Edit: Daisy
Chúc Nguyệt ngày thường tuy rằng tùy tiện nhưng tâm tư của cô vẫn rất tinh tế.
Ôn Nhuyễn thay đổi cảm xúc không chỉ có Lâm Thanh Hàn nhận ra, mà cô cũng nhận ra...... Chớp chớp mắt, cô nhìn Lâm Thanh Hàn đứng kế bên đang phát ngốc, rồi lại nhìn tiểu Nhuyễn Nhuyễn đang đi thẳng ra bên ngoài.
Tình huống như thế nào a?
Cô như lọt vào trong sương mù, không rõ ràng lắm.
Nhẹ nhàng khụ một tiếng.
Chúc Nguyệt đem cái ly cuối cùng về lại chổ cũ, gọi một tiếng với Ôn Nhuyễn, “Nhuyễn Nhuyễn, từ từ chờ chị với.” Lúc đi ngang qua bên người Lâm Thanh Hàn cô ta do dự một lúc rồi nhẹ nhàng nói, “Nhuyễn Nhuyễn em ấy...... Có thể là do mệt mỏi.”
Lâm Thanh Hàn thu hồi tầm mắt, đối với thiện ý của Chúc Nguyệt gật gật đầu, còn ôn hòa nói cảm tạ sau đó suy nghĩ một chút, lại đè thấp giọng hỏi: “Trước khi tôi vào, vừa rồi cô với em ấy hàn huyên đề tài gì vậy?”
Anh không cảm thấy Ôn Nhuyễn là loại người tùy tiện thay đổi thái độ để người khác nhìn.
Cô từ nhỏ được giáo dưỡng làm cho dù đối mặt với bất cứ việc gì, cũng sẽ giữ thể diện nên có của mình, cô biết ở trong trường hợp nào nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt người khác.
Mặc dù người cô đối mặt là...... anh.
Cho nên ——
Anh chắc chắn.
Từ lúc tiệc nướng BBQ kết thúc đến lúc này, khẳng định là các cô hàn huyên đề tài nào đó mới có thể làm tầm tình của Ôn Nhuyễn thay đổi như vậy, mà hiển nhiên...... việc này cùng anh có quan hệ.
“Hàn huyên đề tài gì?”
Chúc Nguyệt nhíu mi, suy nghĩ một chút, “Cũng chưa nói cái gì nha......” Cô ta đột nhiên a lên một tiếng, “Đúng rồi, vừa rồi tôi hỏi Nhuyễn Nhuyễn có chơi qua ' lời thật lòng hay đại mạo hiểm chưa', em ấy nói lúc cao trung có chơi qua một lần.”
“Sau đó tâm tình em ấy liền không quá tốt.”
Thời điểm Cao trung, lời thật lòng hay đại mạo hiểm......
Lâm Thanh Hàn nghe thấy lời này, thần sắc hơi giật mình, một đoạn phim như tua ngược ra trước mắt anh.
Dưới ánh trăng.
Cô gái mặc một chiệc váy trằng ngửa đầu nhìn hắn, đôi tay nắm chặt góc váy của mình, đôi mắt còn lộng lẫy hơn cả vì sao trên trời nhẹ nhàng tới lui giống như một cơn gió gợn sóng, mang theo e lệ cùng khẩn trương, cô hỏi hắn, “Anh Thanh Hàn, nếu...nếu em nói là nếu......”
“Nếu hôm nay là em hỏi anh, anh sẽ trả lời như thế nào?”
Lúc ấy, anh trả lời ra sao? Anh chỉ cúi đầu nhìn đôi mắt kia, lạnh lùng phun ra hai chữ “Nhàm chán”, sau đó trực tiếp đi về phía trước.
Đại khái là đi đượ một lúc mới phát hiện người phía sau không có đi theo.
Anh dừng chân lại rồi quay đầu, thấy cô còn cúi đầu đứng ở tại chỗ, bóng hình nhỏ yếu phảng phất có thể bị gió thổi bay đi, anh không biết Ôn Nhuyễn đang suy nghĩ gì, cũng không biết cô đột nhiên hỏi đề tài giả thiết này là có ý tứ gì.
Anh chưa bao giờ hỏi vấn đề có tính giả thuyết, ở trong thế giới của anh, không có chữ “Nếu”.
Nhưng nhìn bóng hình cô dưới ánh trăng.
Anh lại cảm thấy nếu hỏi vấn đề mang tính giả thiết như vậy, kỳ thật cũng không có việc gì, chính là không đợi anh mở miệng, nguyên bản bóng dáng còn đứng tại chỗ đột nhiên hướng về phía anh mà bước tới.
Cô nở nụ cười, vẫn như ngày xưa, cùng anh nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
- “Em......”
- “Làm sao vậy?”
- “...... Không có gì.”
Hồi ức kết thúc.
Lâm Thanh Hàn đột nhiên sắc mặt trắng bệch, như là bị sét đánh giống nhau.
Rõ ràng trong nhà rất ấm áp, nhưng anh sao lại cảm thấy cả người lạnh run giống như là mình đang ở trong mùa đông khắc nghiệt...... Anh hơi hơi cúi đầu, tay chống ở ngực, nơi đó đang đau và buồn đến lợi hại.
Khó chịu cực kỳ.
Nguyên lai em ấy tâm tình thay đổi...... Thật đúng là cùng mình có quan hệ a.
“Lâm tổng?”
Chúc Nguyệt không nghe được anh trả lời, đánh bạo gọi một tiếng, “Lâm tổng?”
Chờ lúc người trước mặt ngước mắt lên nhìn Chúc Nguyệt theo bản năng lui về sau một bước, Chúc Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thanh Hàn như khối băng đang vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, nhưng lúc cô nhìn lại một lần nữa đôi mắt ấy lại sóng yên biển lặng, đã khôi phục như bình thường.
“Cảm ơn.”
Lâm Thanh Hàn không nhìn nét mặt ngẩn ngơ của Chúc Nguyệt, anh ta đứng thẳng dậy, thu liễm lại biểu tình trong ánh mắt và khuôn mặt, hướng về Chúc Nguyệt mà gật gật đầu, thái độ ung dung lại nhanh nhẹn, phảng phất như ánh mắt mất mát vừa rồi chỉ là hoa mắt mà thôi.
“Này hai người......”
Chúc Nguyệt đứng yên tại chỗ, nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng rồi cũng đi theo ra ngoài.
Ôn Nhuyễn đang dọn dẹp ở phòng khách.
Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, cô cũng không quay đầu lại, chỉ là lúc Lâm Thanh Hàn nhẹ nhàng gọi cô“Nhuyễn Nhuyễn”, động tác trên tay mới ngừng lại, nhắm mắt lại, cô hít một hơi thật sâu, như cũ không quay đầu lại, giọng điệu nhàn nhạt mà nói: “Tôi đi xem Kỷ Duyên, như thế nào còn chưa có đi vào.”
Nói xong.
Nàng cũng không thèm quay đầu lại mà đi ra ngoài.
***
Mà lúc này ở đình viện.
ở trong một góc tối, Kỷ Duyên nhìn Tô Lam Lam đang đứng trước mặt, thấy cô ta tắt máy thu âm hình như có việc gì muốn nói, cậu ta cũng tắt máy thu âm của mình, nhíu mày mà hỏi: “Chuyện gì, một hai phải nói cùng tôi lúc này?”
Lúc cậu ta nói nghiêng đầu nhìn về phía biệt thự đang đèn đuốc sáng trưng, bộ dáng rất là sốt ruột muốn trở về.
Tô Lam Lam nhìn bộ dáng này của cậu ta, khuôn mặt nhỏ trầm càng thêm trầm, nơi này không có người quay phim cũng không có camera ẩn, ngay cả ánh sáng cũng không đủ, cô ta rốt cuộc có thể không cần phải giương ra nụ cười giả tạo.
Tay cô ta gắt gao nắm chặt lại.
móng tay như muốn bấm vào da thịt, giống như là không hề thấy đau, cô ta dùng giọng nói ôn như mà nói, “Kỷ Duyên, anh còn thích Ôn Nhuyễn sao?”
Đột nhiên nghe thấy vấn đề này.
Kỷ Duyên trong chớp mắt mà ngẩn ngơ, nhưng rất mau cậu liền phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía Tô Lam Lam, giọng điệu không được tốt lắm, “Cô hỏi cái này làm cái gì?”
“Em chỉ là vì anh cảm thấy không đáng giá.”
Tô Lam Lam ra vẻ như là thật sự vì cậu ta mà suy xét, nhẹ nhàng nói: “Ôn Nhuyễn căn bản là không thích anh, chị ta trong lòng chỉ có Lâm Thanh Hàn, chị ta chỉ xem anh như một người bạn hoặc là em trai của bạn mà thôi......”
Cô ta dùng giọng nói ôn nhu nhất, đem hiện thực từng tầng từng tầng mà lột ra, muốn cho Kỷ Duyên hiểu rõ.
Mắt thấy Kỷ Duyên sắc mặt biến hóa, trên mặt cô ta ra vẻ cười càng thêm ôn hòa, “Chị ấy đối tốt với anh, chỉ là bởi vì anh vì chị ấy mà bị thương, là em trai của Kỷ Hề, nếu Ôn Nhuyễn biết anh thích chị ta, anh cảm thấy chị ấy sẽ như thế nào đối với anh?”
“Kỷ Duyên......”
Lời còn chưa nói xong, lại bị một âm thanh sắc bén đánh gãy, “Đủ rồi.”
khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Duyên trở nên lạnh lẽo, đôi mắt lạnh như băng, cậu ta cứ như vậy cúi đầu nhìn Tô Lam Lam, giọng nói lạnh băng: “Cô nói chuyện này, rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Tô Lam Lam hoàn toàn không có bởi vì bị Kỷ Duyên cắt ngang lời nói của mình mà cảm thấy sinh khí.
Tương phản.
Kỷ Duyên càng như vậy, tâm thần cô ta càng trấn định.
“Em nói, em là vì anh cảm thấy không đáng giá......” Cô ta thở dài, giọng nói càng thêm nhẹ, “Anh là bạn tốt nhất của em, em không hy vọng anh sẽ đau thương.”
“Không đáng giá?”
“Bạn bè?”
Kỷ Duyên nghe từng chữ từng chữ, nhìn Tô Lam Lam ra vẻ như là thiên sứ, trong lòng cậu ta đột nhiên sinh ra một loại cảm giác chán ghét cực kỳ nồng đậm, miễn cưỡng áp xuống cảm giác ghê tơm này, giọng cậu lạnh như băng mà nói, “Tô Lam Lam, rốt cuộc là vì tôi, hay là vì chính cô, trong lòng cô biết rõ.”
Đây là lần đầu tiên Tô Lam Lam thấy Kỷ Duyên nổi giận với mình.
Nụ cười trên mặt như muốn lung lay sắp đổ, có chút duy trì không được, “Kỷ Duyên, anh......”
Lời nói còn chưa nói xong.
Kỷ Duyên lại lười nghe cô ta nói,ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn cô ta, tiếng nói lạnh băng, không mang theo một chút tình cảm, “Tôi biết cô thích Lâm Thanh Hàn, cũng biết cô hiện tại nói với tôi những việc này vì mục đích gì.”
“Cái gì mà vì tôi không đáng giá, đem tôi coi như bạn bè, bất quá là cô không muốn nhìn thấy tôi đối xử tốt với Ôn Nhuyễn.”
Truyện đăng tại: diendanlequydon
“Cô muốn cho tôi sinh khí, muốn cho tôi không để ý tới Ôn Nhuyễn, tốt nhất chờ đến khi chương trình phát ra để cho fans của tôi thấy thái độ của tôi với Ôn Nhuyễn, có thể nhân cơ hội để bọn họ bôi đen Ôn Nhuyễn.”
“Có phải hay không?”
Cậu ta từng chữ từng chữ mà nói ra.
Tô Lam Lam sắc mặt càng ngày càng khó coi, đến lúc cuối cùng, cô ta căn bản không thể cười nổi nữa, thần sắc khó coi mà nhìn Kỷ Duyên, cô siết chặt nắm tay, miễn cưỡng cười giống như là còn muốn cố gắng một lần nữa, “Kỷ Duyên, anh như thế nào nghĩ em như vậy?”
“Em và anh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là bạn thân, anh mỗi lần bệnh đều là em chăm sóc anh, anh như thế nào......”
Nói nói.
Cô ta liền nghẹn ngào, bộ dáng như muốn khóc.
Trước kia.
Mỗi lần cô ta nói những lời này, lộ ra bộ dáng này, Kỷ Duyên liền tính là không vui cũng sẽ không lại nói cô ta thêm gì nữa, giống như lúc trước vì cô ta, dẫn tới Chúc Nguyệt bị bôi đen phải rời khỏi ban nhạc.
Cô ta cho rằng lần này cũng như vậy.
Tô Lam Lam cúi đầu, hai vai khẽ run, ở trong lòng tính toán thời gian một lúc lâu vẫn chưa thấy được an ủi, do dự một hồi lâu, Tô Lam Lam hơi hơi nâng lông mi dính đầy nước mắt lên.
Trong bóng tối.
Cô ta nhìn thấy sắc mặt của Kỷ Duyên lạnh băng.
Cậu ta cứ như vậy rũ mắt nhìn cô, mang theo vẻ chán ghét cùng không kiên nhẫn.
“Tô Lam Lam.” Kỷ Duyên rốt cuộc mở miệng, “Cô như thế nào biến thành bộ dáng này?”
“Cái, cái gì?”
Kỷ Duyên nhìn cô ta, từng câu từng chữ mà nói: “Trong trí nhở của tôi Tô Lam Lam tuy rằng tính tình khiếp nhược, nhưng người thật sự lương thiên, lúc tôi bệnh sẽ bồi tôi, an ủi tôi, muốn tôi nhanh khỏi bệnh.”
“Nhưng mấy năm nay, cô trở nên càng ngày càng điêu ngoa tùy tính, cũng trở nên càng ngày càng làm tôi không hiểu được con người cô.”
“Lúc trước chuyện của Chúc Nguyệt, cô nói cô không biết Chúc Nguyệt cùng người kia ở bên nhau, cô nói là người kia đơn phương thích cô, cô nói sau khi cô biết liền trực tiếp kéo đen số điện thoại của hắn, tôi tuy rằng tức giận, nhưng cũng chưa nói gì cô......”
“Sau đó cô nói cô bị thương, nói người nhà của cô đều không ở nhà, nói cô một mình ở bệnh viện sợ hãi, tôi suốt đêm từ Thái Lan bay trở về, cô cùng ngươi người đại diện đem mũi nhọn chuyển hướng vào Ôn Nhuyễn, tôi chạy đến công ty muốn giúp cô tìm công đạo.”
“Nhưng sự thật là cái gì?”
“Sự thật là vốn dĩ chính cô làm một hồi trò hay, cô chính là muốn mượn tay của tôi làm cho Ôn Nhuyễn không thể tham gia vào cái giới này.”
Nhớ đến việc đó, Kỷ Duyên liền hận không thể hung hăng tát mình một cái, cậu ta khàn giọng nói, “Nếu không phải lần đó Ôn Nhuyễn ngay trước mặt tôi trực tiếp gọi cho cô, cô có phải hay không còn tưởng rằng chính mình có thể giấu trời qua biển?”
Lúc cậu ta nói chuyện, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lam Lam, trong mắt ngoại trừ chán ghét, còn có trách cứ với chính mình, chuyện này lúc trước nếu mà giải quyết không tốt, Ôn Nhuyễn liền thật sự...... Xong rồi.
“Em......”
Tô Lam Lam há mồm tính phản bác, nhưng phát hiện chính mình không nói nên lời, cô ta giữ chặt cánh tay Kỷ Duyên, vành mắt đã đỏ.
Lúc này không phải là giả vờ, cô ta là thật sự sợ hãi.
Kỷ Duyên chưa từng nói với cô ta như vậy, càng sẽ không trách cứ sai lầm trước kia của cô ta, Tô Lam lam...... Đột nhiên có cảm giác khống chế không được mình luống cuống.
“Kỷ Duyên, em......”
Tô Lam Lam hoảng sợ giải thích, “em, lúc trước là em sai, em cùng anh thừa nhận sai lầm, là, em thừa nhận, em ghen ghét Ôn Nhuyễn, cô ta từ nhỏ liền giống như công chúa, được người khác yêu thương, khen tặng, các ngươi đều thích chơi cùng cô ta.”
“Em lo lắng chỉ cần có cô ta, những người khác và anh đều chỉ chú ý cô ta.”
“Em không để bụng những người khác suy nghĩ như thế nào, nhưng em lo lắng anh sẽ xa cách em.”
Cô ta vừa nói vừa gắt gao mà bắt lấy cánh tay Kỷ Duyên, giống như người chết duối bắt được cọc gỗ cuối cùng, “Chính là vừa rồi......”
Tô Lam Lam không ở ngay lúc này mà mất đi lý trí, cô ta vẫn muốn lấy lại hình tượng của mình trong ở lòng Kỷ Duyên “Em thật là ở vì anh suy xét, em là thật sự sợ anh sẽ đau thương.”
“Kỷ Duyên, anh tin em, em là vì muốn tốt cho anh.”
Lúc cô ta nói chuyện, Kỷ Duyên liền thờ ơ lạnh nhạt.
Hắn không phải kẻ ngốc.
Chỉ là trước kia trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường thôi.
Hiện tại thấy cô ta đã đến loại tình trạng này, còn liều mạng mà giảo biện, Kỷ Duyên nói không nên lời là trong đau lòng hay là chán ghét, cậu ta nhắm mắt lại, đột nhiên rút mạnh tay mình ra.
Gió đêm thôi qua.
Giọng nói cậu ta rất nhẹ, cực kì mờ mịt:
“Cô biết vì cái sao tôi cùng Lâm Thanh Hàn đều thích Ôn Nhuyễn mà không phải thích cô không?”
Tô Lam Lam sửng sốt, cô ta quên luôn việc khóc ngơ ngác mà nhìn Kỷ Duyên, đây là chuyện cô ta muốn biết nhất, cô ta cũng không hiểu, vì cái gì Kỷ Duyên cùng Lâm Thanh Hàn đều thích Ôn Nhuyễn, không thích cô ta.
Luận gia thế, luận bối cảnh, luận tính cách, cô ta có cái gì thua Ôn Nhuyễn?
Nhiều lắm.
Cũng chỉ là Ôn Nhuyễn lớn lên đẹp hơn cô ta một chút mà thôi.
Nhưng nàng không cảm thấy Lâm Thanh Hàn cùng Kỷ Duyên là loại đàn ông nông cạn này, người như bọn họ có dạng mỹ nhân nào mà không thấy quá? Cho nên, rốt cuộc là bởi vì cái gì?
Cô ta thật sự......
Thật sự rất muốn biết.
Nhận thấy Tô Lam Lam đột nhiên an tĩnh lại, Kỷ Duyên mở mắt ra nhìn cô ta, câu ta trước tiên không có nói mà là cẩn thận nhìn chăm chú mặt của Tô Lam Lam, xem cô ta biểu tình khẩn trương mà nhìn mình, đang chờ đợi câu nói của mình.
Cậu ta đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Đây gọi là muốn tốt cho hắn?
Cô ta từ đầu tới cuối bất quá vì chính cô ta mà thôi
Rút tay mình về.
Đôi tay Kỷ Duyên đút vào túi quần, cậu liền không nhìn Tô Lam Lam nữa mà cao ngạo nhìn thẳng vào bóng đêm, mặc cho gió đêm quất vào mặt, cậu ta mở miệng, “Cô nói cô lo lắng bởi vì sự tồn tại của Ôn Nhuyễn, những người khác liền sẽ không nhìn chăm chú đến cô.”
“Chính là cô đã quên, tình huống của cô ấy so với cô còn muốn khó hơn, cô có nhiều fans như vậy, có người nhà yêu thương, có tài nguyên tốt đếm không xuể, nhưng cô ấy thì sao? Cô ấy cái gì cũng không có, cha mẹ cô ấy chết khi cô ấy mới 13 tuổi, lúc trước cô ấy được bao nhiêu người theo đuổi, sau đó lại bị bao nhiêu người cười nhạo.”
“Mấy năm nay, cô ấy so với bất cứ ai khác đều không tốt đẹp gì.”
“Nhưng cơ ấy chưa từng oán trời trách đất, càng sẽ không bởi vì những người khác tốt mà sinh ra ghen ghét, cô ấy sẽ làm tốt việc của mình, sẽ quý trùng sinh hoạt hiện tại và chờ mong mỗi ngày về sau.”
Quay đầu.
Mắt thấy gương mặt Tô Lam Lam đột nhiên trắng bệch.
Kỷ Duyên cũng không ngừng nói, cậu ta cứ như vậy mà nhìn Tô Lam lam, “Chúng ta thích Ôn Nhuyễn, không phải bởi vì ly do gì khác chỉ là bởi vì cô ấy chính là Ôn Nhuyễn.”
Cậu ta dừng một chút, tiếp tục nói: “Mặc kệ cô ấy phát sinh qua cái gì, tâm của cô ấy vĩnh viễn là sạch sẽ mỹ lệ, đây cũng là nguyên nhan cô ấy thu hút chúng tôi.”
“Mà không phải giống như cô như vậy——”
ánh mắt Kỷ Duyên lạnh băng, lời nói ở trong bóng đêm càng thêm khắc nghiệt, “Vĩnh viễn đều là vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, dùng gương mặt hiền lành của mình mà che giấu tâm tính độc ác.”
“Tô Lam Lam.”
Cậu ta thở dài thật sâu nhìn vào mắt cô ta mà nói: “Hiện tại cô làm tôi thấy thật ghê tởm.”
Tô Lam Lam nghe từng câu từng chữ, bước chân lảo đảo mà thối lui, thiếu chút nữa liền té ngã, cô ta trừng lớn đôi mắt, nhìn Kỷ Duyên, môi đỏ đều trắng bệch.
Cô ta tựa hồ còn muốn nói gì đó.
Nhưng Kỷ Duyên không muốn nghe nữa, cậu ta trên cao nhìn xuống, ánh mắt nặng nề mà nhìn cô ta.
Nói không thương tâm, là giả, lúc trước sau khi cha mẹ sau chết, cậu ta tự phong bế lại bị bệnh nặng, cả ngày nằm ở trên giường, là cô ta nấu trả cẩu kỷ táo đỏ, từng bước một đánh bại nội tâm phòng bị của cậu ta.
Truyện đăng tại: diendanlequydon
mỗi ngày sau khi tỉnh lại đều có thể nhìn thấy bên người có một ly cẩu kỷ trà táo đỏ đã pha sẵn.
Đó là từ sau khi cha mẹ cậu ta chết, trong sinh mệnh cậu ta có một chút ngọt ngào duy nhất.
Bởi vì một chút ngọt như vậy, cậu ta dung túng Tô Lam Lam đến bây giờ, lại không nghĩ rằng càng dung tung càng quá đáng, đến bây giờ...... Cậu ta đối với Tô Lam Lam thất vọng đến cực điểm, đã không muốn quan tâm đến sống chết của cô ta.
“Về sau......”
Kỷ Duyên mở miệng, giọng nói nặng nề, “Chính cô tự giải quyết cho tốt đi.”
Nói xong.
Kỷ Duyên xoay người rời đi, đi được vài bước liền nhìn thấy Ôn Nhuyễn đang ra ngoài tìm cậu, cậu dừng bước nghe cô nhẹ giọng oán trách nói: “Cậu đi đâu? Tôi tìm cậu nửa ngày.”
“Tô Lam Lam đâu?”
Ôn Nhuyễn còn đang nói, “Tôi còn tưởng rằng cô ta cùng cậu ở chung một chỗ.”
Kỷ Duyên nhìn cô, nhấp môi không nói chuyện, không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên gọi một tiếng, “Ôn Nhuyễn.”
Vẫn là lần đầu tiên thấy cậu ta nghiêm túc như vậy.
Ôn Nhuyễn chớp chớp mắt, có chút ngơ ngẩn, “Làm sao vậy?”
Kỷ Duyên trước nay không cùng ngưới khác nói qua câu khách sáo, lúc này cũng có chút khó mở miệng, cậu ta nhấp môi, quay đầu đi, do dự một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Chuyện ở phòng chụp hình lúc trước, rất xin lỗi.”
Phòng chụp hình?
Ôn Nhuyễn nghe đến hồ đồ.
Suy nghĩ nửa ngày mới nhớ lại Kỷ Duyên nói là chuyện lúc trước bởi vì Tô Lam Lam, tìm tới chuyện của cô, Ôn Nhuyễn có chút bất đắc dĩ cười cười, “Đã qua bao lâu, cậu như thế nào còn nhớ rõ?”
Cô đã sớm quên.
Bên ngoài có chút lạnh, cô rụt rụt cổ, Chúc Nguyệt đang gọi bọn họ, cô nàng đi tuần tra bốn phía, nhíu mày nói, “Tô Lam Lam đâu? Trò chơi sắp bắt đầu rồi.”
Nghe thấy cái tên này.
Kỷ Duyên đôi mắt hơi trầm xuống, “Không cần phải quan tâm cô ta, vào đi thôi.”
Hả?
Ôn Nhuyễn ngẩn ra, mặc kệ Tô Lam Lam?
Đi vào.
Nếu Kỷ Duyên đã nói như vậy, cô cũng lười quản, dù sao cô cùng Tô Lam Lam...... Liền tính là tìm được cô ta, cô ta cũng sẽ không cảm tạ mình cái gì.
Bảo không muốn nhìn thấy cô cùng Kỷ Duyên đi cùng nhau, còn phải cho cô ta xem sắc mặt.
Cô cũng không nghĩ đi chịu cái oán khí này của Tô Lam Lam.
Đi vào trong phòng.
Lâm Thanh Hàn trực tiếp đứng lên, ánh mắt hướng bọn họ mà nhìn qua.
Ôn Nhuyễn nhìn thấy Lâm Thanh Hàn nhìn qua, nụ cười trên mặt phai nhạt xuống, cô nhấp môi không nói chuyện, ngồi xuống kế bên Chúc Nguyệt, cách anh ta rất xa.
Lâm Thanh Hàn nhìn cô, môi ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng không nói gì mà ngồi trở về.
Chúc Nguyệt không nhận thấy sự khác thường của bọn họ, trực tiếp gào to, “Mọi người cũng quá chậm, tôi đợi lâu rồi.” Nói nói, cô ta lại a một tiếng, “Tô Lam Lam đâu?”
Tuy rằng không thích Tô Lam lam.
Nhưng lúc này vào buổi tối, trò chơi cũng sắp bắt đầu rồi......
Vừa dứt lời.
Bên ngoài đột nhiên chạy vào một đạo bóng dáng, động tác rất mau ai cũng không rõ cô ta có chuyện gì, chỉ có thể nhìn thấy cô ta chạy lên lầu hai, không bao lâu đột nhiên truyền đến một tiếng đóng cửa vang dội.
“Người này......”
Chúc Nguyệt ngơ ngác nhìn lên lầu, “Làm sao vậy?”
Kỷ Duyên không thèm nhìn, lập tức ngồi ở một bên, mở miệng, “Mặc kệ cô ta, chúng ta chơi đi.”