Tôi nhìn cô ta, suýt chút đã phụt cười, không để bụng nói: “Ồ… Biết rồi, còn chuyện gì nữa không?”
Có thể cô ta không ngờ thái độ tôi sẽ như vậy nên cảm thấy ngoài ý muốn. Cô ta nhìn tôi dò xét: “Cô không muốn hỏi xem tôi đi theo ai à?”
“Cô đi với ai cũng đều không liên quan đến tôi mà. Tôi có hỏi cũng vô dụng. Không hứng thú. Hơn nữa, lĩnh vực của hai chúng ta lại không giống nhau, công việc của cô, tôi không hiểu được. Hay là cô đi tìm Y Mộc đi? Tôi cảm thấy cô nên nói chuyện với cậu ấy.” Mặt tôi rất bình tĩnh, giọng điệu cũng khiến cho cô ta có cảm giác cô ta nói chuyện này với tôi rất vô vị.
“Tôi đi theo Bùi Thiên Vũ, cô cảm thấy thế nào?” Ánh mắt cô ta khiêu khích nhìn tôi, rõ ràng đang bày ra tư thế của người chiến thắng.
“Ồ! Phải không? Cô nói bạn trai cô hả?” Tôi vẫn bình tĩnh như cũ đùa giỡn cô ta: “Tôi không cảm thấy thế nào cả. Có điều tôi nghĩ cô nên nói chuyện với em gái anh ấy một tiếng, có lẽ cô ấy có hứng thú đấy. Đừng có để bị lừa. Mạc Tiểu Kiều, coi như là hàng xóm, tôi nhắc nhở cô một câu, vẫn là nên ăn điểm tâm đi.”
Mạc Tiểu Kiều sửng sốt, rõ ràng đã bị lời nói của tôi dẫn xuống mương, tức thì tắt điện, chỉ đành sửng sờ nghe câu trả lời của tôi.
Tôi cất chân bước vào trong, nghĩ thầm, sao cô ta lại vào vòng giải trí lăn lộn được chứ? Chỉ dựa vào chỉ số thông minh này chắc chưa đến ba tập đã chết rồi, vậy mà lại nổi ngay lúc cô ta vừa ra mắt được cũng hay, nhưng mà tôi khá chắc rằng cô ta cũng chỉ là ngôi sao băng mà thôi.
Tôi vừa mới đưa tay đẩy cửa, cô ta đã nhanh chóng xoay người: “Chờ đã! Lời cô vừa nói có ý gì?”
Tôi biết cô ta đã mắc câu rồi, trong lòng vui mừng, rồi lại hừ lạnh, muốn chơi tôi à, Lý Tân Nhị, tôi cũng không thể để cô nhàn rỗi được.
Cô muốn ngồi trên núi xem hổ đấu, vậy tôi sẽ để cô nhìn thật tốt.
Có điều chuyện trước mắt này, phải để cô ta luyện đầu óc đã, không gấp, từ từ chơi.
“Cô cứ từ từ suy ngẫm, chắc cô chưa nghĩ tới, không có lợi sao lại dậy sớm, người ta chủ động tìm cô nói chuyện, có lẽ là đang mang tâm bất chính rồi.” Tôi nói xong thì đẩy cửa đi vào. “Bà con xa không bằng láng giềng gần, chớ nói chi nhà cô lại giáp nhà tôi một khoảng dài như thế, vậy nên nhắc nhở cô một chút, điểm tâm, động não thử xem nào.”
Tôi vẫn dặn đi dặn lại dạy bảo cô ta, mặt đầy trong sáng vô hại cười nói: “Tôi vào đây. Cảm ơn cô đã đến hỏi thăm, đến nước J vui vẻ nhé.”
Sau đó tôi vui vẻ đi vào trong nhà, vừa đi vừa hát tiểu khúc.
Tôi cá chắc tối nay, Mạc Tiểu Kiểu “đơn thuần” này sẽ có một màn tự bổ não rất ghê gớm cho mà xem.
Mẹ tôi thấy tôi vừa đi vừa ngâm nga, trong lòng cũng vui mừng, phải nói ba mẹ đúng là thật lòng yêu thương tôi, mặc dù trước kia tôi không có trí nhớ, không thể nhớ nổi quá nhiều nhưng ít nhất trong số kí ức ít ỏi mà tôi có thể nhớ thì ba mẹ đúng là coi tôi như minh châu mà bảo vệ, có một chút gió bay cỏ lay thì họ đã ăn không ngon ngủ không yên mà lo cho tôi rồi.
Thế vậy mà mấy năm ở cùng Tân Hạo Đình quả thật tôi đã lạnh nhạt với họ nhiều, mỗi năm mỗi tháng đều mong tôi về, nhưng cuối cùng lại phải thất vọng,. Lúc này có thể ở cùng bố mẹ, tôi cảm nhận được hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Thật ra thì, vừa nãy lúc thấy Mạc Tiểu Kiều, tôi rất muốn đi ra ngoài, muốn đi ra vườn, nhưng tôi lại có hơi khó nói, vừa mới về lại muốn đi.
Điềm Điềm thậm chí còn mệt mỏi hơn tôi, tôi chỉ đành từ bỏ, ở nhà ăn cùng con gái một bữa cơm.
Dỗ con bé ngủ xong, tôi nằm trên đùi mẹ, độc thoại với mẹ tôi, bỗng nhiên nhớ đến vết thương cũ trên xương quai xanh, tôi luôn muốn hỏi nhưng vẫn chưa có cơ hội nên đã quên mất mấy lần.
“Mẹ, sao xương quai xanh của con lại bị thương? Mẹ có nhớ không ạ?” Tôi nhìn mẹ hỏi: “Bản thân con cũng không biết, còn một chuyện rất kỳ lạ nữa, con sao lại không thể nào nhớ lại chuyện lúc trước ạ?”
Mẹ cúi đầu nhìn tôi cười: “Làm sao lại không nhớ được? Xương quai xanh đó là do té ngã, rất đau.”
“Chuyện bao lâu rồi ạ?” Tôi xoay người ngồi dậy, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra: “Sao con lại không nhớ gì cả?”
“Chuyện này thì có cái gì tốt mà nhớ hả, là người khác vô tình làm con té, sau đó không ai đề cập đến chuyện này nữa. Lúc đấy là lúc vừa lên cấp hai đấy, là do đồng nghiệp của bố con, mà có nhớ chuyện này thì cũng đừng nhắc lại nữa, người ta cũng không phải cố ý, lỡ nói ra làm người ta mất mặt.” Mẹ nói tiếp: “Chuyện đau khổ thì nên quên đi, nhớ những thứ vui vẻ là được.”
“Mấu chốt là chuyện vui vẻ con cũng không nhớ được.” Tôi không thuận theo mà vẫn tiếp tục truy hỏi: “Chuyện là thế nào?”
“Anh ta chở con đi học bằng xe máy, lúc tránh xe vô tình làm con ngã.” Mẹ tôi tóm tắt đơn giản, thế nhưng tôi vẫn cảm nhận được mẹ đang lảng tránh khi nói đến chuyện này.
“Vì chuyện này, anh ta và bố con suýt chút đã cạch mặt, thế nên sau này đừng nói ra, bố con nhớ đến sẽ lại tức giận không ngủ được đấy.” Mẹ tôi lại dặn dò lần nữa, “Mấy ngày nay vẫn đau hả?”
Tôi lắc đầu: “Không ạ, chỉ là con muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, cái này đã hết đau từ lâu rồi, nếu không thì sao con không biết bản thân con lại từng bị thương như thế chứ.”
Mẹ nhìn sắc mặt tôi, tôi cảm giác có hơi kỳ lạ, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến mẹ tôi? Nhất thời não tôi như mở ra một cánh cửa mới.