Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

Chương 58: Chương 58




Edit: Daisy

Kỷ Duyên tuy bất mãn thái độ Lâm Thanh Hàn tự cho mình là nam chủ nhân, nhưng cậu không có lấy việc này đem ra để phát tiết cảm xúc của mình, bọn họ phân cao thấp là chuyện của bọn họ, không cần thiết để cho Ôn Nhuyễn biết.

có cùng suy nghĩ này còn có Lâm Thanh Hàn.

Cho nên lúc trở về sân cỏ, hai người ăn ý mà bảo trì im lặng không nói gì

Có rượu, còn có tiệc nướng BBQ, Chúc Nguyệt đối với bữa ăn hôm nay rất là hài lòng, cô ta nhấp một ngụm rượu nho, nhẹ nhàng mà cảm thán nói: “Hôm nay là lần ăn uống tôi hài lòng nhất từ khi tới Italy.”

Ôn Nhuyễn không uống rượu, vẫn đang chậm rãi uống nước chanh, nghe vậy liền cười: “Chị lần nào cũng nói như vậy.”

Bẻ đầu ngón tay tính, “Lần trước ở cửa hàng La Mã của gia gia, chị cũng nói như vậy, lúc ở nhà hàng nọ chị cũng nói vậy, lúc trước ở nhà hàng Florencia, cũng là thế.”

“Trời ạ.”

Ôn Nhuyễn ôm ly nước chanh, nghiêng nữa đầu nhìn Chúc Nguyệt mà cười nói: “Lần này, chị cũng nói như vậy.”

Lúc này sắc trời đã tối.

Trên đầu là cả một bầu trời sao lộng lẫy, hai bên sườn cỏ cũng có đèn đường, mà ở trước mắt là lò nướng, than bên trong đều đỏ, ánh sáng màu đỏ hồng hất lên mặt Ôn Nhuyễn, nhìn cô rực rỡ như pháo hoa giữa nhân gian, đẹp kĩnh hãi thế tục, lúc cô cười giống như tiên nữ trên trời.

Đuôi mắt cong cong, ánh mắt trong trẻo, khóe miệng hơi cong lên, mặc cho là ai nhìn thấy cũng phải động tâm.

Chúc Nguyệt đột nhiên hiểu ra.

Vì sao người luôn luôn lạnh nhạt như Kỷ Duyên sẽ bởi vì Ôn Nhuyễn mà trở nên khác thường như vậy, cũng minh bạch vì sao Thanh Hàn trong lời đồn luôn bình tĩnh sẽ không ngại ngàn dặm xa xôi mà tới đây, đừng nói hai người đàn ông bọn họ, ngay cả cô nhìn gương mặt Ôn Nhuyễn cũng nhịn không được mà tim đập thình thịch a.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà vươn tay nhẹ nhàng véo má Ôn Nhuyễn một cái.

Nhìn thấy Ôn Nhuyễn mở to mắt nhìn, nhẹ nhàng nói“Ngô”, cô ta thấy Lâm Thanh Hàn cùng Kỷ Duyên đảo tầm mắt nhìn qua, bất tri bất giác mà khụ một tiếng, sau đó thiệt tình nói: “Khụ, tiểu Nhuyễn Nhuyễn quá đáng yêu, tôi nhất thời ngứa tay.”

“Không, không nhịn được.”

Kỷ Hề trước kia cũng như vậy nên Ôn Nhuyễn không ngại, nghe vậy chỉ nhẹ nhàng cười một cái, “Không có việc gì.”

Không có việc gì sao?

Kỷ Duyên ngồi ở đối diện nhìn cô cười cong cong đôi mắt, đột nhiên cảm thấy tay mình cũng có chút ngứa, cô nói không có việc gì, mình chạm một chút,chỉ một chút thôi có phải hay không cũng không có việc gì a? Cậu ta nhìn trộm về phía Ôn Nhuyễn, thấy cô đang cười khanh khách, làm mặt cậu ta đỏ lên cũng không biết có phải bị nhiệt độ bếp lò làm cho nóng hay không hay là do suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ.

Người khác không nhận thấy bộ dáng này của cậu ta.

Lâm Thanh Hàn cũng không sai biệt lắm bởi vì không chỉ có Kỷ Duyên suy nghĩ như vậy, anh ta cũng giống vậy, đã bao nhiêu lâu chưa cùng Ôn Nhuyễn thân cận, anh cũng không nhớ rõ...... Anh đã suy nghĩ nhiều lần muốn ôm Ôn Nhuyễn vào trong ngực.

Chẳng qua lúc trước còn giả vờ đáng thương, bị cô đánh một trận, ký ức này vẫn còn mới mẻ lắm.

Lâm Thanh Hàn tin rằng.

Nếu anh dám duỗi tay qua, Ôn Nhuyễn tuyệt đối sẽ trực tiếp đánh bay tay anh ra.

Đương nhiên.

Anh ta tin rằng Kỷ Duyên cũng giống như anh sẽ không được đối đãi tốt gì.

Ánh mắt nhìn về hướng Kỷ Duyên, khóe miệng Lâm Thanh Hàn nhếch lên như có như không mà chê cười, anh thật ra hy vọng tên tiểu tử này lá gan lớn chút, để xem Ôn Nhuyễn suy nghĩ như thế nào đối với tên tiểu sói con này.

“Đúng rồi.”

Truyện đăng tại: diendanlequydon

Chúc Nguyệt đột nhiên đề nghị nói: “Nếu không buổi tối chúng ta chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm đi.”

Nơi này không thể so thành phố Florencia, vừa tối là các gia hộ gia đình cơ hồ không ra khỏi cửa, địa diểm vui chơi cũng không có.

Ôn Nhuyễn không ý kiến, gật gật đầu.

Kỷ Duyên cùng Lâm Thanh Hàn thấy cô đáp ứng, tự nhiên cũng không ý kiến.

Tô Lam Lam không muốn chơi, nhưng cô không có khả năng mặc kệ Ôn Nhuyễn cùng bọn họ ở bên nhau, tự nhiên cũng đáp ứng.

Chỉ có Từ Nghiên nói: “Mọi người trẻ tuổi chơi đi.”

Từ Nghiên thân thể không thoải mái, không thể ngồi lâu hơn nữa trò chơi như vậy cũng không thích hợp với Từ Nghiên. ngôn tình hay

“Nhuyễn Nhuyễn, cà tím.”

Chúc Nguyệt thích ăn cà tím, đặc biệt nướng rất nhiều cà tím, cô vừa rồi ăn thử, đoán chừng là giống như ở nhà, cà tím rất nhiều nước, mới mẻ cực kỳ, đạo lý có thứ tốt sẽ cùng nhau chia sẽ, cô đem một trái cà tím đã nướng chín đưa cho Ôn Nhuyễn.

Ôn Nhuyễn nhìn thấy cà tím, sắc mặt liền trắng, vừa định nói chuyện.

Lâm Thanh Hàn cùng Kỷ Duyên lại đồng thời thay đổi sắc mặt, cùng nhau mở miệng, “Em ấy/ Cô ấy không thể ăn cà tím.”

Ôn Nhuyễn sửng sốt, có chút kinh ngạc mà liếc nhìn hai người, Lâm Thanh Hàn biết không kỳ quái, Kỷ Duyên vì sao cũng biết? Chắc là Kỷ Hề nói, Ôn Nhuyễn cũng không nghĩ nhiều, quay đầu, nhìn Chúc Nguyệt giải thích nói: “Em từ nhỏ bị dị ứng cà tím, khi còn nhỏ không biết, phải vào bệnh viện thiếu chút nữa không cứu về được.”

Lời vừa mới nói ra.

Từ Nghiên đã cau mày, đánh gãy lời cô: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng nói nữa.”

Ôn Nhuyễn chớp chớp mắt, có chút không quá minh bạch chuyện gì? Từ Nghiên quay lại nói với quay phim ngồi ở phía sau“Lúc sau đem này đoạn này xóa đi”, xong rồi mới quay đầu nói với Ôn Nhuyễn: “Giới này phức tạp hơn so với tưởng tượng của em, có một số việc vẫn là đừng để người ngoài biết.”

Dừng một chút, lại nói: “phòng ngừa vạn nhất.”

Ôn Nhuyễn vừa nghe thấy sắc mặt cũng thay đổi, cô cũng không phải cái gì cũng không hiểu, từ nhỏ cô đã sinh hoạt trong giới thượng lưu, kỳ thật so với giới giải trí còn phức tạp hơn, trầm mặc gật gật đầu, cô nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn Từ lão sư, em đã biết.”

“Nhuyễn Nhuyễn, chi không biết.” Chúc Nguyệt vành mắt đã đỏ, cô ta thật sự không biết, bằng không cũng không đem cà tím đưa cho Ôn Nhuyễn.

“Không có việc gì.”

Ôn Nhuyễn nắm tay Chúc Nguyệt cười cười.

Chuyện này chỉ như một đoạn nhạc đệm, lúc sau đoàn người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn đồ nướng BBQ, chờ khi bọn họ ăn xong cũng đã 8h tối.

Cảnh đêm ở đây không thể so được với Florencia, gió lạnh thổi qua làm mọi người lạnh run, Từ Nghiên lên lầu nghỉ ngơi trước, Lâm Thanh Hàn cùng Kỷ Duyên ở lại bên ngoài dọn dẹp, Ôn Nhuyễn cùng mấy người còn lại liền vào bên trong rửa chén.

Chúc Nguyệt một bên rửa ly một bên hỏi Ôn Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, em trước kia có chơi qua lời thật lòng hay đại mạo hiểm chưa?”

Ôn Nhuyễn động tác hơi ngừng lại, hơn nửa ngày mới đáp: “Tính là đã chơi qua một lần......”

Chúc Nguyệt sửng sốt: “Tính?”

Ôn Nhuyễn cười cười, rũ mắt, hoãn giọng nói: “Uhm, lúc cao trung có cùng bạn bè chơi qua, nhưng không chơi được bao lâu liền nghỉ rồi.”.

Lần đó là Kỷ Hề sinh nhật, cô, Kỷ Hề, Lâm Thanh Hàn, Hứa Chấp, bốn người đi đến KTV gia đình, để làm sinh nhật cho Kỷ Hề, ca hát được một lúc, Kỷ Hề đột nhiên đề nghị chơi lời thật lòng hay đại mạo hiểm.

Nói là lời thật lòng hay đại mạo hiểm.

Kỳ thật chẳng qua Kỷ Hề muốn mượn chơi trò chơi hỏi tâm ý của Hứa Chấp.

Kỷ Hề thích Hứa Chấp là chuyện mọi người đều biết, giống như...... cô đã từng thích Lâm Thanh Hàn.

Trong trí nhớ Kỷ Hề ngồi ở trên sô pha, nhìn thiếu niên ngồi ở đối, khóe miệng nhoẻn lên, nhướng lông mày, giống như bộ dáng trước giờ của cô ấy, phảng phất giống như nói giỡn “Hứa Chấp, anh có thích em hay không?”

Người khác đều cho rằng Kỷ Hề đang nói đùa.

Vì Kỷ Hề mỗi năm đều sẽ hỏi Hứa Chấp mấy lần như vậy.

Chỉ có Ôn Nhuyễn biết, Kỷ Hề không phải đang nói đùa, cũng chỉ có cô biết Kỷ Hề lúc nói chuyện, giọng nói đều run run, ngay cả tay cũng gắt gao nắm chặt sô pha.

Kỷ Hề là đang nghiêm túc.

Cô ấy muốn thông qua trò chơi để nhận được đáp án.

Chính là Hứa Chấp thì sao?

Anh ta chỉ là bất đắc dĩ lại bao dung mà nhìn Kỷ Hề, giống như khi xưa mà trả lời: “Kỷ Hề, đừng náo loạn.”

Ôn Nhuyễn còn nhớ rõ ngày đó Kỷ Hề ở dưới ánh đèn hơi tối,gương mặt vẫn tươi cười rạng rỡ, nhưng chỉ một lúc thôi, cô đột nhiên vẫy vẫy tay mà nói, “Thật không thú vị, hôm nay tốt xấu cũng là sinh nhật em, anh liền không thể chiều theo em à?”

“Được rồi được rồi, trò chơi này một chút cũng không vui.”

Sau đó.

Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn về nhà.

Trên đường nhịn không được hỏi anh“ Thanh Hàn ca ca, nếu, em nói là nếu......”

Dưới ánh trăng, cô đỏ mặt, miễn cưỡng duy trì giọng nói bình thường ngửa đầu lên mà hỏi anh ta, “Nếu hôm nay là em hỏi anh, anh sẽ trả lời thế nào?” Đó là sau khi cô lớn lên lần đầu tiên to gan mà hỏi Lâm Thanh Hàn như vậy.

Muốn mượn trò chơi, giông như Kỷ Hề?

Cô cũng như vậy.

Nhưng Lâm Thanh Hàn lại chỉ là rũ mắt nhìn cô, sau đó lạnh lùng ném cho cô hai chữ, “Nhàm chán.”

Khi đó Ôn Nhuyễn cảm thấy mình cực kỳ ủy khuất, đầy ngập tình ý và vui mừng cũng chỉ nhận được hai chữ lạnh như băng, nhàm chán. Có đôi khi nghĩ lại, cũng rất bất đắc dĩ, những tên đàn ông này vĩnh viễn sẽ không biết vì giả vờ hỏi một câu nói đùa vui như thế, sau lưng phải hao phí bao nhiêu tâm tư.

Bọn họ nhìn thì thấy bất cần đời, kỳ thật là đã thử rất nhiều lần trước gương, chỉ là lúc bị cự tuyệt, có thể giữ lại một chút thể diện cuối cùng.

Ôn Nhuyễn còn nhớ rõ, ngày đó sau khi nói thật lòng mình, Kỷ Hề đột nhiên lôi kéo cô chạy đến toilet.

Cô trơ mắt nhìn Kỷ Hề lúc trước ở ghế lô miễn cưỡng duy trì nụ cười sau khi vào toilet thì hoàn toàn sụp đổ.

Kỷ Hề đầu tiên là đỏ hốc mắt, sau đó chậm rãi cúi đầu, ôm bả vai mà ngồi xổm xuống, không tiếng động rớt nước mắt, cô cũng đồng dạng ngồi xổm xuống, nhịn không được mà vươn tay ôm lấy Kỷ Hề mà khóc lớn.

Cô còn nhớ rõ ngày đó Kỷ Hề cô.

Đại khái là đồng bệnh tương liên, cho nên ký ức vẫn còn rất mới mẻ.

Kỷ Hề nói:

- “Nhuyễn Nhuyễn, vì cái gì? Tớ đã thích anh ta như vậy, anh ta vì cái gì một chút cũng không thích tớ, chỉ một chút thôi cũng được mà. Chỉ cần một chút, tớ có thể nói với chính mình tất cả đều đáng giá, chính là không có...... Anh ta trước nay đều không có hồi đáp tâm ý của tớ, tớ ở trong mắt anh ta chính là một đứa em gái thích nói giỡn. Tớ mệt mỏi rồi, thật sự quá mệt mỏi, đã nhiều năm như vậy, anh ta vẫn là cái bộ dáng kia, tớ đã không kiên trì nổi nữa.”

Truyện đăng tại: diendanlequydon

- “Kia...... Liền không cần thích nữa.”

- “Không được! Tớ đã thích nhiều năm như vậy, cứ như vậy từ bỏ, tớ không cam lòng! Lần này không được, tớ liền chờ lần sau, nếu là lần sau còn không được, tớ liền chờ lần sau...lần sau nữa...... tớ không tin, anh ta sẽ luôn không thích tớ.”

Cỡ nào không công bằng a.

Nhưng chuyện tình cảm nguyên bản chính là như vậy a.

Thích một người, luôn không tự chủ mà lo được lo mất, gửimột cái tin nhắn, sẽ gắt gao mà nắm chặt di động trước mặt, chờ đợi người đó trả lời, giây phút người đó trả lời, cảm thấy tim sẽ đập kịch liệt “Anh ấy nếu là trả lời lập tức! khẳng định trong lòng anh ấy cũng có mình.”

Nếu anh qua thời gian rất lâu mới trả lời.

Thì sẽ đem điện thoại ném đi rất xa, sợ sau khi xem liền sẽ phiền muộn, nhịn không được mà sẽ tìm vô số lý do cho anh ta, hoài nghi anh có việc, khả năng đi tắm rửa, khả năng đi ăn cơm, khả năng cùng bạn bè đi ra ngoài.

Nghiêm trọng hơn một chút.

thậm chí hoài nghi có khả năng anh đã xảy ra chuyện.

Ngắn ngủn mười phút, có thể suy nghĩ ra một đống cốt truyện, thậm chí là ở bệnh viện nào, phòng bệnh nào cũng đều nghĩ tới.

Chúc Nguyệt nhìn cô một cái dĩa lau qua mười mấy lần, nhịn không được mà lên tiếng, “Nhuyễn Nhuyễn?”

“A?”

Ôn Nhuyễn ngẩn ra, quay đầu nhìn lại “Làm sao vậy?”

“Là chị hỏi em làm sao vậy mới đúng, em ngẩn ra đã nữa ngày, cái dĩa trên tay em đã sáng bóng luôn rồi.” Chúc Nguyệt chỉ vào dĩa trên tay Ôn Nhuyễn, bất đắc dĩ nói.

Ôn Nhuyễn nhìn thấy, thật đúng là.

Có chút xin lỗi mà cười cười, “Em có chút thất thần.”

Chúc Nguyệt nghe vậy cũng không hỏi thêm gì, chỉ cười nói: “Không có việc gì, chúng ta nhanh lên một chút, đoán chừng bọn họ bên ngoài cũng đã xong hết rồi.”

“Vâng.” Ôn Nhuyễn lên tiếng, đem tâm tư đều thu hồi lại, xem như không có việc gì.

Chờ đến khi Lâm Thanh Hàn từ bên ngoài đã dọn dẹp xong mà bước vào, Ôn Nhuyễn đã đem mọi thứ rữa sạch sẽ, anh nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, cười hỏi: “Còn có cái gì cần anh giúp không?”

Ôn Nhuyễn ban ngày còn tính là cho anh ta sắc mặt tốt, lúc này cũng không thèm để ý đến anh ta.

Trực tiếp lắc lắc tay, đi ra ngoài.

Lâm Thanh Hàn ngẩn ra, anh có thể rõ ràng nhận thấy được thái độ Ôn Nhuyễn đối với anh lại quay về như trước, đây là vì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.