Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 308: Chương 308




Tôi im lặng một lúc rồi mới nói: “Vì anh Bùi Thiên Vũ là bạn và cũng là đối tác làm ăn của tôi, anh ấy bị thương trong một vụ tai nạn xe hơi, tôi rất muốn biết anh ấy bị thương ở đâu và có nghiêm trọng không? Tại sao không có tin tức gì? Đó là những gì tôi muốn biết.”

“Vụ tai nạn lần này đã khiến anh Bùi bị thương nặng, chúng tôi đã phong toả toàn bộ tin tức theo yêu cầu của Tập đoàn quốc tế Bác Duệ Thiên Vũ.”

Tôi nhìn hai cảnh sát, từ “bị thương nặng” khiến tôi không khỏi rùng mình.

“Vì vậy, chúng tôi chỉ có thể hợp tác, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc xử lý các vụ tai nạn xe hơi của chúng tôi, chỉ phong toả tin tức liến quan đến anh Bùi, không phải kết quả của vụ án. Chúng tôi tin rằng sau khi vụ án được xử lý, kết quả sẽ khiến công chúng hài lòng.”

Câu trả lời của viên cảnh sát rất cẩn thận, tôi cũng đã nhận ra không thể moi tin tức từ họ được.

Tuy nhiên, có thể phân tích từ lời nói của họ rằng Bùi Du Thanh đã cho phong toả tin tức, bởi vì Bùi Thiên Vũ đang hôn mê nên bà ta phải làm vậy.

Thật ra Bùi Du Thanh không hề đáng trách khi làm thế, nhưng mấu chốt là bà ta muốn làm gì sau khi phong toả tin tức? Tôi sợ rằng chỉ có bà ta và đám tay sai của bà ta mới biết được.

Tôi đành phải nhìn hai người họ, dịu giọng: “Đó là lý do tại sao Lưu Bảo Câu nói rằng anh ta biết chuyện liên quan đến Bùi Thiên Vũ, vì vậy tôi đã vội vàng đến gặp anh ta, nào ngờ anh ta đã chết giữa đường. Tôi xin hỏi hai vị cảnh sát, rốt cuộc đây có phải là một vụ tai nạn xe không?”

“Trước mắt, quả thật vẫn chưa có gì khả nghi nên xác định đây là một vụ tai nạn xe hơi.”

Viên cảnh sát vẫn trả lời như vậy, tôi cảm thấy họ chưa có manh mối gì, nhưng chắc chắn phải có điểm nghi ngờ, nếu không thì họ không thể tiếp tục điều tra được.

Tôi cảm thấy bất lực, lẩm bẩm nói: “Chuyện này khiến tôi thấp thỏm không yên, không biết tại sao, tôi chỉ muốn biết tình trạng thương tích của anh Bùi Thiên Vũ, sao lại biến thành án mạng rồi? Tôi hy vọng sau khi các anh cảnh sát điều tra sẽ cho tôi một đáp án khiến tôi yên tâm.”

Tôi mệt mỏi vuốt chóp mũi rồi lại bổ sung thêm một câu.

“À đúng rồi, nếu thật sự là cố ý giết người thì tôi rất muốn biết ai đã giết Lưu Bảo Câu.”

Nói rồi tôi im lặng, không muốn nói thêm điều gì nữa.

Có lẽ họ đã nhìn thấy sự từ chối của tôi nên làm qua loa cho xong việc rồi rời khỏi văn phòng ngay.

Họ vừa đi, Hồ Nguyệt đã tiến vào văn phòng ngay.

Cô ấy giơ ngón tay cái với tôi và nói: “Sếp, chị thật khí phách!”

Tôi cười nhạt, tỏ vẻ bó tay: “Tôi không phạm pháp thì sợ gì họ chứ? Đây cũng chỉ là công việc của họ mà thôi.”

Thực ra, tôi không biết mình có khí phách hay không.

Vì chuyện tai nạn của Bùi Thiên Vũ mà trong lòng tôi luôn cảm thấy bất an, tôi không tin đó là sự trùng hợp, mà càng ngày càng cảm thấy đây nhất định là một âm mưu.

Nhưng tôi lại không thể chứng minh suy nghĩ này.

Lúc này Y Mộc gọi cho tôi,tôi nhanh chóng nhấc máy.

Y Mộc nói rằng Lý Tân Nhị đã đến tìm Mạc Tiểu Kiều.

Điều này khiến tôi hơi kinh ngạc, tại sao Lý Tân Nhị lại đi tìm Mạc Tiểu Kiều vào lúc này?

Cô ta lại đang âm mưu điều gì đây?

Nhưng tôi thầm nguyền rủa trong lòng, cứ làm đi! Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ lòi đuôi cáo mà thôi!

Tôi không ngờ lời nguyền này của mình đã được ứng nghiệm trong nháy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.