Suy nghĩ này khiến tôi ngạc nhiên, lẽ nào Bùi Thiên Vũ thật sự muốn thu hút sự chú ý của Bùi Du Thanh sao?
Tay tôi bất chợt run rẩy, trái tim chợt rung lên, tôi bỗng nhớ đến câu hỏi của anh, anh hỏi tôi tại sao tôi không hiểu ý của anh chứ?
Lúc này tâm trạng như xoay chuyển 360 độ, nếu không phải vì trong phòng đang có người thì tôi thật sự đã vội vàng xông ra ngoài tìm anh xác nhận lại, nếu đúng là như thế thì tôi đúng là quá ngu ngốc, cũng khổ cho anh tốn bao công sức.
Tôi kiềm chế lại cảm xúc của mình, không để cho những điều đó làm bản thân bối rối, suy cho cùng anh xa cách, thái độ thờ ơ khiến tôi vẫn chưa thể quen được, hay là tôi không nên tự tìm lý do cho mình, lựa chọn buông tay đi, cứ tiếp tục kiên trì thì dù có chọn cái gì, con đường của anh đi vẫn không hề dễ dàng.
Sau bữa tối, tôi lại thảo luận chi tiết với Trương Kính Tùng và Vệ Triết về chuyện ngày mai đi tìm Quý Thanh Viễn, tôi luôn lo lắng rằng nếu chúng tôi làm vậy thì có phải sẽ cảm thấy như thấy cháy nhà mà đi hôi của không.
Trương Kính Tùng lắc đầu, kinh doanh là kinh doanh, chúng ta càng bảo vệ lợi ích của chính mình thì anh ta càng yên tâm hơn, cũng không phải chúng ta thấy lợi mà quên nghĩa.
Anh ta nói với tôi: “Lý do tại sao Quý Thanh Viễn không tìm người khác không phải là vì anh ta không có ứng cử viên, cũng không phải anh ta không bỏ được đống lợi ích này, có vẻ như chúng ta thích hợp hơn, tất nhiên là chúng ta không thấy nhiều lý do thích hợp như vậy.”
“Nhưng có một điều là anh ta muốn tạo điều kiện thuận lợi nhất cho giao dịch của chúng ta, nếu không anh ta cũng sẽ không hứa hẹn rằng 'điều kiện do bên ta đưa ra’, em nghĩ rằng nhiều năm như vậy anh ta thậm chí còn không thể tìm nổi một ứng cử viên à?”
Tôi đồng ý với phân tích của Trương Kính Tùng, lúc đó tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng không thấu đáo như phân tích của anh ta.
Ngày hôm sau, tôi và Trương Kính Tùng đến gặp Quý Thanh Viễn.
Quả nhiên Quý Thanh Viễn cũng không bất ngờ chút nào, rất lạnh nhạt nhưng cũng trực tiếp bàn bạc với chúng tôi.
Trương Kính Tùng cũng không khách sáo, đi thẳng vào chủ đề, Quý Thanh Viễn cũng hào phóng và cuối cùng cũng giải quyết ổn thỏa, các chi phí nửa này nửa nọ.
Nhưng Quý Thanh Viễn yêu cầu rằng chúng tôi phải ký tất cả các thủ tục, Trương Kính Tùng cũng rất cẩn thận, cũng yêu cầu Quý Thanh Viễn ký một bản thỏa thuận ủy quyền để đề phòng.
Quý Thanh Viễn suy nghĩ một lúc và gật đầu, tất cả mọi thứ diễn ra suôn sẻ và đạt thành hiệp nghị.
Lúc anh ta nắm chặt tay tôi, giọng nói mang theo chút ý trêu chọc: “Sếp Lăng, đây là hợp tác chính thức của chúng ta, mong hợp tác vui vẻ!” Ba người chúng tôi ăn cơm trong quán, cả hai bên đều cảm thấy rất vui.
Sau khi rời khỏi hội quán, Trương Kính Tùng nói với tôi ở trong xe: “Quý Thanh Viễn đúng là một doanh nhân gian xảo! Tài sản bí mật của anh ta chắc chắn không chỉ có Hằng Viễn thôi đâu!”
Nghe xong lời của Trương Kính Tùng nói, tôi thầm nghĩ, Tân Hạo Đình quả là thiệt thòi khi không dựa vào cái cây to này, nhưng anh ta cũng không có tư cách đó, không phải là không thông minh mà là cách làm rất kém, không có bố cục gì hết.
Anh ta cắt vào Điền Gia Hào cũng không phải là sai, nhưng có lẽ phải dựa sát vào vị Quý Thanh Viễn kia mới đúng.
Nhưng cũng như vậy, chưa chắc Quý Thanh Viễn đã để tâm đến một người phải dựa vào Điền Gia Hào để vươn lên đỉnh cao.
Sau đó, chúng tôi ký tất cả các thủ tục trong bí mật, và ký hợp đồng với Lăng Long. Ngoài mặt là gió yên biển lặng. Tôi thực sự rất nhẹ nhõm vì trước kia Lăng Long được ký ở kinh đô.
Điều này lại khiến tôi nghĩ đến Bùi Thiên Vũ, chuyện thành lập Lăng Long không thể không kể đến công sức của Bùi Thiên Vũ được.
Với bản hợp đồng bất ngờ của Quý Thanh Viễn, Lăng Long ngày càng trở nên phát triển, tôi đã đem toàn quyền bên ngoài giao cho Trương Kính Tùng, như vậy càng có lợi cho việc phát triển.
Ngay cả chuyện bàn bạc với Bác Duệ Thiên Vũ, tôi cũng dần dần rút lui, chỉ phụ trách cung cấp cho thương nghiệp, hơn nữa cũng ngày càng ít làm việc. Dành nhiều thời gian cho gia đình hơn, tôi rất tin tưởng vào Trương Kính Tùng, cho anh ta đầy đủ không gian để phát triển, anh ta cũng làm việc chăm chỉ.
Sắp đến sinh nhật con gái rồi, tôi vô cùng vui vẻ lo liệu, lớn hơn một tuổi, có vẻ như con bé cũng có chủ kiến rồi.
Tất nhiên là bạn bè thân thích của chúng tôi rất hợp tác, hai ngày đầu đã chọn nhà hàng, đặt bánh ngọt, vừa ngọt ngào vừa hưng phấn chờ tới ngày bắt đầu.
Chưa đến giờ tan làm tôi đã đi đón con bé, tôi hiểu bé cưng rất rõ, ngày mai đối với con bé nhất định là một ngày đặc biệt.
Vừa đến nhà trẻ, tôi đỗ xe và trực tiếp vào đón con bé, quả nhiên con bé đã chuẩn bị trước rồi, không ngừng nhìn về phía cửa, tôi vừa xuất hiện thì con bé đã vui sướng reo lên một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Tôi giải thích với giáo viên rằng chúng tôi sẽ về sớm hơn một chút, giáo viên còn chuẩn bị một món quà nho nhỏ, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Điềm, lòng tôi nhẹ nhõm đi rất nhiều, mọi năm vào lúc này thì đều là Tân Hạo Đình sắp xếp, nhưng dù thế nào thì năm nay cũng khác các năm khác. Từ nay về sau, trong cuộc sống của cô bé thiếu đi một người bố!
Tôi không biết Tân Hạo Đình có nhớ ngày hôm nay hay không.
Hai mẹ con chúng tôi tay trong tay bước ra khỏi lớp học, đi về phía cổng, con gái tung tăng như chim sẻ nhảy cẫng lên với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nói với tôi rằng bạn bè cũng chúc con bé sinh nhật vui vẻ, giữa trưa còn hát một bài hát chúc mừng sinh nhật, bộ dạng trông vô cùng hạnh phúc.
Vừa định bước ra khỏi cổng thì con bé đột nhiên dừng lại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay tôi...