Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 286: Chương 286




Tôi nhìn anh, ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Có chuyện gì hả?” Anh hỏi với giọng điệu không bình thường, giống như đang muốn gây hấn vậy.

“Mạc Tiểu Kiều cũng đòi đi nước J, có liên quan đến anh không?” Tôi hơi đỏ mặt, câu hỏi hơi có ý không tốt lắm.

Khóe miệng anh kéo ra một nụ cười: “Em có ý kiến à?”

“Thật là vậy ư?” Tôi trợn hai mắt, sắc mặt cực kỳ không vui hỏi.

“Do anh cố ý thả tin tức để cô ta làm theo.” Anh nở nụ cười thâm ý, nhìn chăm chú như đã dự liệu được dáng vẻ hiện tại của tôi: “Có phải bây giờ em rất ghen không? Hay là nói, em đã rất yêu anh rồi?”

Không đợi tôi đáp, Y Mộc đã nhanh chóng xông vào, thấy hai chúng tôi, cô ấy xấu hổ xoay người rời đi, tôi kêu một tiếng bảo cô ấy quay lại.

“Này, cậu cũng vào đi, đi đâu đấy?”

Cô ấy xấu hổ mỉm cười bước lại: “Tớ sợ quấy rầy hai người.”

Bùi Thiên Vũ dứt khoát đứng dậy nói: “Anh còn có việc.”

Đang lúc anh nói, phần đồ ăn anh đặt cho tôi cũng đã đến. Sau đấy anh giao việc chăm sóc tôi lại cho Y Mộc, rồi cùng Lộc Minh rời khỏi phòng bệnh.

Sau đó, anh thật sự sắp xếp người đến phòng bệnh của tôi, bất kỳ ai cũng không được phép đến gần.

Một tuần sau tôi được xuất viện, đã không còn chút cảm giác bất lương nào nữa rồi, có điều Bùi Thiên Vũ chưa hỏi ý kiến tôi mà đã xử lý xong chiếc xe rồi.

Hơn nữa, còn đổi cho tôi chiếc Panamera, lúc thấy chiếc xe đậu trước nhà tôi, tôi gần như há hốc mồm. Thật ra thì chuyện đổi xe đối với tôi chẳng qua chỉ là đổi phương tiện di chuyển mà thôi, không cần phải quá chú trọng thế này.

Nhưng người giao xe lại nói: “Là ngài ấy trả tiền, cũng chúc cho cô và chiếc xe này giống nhau, đều được sống lại.”

Coi như hôm nay tôi được mở mang tầm mắt, đàn ông mà muốn dỗ ai thì đừng hòng chạy thoát.

Nói đến thì có quá nhiều rồi, hơn nữa tôi cũng biết, tôi không có lý do gì để từ chối cả.

Nhớ đến mấy chiêu trò Lý Tân Nhị gây ra, anh bồi thường xe cho tôi cũng là hợp lý, vậy thì tôi cũng không làm kiêu, cứ yên tâm sử dụng thoải mái là được. Nếu so với mạng sống thì nó vẫn còn quá rẻ.

Ngày thứ hai trở về nhà, ngay trên đường riêng vào khu biệt thự, tôi nhìn thấy Mạc Tiểu Kiều, cô ta quả nhiên thật sự thành hàng xóm của tôi, biệt thự cô ta ở ngay sau nhà tôi.

Khi cô ta nhìn thấy tôi, lại còn giả bộ không thấy, tôi chỉ coi như không quen, làm như không nhìn thấy.

Tôi đi làm, Thiệu Tiểu Lôi cũng đến công ty báo cáo, chuyện này quả thật cũng khiến tôi vui vẻ hơn. Tối đó tôi dẫn một ít giám đốc điều hành cao cấp tổ chức tiệc chào mừng cô ấy. Sau bữa ăn nhỏ này, cô ấy đã nhanh chóng làm quen được với mọi người.

Đây cũng chính là lý do tôi coi trọng cô ấy, tiếp thu trạng thái rất nhanh chóng, hơn nữa tuyệt đối sẽ có cách xử lý khác nhau đối với các mối quan hệ khác nhau.

Nhìn công ty của bản thân từng bước đi vào quỹ đạo, tâm trạng tôi cũng tự nhiên tốt lên.

Cũng không dễ dàng gì, nhớ đến khi xưa, Tân Hạo Đình đưa tay một cái đã dẫn nhiều người đi như vậy, thiếu chút nữa đã phá sản rồi, vậy mà trong mấy tháng thôi mà tôi đã khôi phục được nguyên khí cho công ty, cảm giác rất có thành tựu.

Hơn nữa, nhân viên mới ứng tuyển vào cũng khiến tôi tương đối hài lòng, cũng rất có lòng trung thành.

Thiệu Tiểu Lôi làm việc rất suôn sẻ, vốn là tôi còn để tâm vấn đề chỗ ở cô ấy, nhưng người ta đến Giang Thành đã sắp xếp xong xuôi hết rồi mới đến báo cáo, tôi không cần bận tâm chút nào.

Sau khi tiệc tàn, về đến nhà, không ngờ tôi lại chạm mặt Mạc Tiểu Kiều, chuyện này khiến tôi có hơi bất ngờ.

Tôi đậu xe xong thì đi xuống: “Cô Mạc, có chuyện gì hả?”

Cô ta ở trước cửa nhà tôi, tôi không thể không lên tiếng.

“Ừ. Dù sao thì cũng là hàng xóm, đến chào hỏi!” Câu trả lời của cô ta làm tôi không hài lòng chút nào.

Tôi cười mỉm, hỏi: “Cô dọn đến bao lâu rồi?”

“Mới hơn một tuần, nghe nói cô bị tai nạn xe? Nghe nói rất kinh khủng!” Cô ta dựa người vào cửa rào hình vòng nhà tôi, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, cô ta dí sát vào mặt tôi.

“Hơn một tuần rồi cô mới nhớ đến chào hỏi tôi? Cô có nhận thức bình thường không?” Tôi vẫn cười nhẹ nhàng như cũ: “Nói đi, có chuyện gì? Đừng có quanh co lòng vòng với tôi nữa.”

Cô ta có lẽ đã hiểu được ý trong lời nói của tôi, đành đứng thẳng người dậy, đi về phía tôi. Tôi dựa vào xe với dáng vẻ lười biếng, nhìn cô ta một cách không kiêu ngạo nhưng cũng không nịnh nọt lấy lòng, tôi biết cô ta có chuyện cần nói.

Nếu không thì sao cáo lại đến chúc tết gà chứ?

Cô ta cũng nhìn tôi mỉm cười ngọt ngào, dường như đã chiếm được lợi ích gì đó, có ý khiêu khích nói với tôi: “Tuần sau tôi đi nước J!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.