Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 127: Chương 127




Người này chính là Trương Kính Tùng, là đàn anh thời đại học của tôi, cũng là đồng hương với tôi.

Trước kia vẫn luôn nghe nói anh ta ra nước ngoài, rất nhiều năm không có tin tức gì, tôi tranh thủ để trợ lý Hồ Nguyệt của tôi thông báo cho anh ta đến phỏng vấn.

Hồ Nguyệt này thực ra là nhân viên cũ của Đỉnh Hâm, trình độ học vấn không cao nhưng năng lực nghiệp vụ khá ổn, khả năng ghi nhớ cực tốt, con người cũng linh hoạt. Cô ấy có thể ở lại cũng là vì trước kia cô ấy đã từng có mâu thuẫn với Tân Hiểu Lan, vì vậy tôi trực tiếp để cô ấy làm trợ lý của mình.

Lúc tôi nhìn thấy Trương Kính Tùng, từ vẻ mặt bình tĩnh của anh ta có thể nhìn ra được anh ta biết tôi là chủ của Đỉnh Hâm.

Tôi vô cùng phấn khởi, cũng không vòng vo mà hỏi thẳng: “Anh biết là tôi à?”

Anh ta cong miệng cười: “Biết chứ.”

“Nhưng miếu nhỏ này của tôi không xứng với trình độ học vấn và kinh nghiệm của anh đâu.” Tôi nói thẳng không kiêng dè: “Chắc chắn tiền lương cũng không đạt tới tiêu chuẩn của anh ở công ty lớn.”

“Thế thì nếu làm tốt cô có thể cho tôi cổ phần. Chúng ta đều không bị thiệt gì.” Anh ta nói thẳng: “Cô yên tâm, tôi dốc sức rồi sẽ đâu vào đấy ngay.”

Tôi hơi sững người, đây là trực tiếp chạy đến công ty mình sao?

Anh ta thấy tôi ngây người, cười nói: “Sao vậy, không dám thử một lần à?”

“Vậy anh phải đưa ra báo cáo có tính khả thi, nói có sách mách có chứng, cái gì gọi là làm tốt?” Tôi cũng không khách sáo: “Không bỏ ra mà muốn được lợi, tôi không cho không ai cái gì đâu. Đừng quên tôi vừa mới đá một tên vô ơn đi đấy.”

Nói ra lời này, cả hai chúng tôi đều bật cười, sau đó anh ta nghiêm túc nói: “Tôi sẽ cho cô một đáp án hài lòng. Tôi cũng hiểu được một vài nguyên nhân hai người li hôn nhưng cô yên tâm, tôi tuyệt đối không phải kẻ vô ơn. Tôi sẽ dùng trí tuệ của mình sáng tạo ra những giá trị cao hơn, lấy được thứ mình mong muốn.”

Tôi đúng là nổi tiếng mà, li hôn thôi mà cả thành phố đều ầm ĩ, ai ai cũng biết.

Thật ra con người Trương Kính Tùng này tôi vẫn hiểu được đôi chút. Thời cấp ba anh ta là đàn anh của tôi, còn thi đỗ đại học Giang Thành. Ở đại học Giang Thành, chỉ có hai chúng tôi là đến từ thành phố nhỏ, lúc đó anh ta chăm sóc tôi rất chu đáo. Kì nghỉ đông năm nhất chúng tôi cùng nhau về quê, tất cả mọi chuyện anh ta đều sắp xếp ổn thỏa cho tôi, giống như anh hàng xóm vậy.

Sau đó tôi yêu Tân Hạo Đình, anh ta cũng tốt nghiệp rời khỏi trường, nghe nói là đi du học nước ngoài.

Nói chuyện công việc xong, chúng tôi lại nói mấy chủ đề ngoài lề, tôi hỏi mấy năm nay anh ta ở đâu. Trước khi kết thúc buổi phỏng vấn, anh ta nói trong ba ngày sẽ trả bài cho tôi.

Buổi tối tôi gọi Y Mộc đến để cô ấy nghĩ cách điều tra mấy năm nay Trương Kính Tùng đi đâu. Dù sao điều này cũng liên quan đến kế hoạch tiếp theo của tôi.

Thật ra lúc Trương Kính Tùng mở lời nói ra điều kiện này, trái tim tôi hơi hẫng một nhịp. Muốn phát triển Đỉnh Hâm rộng ra, để nó đứng vững một lần nữa không thể lại sử dụng mô hình khởi nghiệp của mười năm trước được, đó là mô hình các xưởng nhỏ, chắc chắn chỉ có một kết quả đó là sẽ bị đào thải.

Mà muốn thay đổi mô hình và tư duy, tôi lại thiếu kinh nghiệm, thật sự cần có nhân tài, hơn nữa còn là nhân tài đáng tin cậy. Tôi không thể bị một hòn đá ngáng chân ngã vỡ đầu chảy máu được.

Thế thì tôi đúng là ngu ngốc.

Tân Hạo Đình đã dạy cho tôi một bài học quý giá.

Tôi nói suy nghĩ của mình ra để trao đổi với Y Mộc, dù sao cô ấy cũng là một tinh anh trong nghề, tuy rằng không cùng ngành nhưng cũng vô cùng giàu kinh nghiệm.

“Cậu muốn chia cổ phần?”

“Thế cũng không có gì không tốt, dù sao tớ thân cô thế cô, cho dù cả người tớ là sắt cũng có thể nhổ đi vài cây đinh. Nếu như có người hợp tác tốt cũng là một sự lựa chọn không tồi. Hơn nữa tớ thích kiểu dùng thành tích để lấy cổ phần của anh ta.”

Y Mộc gật đầu: “Vậy để tớ nghĩ cách cho cậu điều tra ngọn nguồn anh ta.”

Tôi gật đầu, sự xuất hiện của Trương Kính Tùng thật sự là gặp mưa đúng lúc nhưng tôi cũng không thể không đề phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.