Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 159: Chương 159




Một lúc sau, anh mới buông tôi ra, rồi quát lớn vào tai tôi: “Lý luận chó má gì đấy? Chỉ một lần này, anh không muốn nghe thấy nó lần hai, bằng không, em sẽ chết chắc.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh, trong lòng đủ loại cảm xúc.

Anh vươn tay lau nước mắt trên mặt tôi, rồi đan mười ngón tay vào nhau, dắt tôi đi sâu vào trong khu vườn.

Sau khi đi tới bậc thang có ánh sáng, anh liền kéo tôi đi lên tầng cao nhất, hóa ra nơi này là đài quan sát, phóng tầm mắt nhìn xuống dưới, quả thật giống như tiên cảnh, nơi đó đã chuẩn bị sẵn rượu vang rồi.

Anh rót cho tôi một ly rồi nhét vào tay tôi, dịu dàng khuyên nhủ: “Em uống rượu đi, sẽ có lợi cho em đấy.”

Tôi như bị trúng độc khi ngắm nhìn gương mặt điển trai của anh, rồi há miệng uống rượu, sau đó hít sâu một hơi, hình như tâm trạng đã bình tĩnh hơn nhiều.

Anh kéo tôi tới bên lan can ở bên mép, không ngờ trên bầu trời xa xăm lại treo một mặt trăng khổng lồ, giống như mâm ngọc tuyệt đẹp của một phương.

Anh ôm tôi vào lòng, rồi vươn tay chỉ mặt trăng sáng trong ở trên bầu trời, khẽ nói cho tôi biết: “Bản thân em cũng trong trắng giống y như nó lúc này, rồi hãy giao nó cho anh.”

Anh ôm chặt tôi vào lòng rồi nói tiếp: “Kể từ lần đầu tiên cứu em ở bên bờ sông, rồi em nhào vào lòng anh thì anh đã không thể khống chế, lúc đó anh đã nói mình rằng, anh phải bảo vệ em chu toàn, mặc kệ quá khứ thế nào, mà chỉ cần tiến về phía trước.”

“Như vậy đã đủ chưa?” Anh nhìn tôi, vẻ mặt trịnh trọng hỏi.

Tôi cạn lời, tựa vào lòng anh, rồi nhìn mặt trăng to bằng lòng bàn tay như đang ở ngay trước mắt kia.

Đêm nay tôi đã ở lại sơn trang, chúng tôi ngắm trăng, uống rượu, cuối cùng tôi say ngã vào lòng anh.

Lúc tôi tỉnh dậy đã gần đến trưa, tôi sợ đến mức vội bò dậy, rồi tìm điện thoại của mình ở khắp nơi, Bùi Thiên Vũ duỗi tay đè tôi xuống giường nói: “Em chỉ nghỉ phép hôm nay thôi.”

Tôi bất đắc dĩ, trong lòng không ngừng kêu khổ, không biết có bao nhiêu người đang tìm tôi đây?

Mãi đến buổi trưa, chúng tôi mới cùng thức dậy, sau khi đi tới một nhà hàng nhỏ để ăn trưa thì anh mới thảnh thơi chở tôi quay về nội thành.

Dọc đường anh hỏi tôi, đã hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao cho tôi chưa, tôi rất đắc ý nở nụ cười với anh.

Rồi tôi nói cho anh biết, tối nay công ty chúng tôi tụ tập, nên không cho phép anh tới làm phiền tôi.

Tôi vừa quay về văn phòng, Hồ Nguyệt đã vội vàng xông vào: “Chủ tịch Lăng, sao cô không mở nguồn điện thoại? Hình như cả thế giới đều đang tìm cô đấy.”

“Tôi quên sạc pin điện thoại.” Tôi đáp qua loa: “Tối qua tôi uống quá chén nên ngủ muộn. Hôm nay không thức dậy nổi.”

“Tân Hạo Đình gọi tới, muốn hẹn gặp cô.” Hồ Nguyệt báo cáo với tôi.

“Tôi không gặp.” Tôi đáp như đinh đóng cột.

“Tư Nguyên ở Kinh Thành cũng gọi tới, bảo cô gọi lại cho ông ấy.”

“Bên Vũ Tường vẫn muốn bàn bạc với cô.”

Hồ Nguyệt báo cáo từng cuộc điện thoại mà tôi đã bỏ lỡ vì tắt nguồn vào buổi sáng.

Tôi gật đầu, lúc này Hồ Nguyệt mới đi ra ngoài, tôi vội gọi lại cho mẹ tôi, đây mới là cuộc gọi quan trọng nhất.

Tất nhiên là tôi đã nói dối, đồng thời nói với bà rằng, sau này nếu thỉnh thoảng gặp phải tình huống như vậy thì đừng lo lắng cho tôi, chắc chắn là tôi đang ở cùng trợ lý.

Sau đó tôi cúp máy, rồi tự đỏ mặt, thầm mắng mình một câu, đúng là không biết xấu hổ, không ngờ mình còn nói sau này vẫn sẽ có chuyện như vậy? Chẳng khác nào ám chỉ lần nữa? Tôi đang giữ lại cơ hội cho mình sao?

Sau đó tôi vội gọi lại cho Tư Nguyên, bên đó đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, bây giờ chỉ còn đợi bên này khởi công thôi.

Đồng thời ông ấy gửi bản vẽ thiết kế tới, còn có hiệu ứng màu sắc, sau khi tôi xem xong thì căn dặn bọn họ làm thêm mấy bộ cửa sổ như vậy nữa.

Rồi tôi mở cuộc họp nhỏ với Trương Kính Tùng, sau khi xác định bản vẽ bên Kinh Thành, tôi liền giao phương án thiết kế cho Hồ Nguyệt, bảo cô ấy đích thân mang tới Bác Duệ Thiên Vũ, để bọn họ phê duyệt.

Giải quyết xong xuôi mọi chuyện, tôi còn chưa kịp lấy lại sức thì Hồ Nguyệt đã gõ cửa đi vào: “Chủ tịch Lăng, Vương Đằng Dược – giám đốc bộ phận thị trường bên tập đoàn Hằng Viễn muốn gặp mặt.”

“Tập đoàn Hằng Viễn ư?” Tôi hơi buồn bực rồi xác nhận: “Là tập đoàn khai phá bất động sản Hằng Viễn à?”

Hồ Nguyệt gật đầu chắc nịch, đồng thời hai tay đưa tới một tấm danh thiếp: “Đây là danh thiếp của Vương Đằng Dược.”

Tôi nhận lấy rồi liếc nhìn, hơi không dám tin, tôi vừa mới tiếp nhận Đỉnh Hâm rách nát, đừng nói là bây giờ, cho dù là Đỉnh Hâm lúc trước cũng không lọt nổi mắt xanh của họ? Vậy thì dựa vào cái gì mà bọn họ lại muốn gặp mặt?

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, xem ra chuyện khác thường ắt có yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.