Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 73: Chương 73




“Được rồi, câm miệng hết cho tôi!” Tân Hạo Đình lại hét vào mặt tôi.

“Anh thật đúng là che chở cô ta nhỉ? Người anh trai như thật đúng là đủ tư cách. Mọi chuyện đều do cô ta làm chủ, anh cũng nghe lời cô ta thật nhỉ!”

“Lăng Hoa Dao... em đang nói nhảm nhí gì vậy? Em có thể có trách nhiệm một chút không? Nghĩ cho đại cục được không?” Mặt Tân Hạo Đình đột nhiên biến sắc, đẩy tôi một cái khiến tôi lảo đảo. Từ Quốc Thiên sợ tới mức thét lên kinh hãi, vươn tay về phía tôi, giữ lấy tôi: “Chị Dao...”

Tôi đứng vững gót chân, bình tĩnh nhìn Tân Hạo Đình.

“Anh đã thấy chưa? Chị ta chỉ là cái đồ ăn cây táo, rào cây sung. Vừa xảy ra chuyện, chị ta chỉ nghĩ về bản thân. Chị ta có từng thực sự lo lắng cho anh chưa?”

Tân Hiểu Lan đang châm gió đốt lửa ở phía sau lưng Tân Hạo Đình: “Lăng Hoa Dao, chị nhớ cho kỹ, Đỉnh Hâm là công ty của nhà họ Tân, pháp nhân là Tân Hạo Đình, không liên quan gì đến chị dù chỉ một xu. Từ nay về sau, công ty của nhà họ Tân, chị đừng mong với tới. Chị là người sáng lập sao? Phi! Xí!”

“Tân Hạo Đình, đây là ý của anh sao? Hả?” Tôi nhìn thẳng vào Tân Hạo Đình. . Bạn có biết trang truyện # TгЦмtгu уeЛ. V N #

Mặt Tân Hạo Đình nghẹn như gan lợn, nhưng không nói gì cả.

Tôi cắn răng, kìm nén cảm xúc của mình, cố kìm nước mắt.

“Tôi sẽ nói cho anh biết, Tân Hạo Đình, nếu anh thực sự giống như những gì cô ta nói, lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa, vậy anh hãy nghe kỹ cho tôi. Lúc trước tôi đã gầy dựng nên Đỉnh Hâm như thế nào, bây giờ tôi cũng có thể gầy dựng nên một Đỉnh Hâm khác. Còn dám mắng tôi ngay trước mặt tôi, tôi sẽ khiến cho em gái anh chịu không thấu!”

Sau đó, tôi nhìn Tân Hiểu Lan đang dương dương tự đắc rúc vào phía sau lưng Tân Hạo Đình mà nói: “Tân Hiểu Lan, cô cũng hãy nghe rõ cho tôi, đừng đùa giỡn với chỉ số thông minh của tôi. Anh ta, trước mắt vẫn là người đàn ông của tôi, cô nóng vội cũng vô dụng! Có một số thứ và một số người, nếu cô muốn thì còn phải vượt qua cửa ải của tôi.”

Nói xong, tôi nhấc chân đi ra ngoài, Tân Hạo Đình rống lên: “Em đứng lại đó cho anh.”

Tôi nhanh chóng thu chân lại, đóng đinh tại chỗ, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Tân Hạo Đình đang lộ bộ mặt thật, nheo mắt lại khinh thường hỏi: “Còn muốn nói gì nữa?”

Tôi không chút nào sợ hãi nhìn về phía anh ta: “Cũng dám lớn giọng với tôi rồi phải không? Đừng quên, người đi ra ngoài trộm tình không phải tôi, không cần thiết phải tổ chức đoàn thể đến giơ nanh múa vuốt với tôi. Anh như thế, tôi có thể thông cảm được, bởi vì anh là chồng của tôi. Nhưng mà cô ta... không được, cô ta không có tư cách! Ăn của tôi, uống của tôi, còn muốn đè đầu cưỡi cổ tôi, khiến tôi buồn nôn. Tân Hạo Đình, anh cũng quá bắt nạt tôi vì tôi không có người thân ở Giang Thành rồi!”

Nói xong, tôi lặng lẽ quay lưng bước ra khỏi văn phòng mình.

Quả nhiên, nhóm người bên ngoài không hề rời đi. Vừa nhìn thấy tôi đi ra, họ tức khắc giải tán, tất cả đều trốn vào lối đi an toàn.

Tôi ấn nút thang máy, Tân Hạo Đình đuổi theo, đưa tay nắm lấy tôi: “... Bà xã, em đi đâu vậy?”

Thang máy đến rất nhanh, tôi giật mạnh cánh tay lại, đi vào trong thang máy, sau đó ấn nút đóng lại. Hai cánh cửa thang máy dần dần đóng lại, ngăn cách tôi và Tân Hạo Đình ở hai thế giới.

Phóng viên dưới lầu vẫn đang ngồi canh, thấy tôi đi ra, bọn họ lao vào như điên. Tôi bị đẩy tới đẩy lui như một con rối mất hồn.

Mắt tôi hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của bọn họ, bên tai vang lên tiếng “ong ong“. Tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để chữa lành vết thương cho mình.

Đột nhiên một bàn tay to lớn giữ chặt cánh tay tôi, kéo ra khỏi đám đông, ra sức lôi tôi ra khỏi đám đông, đẩy tôi vào một chiếc ô tô khiến đầu tôi đau đến muốn nứt ra.

“… Lăng Hoa Dao!” Một giọng nói vừa quen thuộc lại xa lạ đang thấp giọng gọi tôi.

Trong lúc hoảng hốt, tôi quay đầu nhìn lại, tôi luôn cảm giác khuôn mặt kia giống như đã từng quen biết, nhưng lại khiến cho tôi không thể nào nhớ ra được.

Xe vẫn tiến về phía trước, hình như đã đi một quãng đường dài, đầu óc tôi rối bời, điện thoại cứ đổ chuông không ngừng. Một bàn tay to rút điện thoại trong tay tôi ra, trong chốc lát cả thế giới này rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

Cho đến khi chiếc xe dừng lại, tôi bị kéo ra khỏi xe, tôi mới phục hồi tinh thần lại. Tôi nhìn xung quanh, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.