỗng xuất hiện ở cửa giống như ma nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.