Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 74: Chương 74




Tôi nhìn quanh, ở đây non xanh nước biếc, chim muông hoa thơm, đẹp đến nao lòng.

“Đây là đâu?” Tôi hỏi nhỏ.

“Bồng lai tiên cảnh!” Giọng anh từ tính như thế, cực kỳ có sức hấp dẫn.

Tôi ngước mắt lên nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, dáng vẻ hiên ngang của anh khiến tôi cảm thấy vô cùng an toàn.

Tim chợt đập loạn xạ, tôi phát hiện mỗi khi ở bên anh, tôi dường như bị câu mất hồn phách, không có bản thân, chỉ muốn nghe theo sự sắp đặt của anh. Khi ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu tôi, tôi chợt giật nảy mình.

Một người phụ nữ xui xẻo đến cực điểm, bị người khác bỏ rơi mà lại rung động, thật là đủ vô liêm sỉ.

Nhưng cũng không thể không nói, khuôn mặt của anh quá ưa nhìn, khiến người ta cảm giác bị mê hoặc.

Anh nhìn tôi với nụ cười ấm áp trên khuôn mặt. Tôi nhất định là bị ngốc rồi, nhìn người ta ngây người ra. Anh đưa tay lên nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc lất phất trên mặt tôi: “Mấy ngày rồi không gặp, gầy đi rồi nhỉ? Sắp thành xà tinh luôn kìa!”

Lời nói của anh thật là trêu người, tôi nhếch mép tránh né tay anh, giả vờ thoải mái đi về phía trước: “Mỹ nữ là thế!”

Vừa nói ra câu này, chính tôi cũng nổi da gà. Tôi còn là “mỹ nữ” sao? Mẹ của mỹ nữ thì có!

Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy cả không khí đều ngọt ngào: “Ở đây đẹp quá!”

Lần đầu tiên tôi bước đến một đài quan sát, dựa vào lan can và nhìn về phía xa, cảm khái nói: “Tôi đã ở Giang Thành được vài năm, vậy mà không biết có một nơi đẹp như vậy. Tôi của trước đây, hệt như một con bò già, chỉ vùi đầu cày cấy. Nhưng cuối cùng lại trồng cho ruộng của nhà người khác.”

Tôi ra vẻ thoải mái tự giễu.

“Đó là do em không ngẩng đầu ngắm phong cảnh, chỉ là một con bò ngốc nghếch!” Anh ghé vào bên cạnh tôi, mùi hương trên người anh rất dễ chịu, giống như mùi gạo nếp nhàn nhạt.

“Cảm ơn anh! Anh Bùi!” Tôi rất trịnh trọng nhìn về phía Bùi Thiên Vũ: “Cảm ơn anh đã kéo tôi một tay vào lúc tôi đang cùng đường bí lối. Tôi biết, anh chắc chắn đã đóng một vai trò quyết định trong chuyện của Tư Nguyên. Tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, chờ tôi có năng lực rồi, tôi nhất định sẽ báo đáp!”

“Báo đáp như thế nào?” Anh nghiêng người nhìn tôi, khuôn mặt cách tôi rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.

Tôi tránh né theo bản năng: “Anh... anh Bùi, đừng thế nữa! Tôi nói lời từ tận đáy lòng đấy.”

“Tôi cũng vậy, tôi rất muốn biết em muốn cảm ơn tôi như thế nào?” Anh có phần truy đuổi không dứt.

Người đàn ông này, tôi thật sự không nhìn thấu. Trước mặt mọi người, anh lạnh lùng, cự tuyệt người ta ở ngoài ngàn dặm, một trợ lý kiêu ngạo như vậy, thật sự là cực phẩm.

Điều này cho thấy Bùi Thiên Vũ anh phải nổi trội hơn người thì mới được coi trọng, mới có vốn liếng để làm cao.

Nhưng trước mặt tôi, anh lại hoàn toàn khác. Tôi không biết có phải là ảo giác không, anh… có chút đặc biệt.

Đúng là một người đàn ông bí ẩn!

Nhưng tôi không thể nuông chiều bản thân quá được, dù đang chống chọi với cuộc hôn nhân thất bại này nhưng tôi vẫn xem như là người có gia đình, đúng không? Qua lại quá thân cận với anh thì sẽ có chuyện gì đây? Vậy thì tôi và Tân Hạo Đình có gì khác nhau.

“Tôi… anh, tôi sẽ cảm ơn anh theo cách của tôi!” Tôi hơi nói năng lộn xộn.

“Cách của em, đó là cách gì? Lấy thân báo đáp à?” Đôi mắt anh nhìn tôi như thiêu đốt, mang theo ý cười lưu manh. Tôi đột nhiên cảm giác anh đang lấy tôi ra mà trêu đùa.

Tôi cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên vẻ lạnh thấu xương: “Anh Bùi, tôi nói sẽ báo đáp thì nhất định sẽ làm được. Tôi không phải người vô ơn bạc nghĩa, cũng hy vọng anh có thể tôn trọng ý của tôi. Tôi vốn là một người không giỏi nói đùa, đối với anh tôi vẫn còn rất xa lạ. Tôi hy vọng anh đừng đùa giỡn với tôi.”

Anh cứ nhìn tôi như vậy. Tôi tránh ánh mắt anh, không nhìn đến anh, nhưng đột nhiên anh vươn bàn tay to ra kiềm giữ đầu tôi, kéo tôi qua một bên rồi hôn chính xác lên môi tôi.

“... Ưm...” Tôi bỗng chốc phản ứng lại, dốc hết sức đẩy anh ra, nhưng anh vẫn lù lù không nhúc nhích.

Hôn cho đến khi tôi không còn vùng vẫy nữa, anh mới buông tôi ra, nhìn vào mắt tôi và hỏi: “Bây giờ còn xa lạ nữa không? Tôi giống đang nói đùa với em à?”

Tôi hơi bối rối: “Nhưng sao anh lại làm vậy với tôi? Tôi không có tư cách để nói chuyện yêu đương vào thời điểm này. Tôi là một người phụ nữ đang sống vất vưởng trong vây thành. Tôi có chồng, có con...”

“Tôi có thể giúp em rời xa anh ta.” Bùi Thiên Vũ nói chắc như đinh đóng cột, thái độ không cho phép nghi ngờ.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía anh, còn muốn tiếp tục phản bác anh, nhưng cuối cùng lại bị đôi mắt mang theo quyến luyến của anh thu hút sâu sắc, lòng tôi vô cùng rối bời.

“Tôi không thích đùa!”

Bùi Thiên Vũ bất ngờ tiến lại gần tôi, đưa tay đỡ cằm tôi lên, đôi mắt đầy sao nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt cách tôi càng ngày càng gần...

Tôi mạnh mẽ đẩy anh ra, xoay người hòng thoát khỏi sự dụ hoặc của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.