Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 160: Chương 160




Hồ Nguyệt đứng ở đó, đợi tôi đưa ra quyết định, tôi nhìn cô ấy nói: “Vậy thì gặp thôi. Người tới đều là khách mà.”

Hồ Nguyệt hài lòng trước câu trả lời của tôi: “Có phải là chồn tới nhà gà chúc tết, nên cảm thấy bất an về ý tốt đúng không?”

“Chẳng phải quyền quyết định nằm trong tay chúng ta à? Có làm hay không đều do chúng ta quyết định.” Tôi khinh thường nói: “Người tới đều không từ chối, gặp hết.”

“Được. Vậy cô hãy kiềm chế một tý. Tôi sẽ đi mời ngay.” Dứt lời, Hồ Nguyệt liền xoay người rời đi, tôi nhìn bóng lưng của cô ấy rồi nhướng mày, cô nhóc này, tôi thích.

Chẳng mấy chốc, Vương Đằng Dược đó đã mặt mày tươi cười được Hồ Nguyệt dẫn vào trong.

Đây là một ông chú béo tầm ba đến bốn mươi tuổi. Sau khi bước vào thì cúi đầu chào hỏi tôi: “Chào chủ tịch Lăng!”

“Chào giám đốc Vương! Mời ngồi!” Tôi ra hiệu cho ông ta ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của tôi, chứ không muốn đi tới sofa.

“Cảm ơn, cảm ơn!” Ông ta đi tới, rồi cung kính ngồi đối diện tôi: “Coi như tôi may mắn được gặp chủ tịch Lăng rồi, mọi người đều nói chủ tịch Lăng không thua kém gì các đấng mày râu, làm chuyện làm ăn rất tốt.”

Tôi được ông ta nịnh nọt đến mức bật cười thành tiếng: “Xem ra giám đốc Vương đang nói mát rồi! E rằng người ở Giang Thành đều nghe đồn rằng, tôi sắp giải tán công ty rồi. Vậy mà giám đốc Vương lại bảo là làm ăn lớn, thông tin của ông không hề chuẩn xác rồi.”

Vương Đằng Dược đỏ mặt, cười lúng túng: “Đâu có, chủ tịch Lăng khiêm tốn rồi.”

Tôi nghiêm mặt nói: “Không biết lần này giám đốc Vương tới...?” Tôi kéo dài âm điệu.

“... À!” Vương Đằng Dược cũng thu hồi nụ cười, nghiêm nghị nói: “Lần này tôi tới là để tìm chủ tịch Lăng, quả thật tôi có một chuyện muốn mời chủ tịch Lăng giúp đỡ.”

Hóa ra là Hằng Viễn có mấy tòa nhà hai tầng chưa xây xong, vì một số yếu tố đặc thù vào giai đoạn trước, nên mấy khu vườn chính khác đều đã nghiệm thu hoàn tất, chỉ còn lại mấy tòa nhà hai tầng đơn nguyên này. Trước mắt có hơi lúng túng, công ty lớn thì không chịu tiếp nhận, còn mấy công ty nhỏ thì sợ không đảm bảo chất lượng nên không dám dùng.

Do đó ông ta đã tìm tới Đỉnh Hâm, bởi vì trước đây công ty công trình Đỉnh Hâm có danh tiếng rất tốt, chất lượng công trình vững chắc, nên ông ta muốn bàn bạc với Đỉnh Hâm, để xem Đỉnh Hâm có thể tiếp nhận hay không?

Chủ yếu nhất là Đỉnh Hâm dùng gạch men của An Tường và sàn nhà của Thánh Tượng, còn mấy nhà khác thì không thể bảo đảm.

Tôi ngẫm nghĩ, nghe Vương Đằng Dược nói xong, tôi liền phân tích ý nghĩa thực thụ đằng sau mấy lý do của ông ta, rõ ràng ông ta có chuẩn bị mà tới, tôi vừa mới giải quyết mấy nhà cung ứng kia, chỉ có mấy nhà mà ông ta nói là vẫn đang định đoạt, ông ta nhờ vào đó để nói chuyện, chẳng phải là có chuẩn bị mà tới à?

Vương Đằng Dược thấy tôi cứ mãi lắng nghe ông ta nói, mà chẳng hề phát biểu ý kiến thì hơi khó nắm bắt thái độ của tôi, nên nhìn tôi lúng túng.

“Tổng cộng bao nhiêu mét vuông?” Tôi hờ hững hỏi.

“À... tổng cộng là tám tòa nhà, mỗi tòa nhà là bốn nghìn tám trăm mét vuông, nên tổng cộng khoảng chừng năm vạn mét vuông.” Ông ta nhìn vào mắt tôi, tôi cảm nhận được tia cấp bách trong mắt ông ta.

Xem ra ông ta rất muốn thúc đẩy chuyện này.

Nói cách khác là Hằng Viễn đang nóng lòng thúc đẩy chuyện này, dù gì ông ta cũng đại diện cho Hằng Viễn.

Tôi không nhanh không chậm ngẫm nghĩ, rồi đè thấp âm điệu: “Là thế này, giám đốc Vương, tôi không biết ông có hiểu rõ Đỉnh Hâm hay không, chắc ông biết trước đây Đỉnh Hâm đều doTân Hạo Đình điều hành. Nhưng hiện nay, chúng tôi đã ly hôn, nên Đỉnh Hâm đã quay về tay của tôi.”

“Tôi biết, tôi biết!” Vương Đằng Dược gật đầu.

Trong lòng tôi thầm mắng một câu, xem ra đúng như câu tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa, toàn bộ người ở Giang Thành đều biết chuyện tôi và Tân Hạo Đình đã ly hôn.

Tôi mỉm cười nói tiếp: “Vậy thì tốt! Sau khi tôi tiếp nhận đã điều chỉnh lại khái niệm kinh doanh, rồi đi theo con đường cao cấp.”

Vương Đằng Dược gật đầu thuận theo.

“Do đó, tôi vừa mới hủy hiệp ước với nhà cung ứng của Đỉnh Hâm lúc trước, cho dù tôi tiếp nhận, e rằng mấy nhà mà ông nói cũng khó mà sử dụng sản phẩm của bọn họ.”

Vẻ mặt của Vương Đằng Dược vẫn không có gì thay đổi, rõ ràng đây chỉ là cái cớ.

Tôi nhìn ông ta nói tiếp: “Ngoài ra vẫn còn một chuyện, đó chính là báo giá của chúng tôi, chắc chắn sẽ cao hơn lúc trước rất nhiều. Dù gì giá thành cũng tăng cao nên tôi cũng phải bảo đảm về mặt lợi nhuận.”

Tôi cố ý ném đá dò đường cho Vương Đằng Dược, để thăm dò ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.