Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 126: Chương 126




Anh ta nghe thấy tôi nói vậy, cả người sững sờ tại chỗ, trong mắt đều là sự không cam lòng và cả một tia không nỡ chỉ có tôi có thể nhìn thấu.

“Lăng Hoa Dao… Chuyện đến bây giờ mà cô vẫn còn quyến rũ anh ấy trước mặt mọi người được sao, cô không biết xấu hổ à?” Cô ta hung hăng chạy nhanh tới bên cạnh Tân Hạo Đình, vòng tay ôm chặt lấy cánh tay anh ta.

Tôi khinh bỉ liếc cô ta một cái sau đó nói với Tân Hạo Đình: “Cuối cùng tôi tặng anh mười hai chữ. Bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa bỏ rơi vợ con. Rồi sẽ có một ngày anh sẽ tỉnh ngộ. Tân Hạo Đình, tòa đã xử ly hôn rồi, anh đừng có ảo tưởng nữa. Từ nay về sau chúng ta ai đi đường nấy, không qua lại gì với nhau nữa.”

Nói xong tôi kiêu ngạo xoay người. Trong chớp mắt xoay người ấy, tôi nhìn thấy hốc mắt Tân Hạo Đình dần đỏ ửng.

Tôi cảm ơn mấy người luật sư Khâu sau đó dẫn mẹ và mấy người Y Mộc lên xe mà mình mới mua. Qua kính chiếu hậu, tôi thấy anh ta đứng cô độc ở đó, nhìn theo chiếc xe của tôi lái đi.

Tôi lái thẳng đến bệnh viện đón bố xuất viện về nhà. Buổi tối chúng tôi cùng nhau chúng mừng tôi làm lại cuộc đời. Y Mộc hỏi tôi có muốn gọi Bùi Thiên Vũ đến không, tôi lắc đầu không cần nghĩ ngợi.

“Tớ nhìn ra được anh ta có ý với cậu.” Y Mộc liếc tôi một cái, trong mắt mang theo ý bông đùa.

“Cậu thôi đi, tớ vừa ly hôn mà.” Tôi liếc mắt nhìn cô ấy, cô ấy bật cười lớn.

Có điều tôi vẫn gọi điện cho Bùi Thiên Vũ, điện thoại vừa mới kết nối, còn không chờ tôi lên tiếng, anh đã nói với tôi một câu: “Chúc mừng.”

Tôi mỉm cười, con người bây giờ ly hôn cũng chúc mừng, tôi thật sự không biết có nên tin vào tình yêu hay không.

“Ra ngoài làm một ly không?”

“Thôi, vừa mới uống ở nhà rồi, bố mẹ vẫn ở đây, ra ngoài muộn quá không hay.” Lý do của tôi rất đầy đủ, anh cũng không kiên trì nữa.

Những ngày kế tiếp, tôi bận bịu tối mặt tối mũi với việc tiếp quản Đỉnh Hâm.

Công ty vừa tiếp nhận lộn xà lộn xộn, đương nhiên Tân Hạo Đình sẽ không để tôi được lợi lộc gì, anh ta dẫn hết những tay đắc lực của anh ta đi, đồng thời còn mang đi tất cả tài nguyên, dự án chưa hoàn thành.

Thêm việc khoảng thời gian trước kia tôi về công ty đều là cưỡi ngựa xem hoa, ai nhìn tôi cũng cảm thấy không chuyên nghiệp, tất cả các lãnh đạo gần như đều đi theo Tân Hạo Đình.

Trước khi đi, Tân Hạo Đình nửa cười nửa không nói với tôi đầy ẩn ý: “Lăng Hoa Dao, nếu không chống đỡ được thì nói với anh. Dẫu sau cũng là vợ chồng với nhau, anh sẽ không tuyệt tình như vậy đâu.”

Tôi thật sự cảm thấy cạn lời.

Tôi khinh thường cười nói: “Tôi đã nói rồi, năm xưa tôi có thể lập nên Đỉnh Hâm thì cũng có thể vực dậy nó một lần nữa. Có tuyệt tình hay không tự trong lòng anh hiểu rõ, không cần anh phải nhọc lòng.”

Nhìn anh ta dương dương tự đắc dẫn theo đám người rời đi, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, thực ra vừa đúng ý tôi, đỡ cho tôi phải tự mình ra tay, đám người đó tôi hoàn toàn không muốn giữ lại.

Cái thứ anh ta gọi là tài nguyên đều là năm xưa tôi kiếm được. Tôi không tin dựa vào sự thành thật của Lăng Hoa Dao tôi, làm việc nghiêm chỉnh cộng thêm niềm tin chiến thắng mà không thắng nổi bọn họ.

Lùi vạn bước mà nói, trước mắt tôi có hợp đồng của Bác Duệ Thiên Vũ làm nền tảng, cho dù bỏ Đỉnh Hâm cũng không đả thương được tôi. Có điều tôi sẽ không để cho Đỉnh Hâm sụp đổ trong tay mình rồi ném cho tên kia.

Từ Quốc Thiên có chút tiến thoái lưỡng nan, lúc sắp đi vẫn nhìn tôi với ánh mắt áy náy, tôi coi như không thấy gì.

Cậu ta vẫn lén hẹn tôi gặp nhau một lần, tôi an ủi cậu ta: “Cậu đi là đúng đắn, không chừng ngày nào đó tôi còn có chỗ cần dùng đến cậu, cậu đừng làm khó bản thân.”

Lúc ấy Từ Quốc Thiên bày tỏ cậu ta nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ.

Có lời này của cậu ta là đủ rồi. Gần đây tôi nghĩ mình cũng không dùng đến cậu ta, cũng không thể hại cậu ta, dẫu sao cậu ta cũng là trụ cột kiếm tiền nuôi gia đình.

Thẩm Bạch Băng vợ cậu ta lúc sinh con tôi cũng tận tâm tận lực bỏ ra không ít, Thẩm Bạch Băng vẫn đội ơn này, luôn nói Từ Quốc Thiên đứng nhầm phe.

Thật ra chọn phe phái nào tôi cũng hiểu rất rõ, dù sao Tân Hạo Đình dẫn người đi hết, công việc vẫn phải tiếp tục hoạt động. Vốn dĩ Đỉnh Hâm đã bị anh ta đào rỗng, đã chuyển hết những dự án có lợi nhuận đến Hân Thụy của anh ta.

Mà tôi ở đây trông bên ngoài có vẻ khá thê thảm, công ty mục rỗng, gánh nặng chi phí tiêu dùng, còn có cả “hàng sang tay” vừa mới li hôn là tôi đây. Tuy rằng lúc trước biết là Đỉnh Hâm do tôi sáng lập nhưng dẫu sao tôi đã bỏ bẵng nó bao nhiêu năm nay, ai có thể trơ mắt nhìn cục diện như vậy mà lại nhảy vào chứ?

Vì vậy tôi cũng nghĩ rất thoáng, tuy lúc này cứ nói nhân viên tự do đi hoặc ở nhưng kiểu người thân ở đây mà vẫn ngấp nghé chỗ khác tôi cũng không có ý định giữ lại.

Cuối cùng, tôi còn cho nghỉ những nhân viên cũ của công ty không có phẩm chất tốt. Mới đầu còn có vài người không phục, tôi lấy hẳn ra chứng cứ chứng minh vết nhơ của bọn họ, ai nấy đều sững sờ, không ngờ rằng trước kia tôi đã từng lăn lộn ở đây.

Thời điểm trước kia tôi lăn lộn đã thăm dò phẩm chất của bọn họ rồi, nếu không khi đó tại sao tôi lại phân chia các phòng ban chứ.

Xử lý xong đám cấp dưới làm loạn tôi cũng chỉ còn lại vài người, gần như mình tôi chỉ huy hết. Nghe nói Tân Hạo Đình giờ nổi tiếng lắm, gióng trống khua chiêng tổ chức một buổi tiệc rượu chúc mừng khai trương công ty mới vô cùng hoành tráng.

Không thể nghi ngờ, anh ta đang khiêu khích tôi, muốn chiến với tôi đến chết, đợi xem trò cười của tôi.

Tôi bắt đầu chiêu binh mãi mã, không ngờ rằng trong đống hồ sơ xin việc, tôi lại nhìn thấy hồ sơ của người ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.