Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 307: Chương 307




Thái độ của tôi hơi kiêu ngạo, giọng điệu cũng khá gay gắt.

Lần đầu tiên họ đến đây, tôi còn hơi hồi hộp, nhưng lúc này tôi không những không hồi hộp mà còn tràn đầy oán hận. Thái độ của họ, ánh mắt và giọng điệu của họ, tất cả đều khiến tôi kinh tởm.

“Hai vị cảnh sát à, tôi rất tò mò, không biết hai người muốn điều tra ở tôi điều gì? Ngay cả khi tôi không phải nhân viên chuyên nghiệp như các anh, nhưng tôi cũng biết rằng các anh đã bỏ qua những câu hỏi quan trọng. Tôi không rõ là hai người cố ý không hỏi hay các anh đã biết trước, không cần hỏi nữa?”

Ánh mắt của tôi nghi hoặc, dừng lại một lúc, sau đó hỏi: “Tại sao các anh không hỏi tôi chuyện mà Lưu Bảo Câu muốn nói với tôi?”

Hỏi xong, mắt tôi dán chặt vào khuôn mặt của tên cảnh sát, quan sát phản ứng của anh ta.

Quả nhiên anh ta đã á khẩu không nói nên lời.

Một tên cảnh sát khác lại lúng túng nói cô vừa nhắc đến chuyện này, vừa hay chúng tôi cũng đang định hỏi.

“Vậy tôi muốn hỏi hai người, lần trước khi hai người tới điều tra đã quên hỏi câu này hay là không muốn hỏi? Hoặc các anh đã biết anh ta muốn nói gì với tôi chăng?”

Câu hỏi của tôi có phần hùng hổ, rất khí thế.

“Ngoài ra, thưa hai vị, với tư cách là người liên quan đến vụ án này, tôi có thể biết lý do tại sao các anh lại điều tra nguyên nhân cái chết của Lưu Bảo Câu không? Chẳng phải đã nói người điều khiển xe bán tải say rượu trong khi lái xe sao? Nếu đã say rượu khi lái xe thì cần gì phải điều tra xem Lưu Bảo Câu đã tiếp xúc với những ai chứ?”

Hai người nhìn nhau, rõ ràng là câu hỏi của tôi đã phát huy tác dụng.

“Cô không cần biết chuyện này, đây là bí mật của chúng tôi, cô chỉ cần hợp tác điều tra với chúng tôi là được!” Viên cảnh sát lớn tuổi sốt ruột nói.

Câu trả lời của anh ta cũng khiến tôi vô cùng kinh tởm, tôi giận đến tái mặt: “Nhưng các anh có biết các anh làm vậy đã ảnh hưởng đến tôi không?”

“Trước không nói, các anh mặc đồng phục cảnh sát đến công ty tôi hỏi cung đã ảnh hưởng lớn đến uy tín của công ty tôi. Trước tiên chúng ta hãy nói đến chuyện này, với tư cách là người có liên quan, tôi có quyền biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hai người lại nhìn nhau, vừa định nói thì đã bị tôi hỏi ngược lại.

“Các anh đến điều tra hết lần này đến lần khác, nhưng lại không cho tôi biết lý do là gì. Tôi cảm thấy rất sợ hãi, điều này khiến cuộc sống của tôi rất bất an, các anh có biết không?” Tôi không chịu buông tha cho họ, cứ nhìn thẳng hai tên cảnh sát không chút khách sáo.

“Chúng tôi chỉ đang điều tra theo quy định thôi, cô đừng có áp lực!” Tên cảnh sát trẻ tuổi mỉm cười, giọng điệu dịu đi rất nhiều.

Tôi biết lời nói của mình đã có tác dụng, vì vậy tôi thừa thắng xông lên.

“Tôi muốn biết có phải Lưu Bảo Câu chết trong vụ tai nạn xe hơi hay không? Theo những gì các anh nói thì anh ta chết là do tai nạn, vậy tại sao các anh vẫn còn tiếp tục điều tra? Nếu không phải anh ta đã chết trong một vụ tai nạn, tại sao anh ta hẹn tôi rồi lại chết? Tôi sắp điên rồi, các anh biết không? Cái gì mà lại giết người được chứ? Tôi có gặp nguy hiểm gì không?”

Tôi cố tình hỏi điều này vì tôi muốn biết một ít manh mối từ cảnh sát. Dù sao thì Lưu Bảo Câu là người muốn nói với tôi về Bùi Thiên Vũ, nhưng anh ta đột ngột chết trên đường đến gặp tôi, bất cứ ai cũng sẽ phải khiếp sợ vì điều này.

“Vậy chúng tôi có thể hỏi cô một câu hỏi khác được không?” Tên cảnh sát lớn tuổi hỏi.

“Hỏi đi! Hai người đã đến đây rồi, tôi có thể nói không được sao?” Tôi vẫn giữ thái độ sắc bén.

Có vẻ như đôi khi, con người cần phải cứng rắn. Vừa rồi bọn họ mới đến đây, mặt mũi hình sự như thể tôi chính là nhân vật tình nghi số một vậy.

Lần này, họ đã bị thái độ cứng rắn của tôi trấn áp đến mức phải sử dụng kính ngữ.

“Cô và anh Bùi có quan hệ thế nào?” Sau khi anh ta hỏi câu này, đôi mắt cứ dán chặt vào tôi.

“Bạn tốt, đối tác làm ăn...” Tôi nhún vai, giang hai tay, bình tĩnh nói.

Tôi nghĩ họ sẽ không mặt dày mà tiếp tục truy hỏi, như vậy quá kỳ cục.

“Vậy thì cô muốn biết tin tức gì về anh ấy?”

Cuối cùng tôi cũng nghe thấy câu hỏi thốt ra từ miệng tên cảnh sát, tôi không tự chủ được mà lặng lẽ cười.

“Tôi thấy các anh đã hỏi đến điểm mấu chốt rồi đấy.” Tôi không hề keo kiệt mà khen tặng họ một câu: “Đáng lẽ lần trước các anh nên nỏi câu hỏi mấu chốt này rồi.”

Sau đó, tôi nhìn họ một cách ngạo mạn trước khi trả lời câu hỏi của họ, tôi muốn dùng câu hỏi này để kiểm tra thái độ của cảnh sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.