Edit: Daisy
Nhìn thấy cuộc gọi này.
Ôn Nhuyễn còn chưa kịp phản ứng thì Văn Gia Hứa ngồi ở đối diện đã trầm mặt, ngón tay thon dài nắm chặt đôi đũa, đôi mắt phượng như ẩn chứa gió lốc cuồn cuồn. Trong nháy mắt ấy Văn Gia Hứa cảm thấy như muốn đoạt di động của Ôn Nhuyễn để chấm dứt cuộc gọi này.
Nhưng mà người kia cách khá xa.
Anh ta cũng không thể làm như vậy, ở trước mặt Ôn Nhuyễn anh ta là một người ôn nhu nếu mà làm như vậy sẽ khiến cho cô sợ hãi.
Văn Gia Hứa chỉ có thể nhấp môi, tiếp tục gắp đồ ăn cho Ôn Nhuyễn, trên mặt là nụ cười ôn hòa rồi giống như vô tình mà hỏi: “Em cùng với anh ta...... còn lén liên hệ với nhau?”
“...... Ừ.”
Ôn Nhuyễn nhẹ nhàng lên tiếng.
Quan hệ hiện tai giữa cô và Lâm Thanh Hàn khá phức tạp, lại có vật nhỏ trong bụng này nữa, thật sự không phải một lời mà nói hết được, nhìn thấy di động vẫn còn đang kêu mãi không dứt, cô khẽ thở dài rồi cầm lấy di động mà nói: “Anh Gia Hứa, em nghe điện thoại chút.”
Văn Gia Hứa gật gật đầu, không nói thêm gì, chỉ là ánh mắt lại trầm xuống thêm một chút.
Ôn Nhuyễn cũng không tránh Văn Gia Hứa mà trực tiếp bắt máy “Làm sao vậy?”
“Đang bận sao?”
Giọng nói của Lâm Thanh Hàn ở đầu bên kia điện thoại không nghe ra hỉ nộ ái ố gì cả, giống như lúc bình thường giọng điệu ôn hòa mà mang theo ý cười “Muốn anh tới đón em không?”
“Không cần.”
Ôn Nhuyễn cự tuyệt, “Tôi còn đang ăn cơm cùng bạn.”
“Bạn?” Lâm Thanh Hàn tựa hồ ngẩn ra trong chớp mắt,bạn của Ôn Nhuyễn anh đều biết, nhưng hiển nhiên không phải bọn người Kỷ Hề, anh vừa xem trong vòng bạn bè của nhóm người Kỷ Hề đang tụ hội với nhau, lại càng không phải là Chúc Nguyệt, cô ta còn đang ở nơi khác.
Chẳng lẽ là thằng tiểu sói con Kỷ Duyên kia?
Trong lòng Lâm Thanh Hàn không ngừng phỏng đoán, giọng nói lại không có biến hóa gì, “Quá muộn rồi, sợ chút nữa em bắt xe không có, vẫn là để anh tới đón em đi.”
Ôn Nhuyễn suy nghĩ một chút, quá khuya rồi nên tìm xe chính xác là khá khó,diendanlequydon trong lúc còn đang do dự với đề nghị của Lâm Thanh Hàn thì Văn Gia Hứa ở phía đối diện đã mở miệng “Chút nữa anh đưa em về nhà, ăn cơm trước đi sắp nguội hết rồi.”
Giọng nói của anh ta không lớn không nhỏ, vừa đủ để Lâm Thanh Hàn ở đầu bên kia nghe thấy.
Đàn ông.
Giọng nói xa lạ.
Lại rất quen thuộc với Ôn Nhuyễn.
Trong đầu đột nhiên nhảy ra ba từ mấu chốt, trong lòng Lâm Thanh Hàn trầm xuống, không đợi anh ta nói thêm gì thì Ôn Nhuyễn đã nói, “Chút nữa bạn tôi đưa tôi về, cúp máy đây.” Nói xong, cô cũng không chờ Lâm Thanh Hàn mở miệng liền tắt điện thoại.
Một cuộc điện thoại đến bất ngờ như vậy.
Nguyên bản bầu không khí ấm áp ban đầu lúc này có chút biến hóa.
Ôn Nhuyễn biết Văn Gia Hứa vẫn luôn không thích Lâm Thanh Hàn, lúc trước cô từ bỏ cơ hội du học, muốn ở lại trong nước kết hôn cùng Lâm Thanh hàn, một Văn Gia Hứa trước nay chưa từng lạnh nhạt với cô lúc ấy lại tức giận đến mức không chịu được, ngay lúc anh ta chuẩn bị xuất ngoại......
Đã nói câu cuối cùng với Ôn Nhuyễn “Em nhất định sẽ hối hận”.
Ôn Nhuyễn không biết chính mình có hối hận hay không, có lẽ có, có lẽ không, nhưng có một số việc đã biến thành như vậy, cũng không cần thiết phải truy cứu nữa, tương lai mới là quan trọng nhất...... Ôn Nhuyễn đem điện thoại đặt ở một bên, một lần nữa cầm đũa thì nhìn thoáng qua Văn Gia Hứa.
Do dự không biết nên mổ miệng như thế nào.
“Ăn cơm đi.” Văn Gia Hứa tiếp tục gắp đồ ăn cho cô, biểu tình trên mặt không có một chút biến hóa, vẫn ôn hóa như cũ, giống như người đàn ông sắc mặt âm trầm vừa rồi không phải là anh ta vậy.
Ôn Nhuyễn gật đầu, “...... Dạ.”
Hai người hàn huyên rất nhiều chuyện, có những chuyện mà Văn Gia Hứa trải qua ở nước Pháp, lúc vừa mới đến Pháp anh là một người nghèo ,Q&K còn chưa có thành lập, trên người không có tiền, tuy rằng có học bổng nhưng chi phí ổ nước ngoài lại rất cao, đặc biệt là người làm thiết kế như bọn họ, rất tốn tiền.
Có gần nửa năm.
Anh ta mỗi ngày đều gặm bánh mì mà sống qua ngày.
Miệng thật sự không còn hương vị gì nữa thì liền đi siêu thị của người Hoa mua một chút cải xanh và đậu phụ để ăn cùng với bánh mỳ.
“Người nhà của anh đâu?” Ôn Nhuyễn cau mày, đôi mắt mở lớn, “Anh lúc ấy không phải nói đi Pháp tìm bọn họ sao? Bọn họ chẳng lẽ đều mặc kệ anh sao?”
“Người nhà a......”. ngôn tình hay
Văn Gia Hứa cúi đầu, lại thay cô mà gắp một miêng sườn, khóe miệng anh ta cong lên, đôi mắt được tóc và lông mi giấu đi nhìn không thấy, giọng nói cũng không nghe ra cảm xúc “Ban đầu tìm, không tìm được, về sau...... Tìm được rồi.”
Kỳ thật nơi nào mà không tìm được?
Anh ta từ nhỏ đã biết cha anh ta là dạng người gì, bối cảnh như thế nào.
Lúc vừa đến Pháp, lúc anh ta cùng đường thì đã đi tới đó, chỉ là còn chưa kịp nhìn thấy mặt thì đã bị người ta đuổi ra ngoài, anh ta còn nhớ rất rõ mấy người anh em cùng cha khác mẹ nhìn từ trên cao xuống, giọng nói trào phúng: “Đây là tạp chủng mà cha lưu ở bên ngoài?
Đến nỗi về sau vì cái gì mà muốn nhận anh ta?
Cũng bất quá là bởi vì nhìn thấy thành tựu của anh trong giới thiết kế không tồi.
Họ của cha anh ta là ——
Tạp bội.
Là một chi gia tộc ở nước Pháp trên trăm năm, ở trong lĩnh vực thiết kế chiếm không ít tỉ trọng, đáng tiếc...... Cả một thế hệ con nối dõi của gia tộc Tạp Bội này chỉ biết ăn chơi, tiêu xài cơ nghiệp của tổ tiên lưu lại.
Cho nên người cha của anh ta sau khi thấy anh ta có chút tên tuổi trong ngành thiết kế thì lập tức liền tìm tới.
Cho anh ta cái họ cao quý, cho anh ta quyền lực không nhỏ, đã ba năm qua đi, thân thể của cha anh ta dần dần suy nhược, mà những anh chị em tiện nghi của anh ta đã sớm chỉ biết leo lên ăn bám vào anh ta.
Chỉ là những lời này.
Văn Gia Hứa cũng không muốn nói cho Ôn Nhuyễn nghe, những quá khứ tối tăm đó chỉ cần anh ta tự biết là được,không cần làm ô uế lỗ tai của cô.
“Vậy sao lúc đó anh lại không liên lạc với em?” Ôn Nhuyễn thở dài, trong mắt không giấu được sự đau lòng, cô cái gì cũng không biết, cứ cho rằng Văn Gia Hứa ra nước ngoài thì hết thẩy tất cả đã thuận lợi, rốt cuộc thì ở trường học bên đó anh ta cũng là một nhân vật phong vân vang dội.
Văn Gia Hứa nhìn cô rồi cười cười, “về sau không phải là đã tìm rồi sao?”
“Nhưng mà không giống nhau?” Ôn Nhuyễn có chút không vui.
Lúc mà Văn Gia Hứa tới Pháp, lần đầu tiên liên hệ cô đã là lúc cô kết hôn với Lâm Thanh hàn được nữa năm, anh ta cái gì cũng không nói mà chỉ hỏi cô có hứng thú thiết kế cho anh ta hay không, cô đương nhiên không có ý kiến, dù sao cô ở nhà cũng không có việc gì để làm.
Về sau thì cô thiết kế cho Văn Gia Hứa, anh ta lại cho cô tiền.
Ban đầu nhận được tiền cũng không gọi là ít nên cô luôn cho rằng Văn Gia Hứa vẫn luôn rất ổn, nơi nào nghĩ tới......
Văn Gia Hứa nhìn bộ dáng nhíu mày không vui của Ôn Nhuyễn, ánh mắt nhu hòa càng sâu thêm, anh ta giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, rất ôn nhu mà nói “Đều đã qua.” Những quá khứ tăm tối đó đều đã qua.
Hiện giờ anh ta đã sớm không còn là người thiếu niên nghèo khổ của năm đó nữa.
Anh ta hiện tai có thế lực cường đại tuyệt đối, có thể đem cô che chở dưới cánh chim của mình, mặc dù có là Lâm Thanh Hàn đi nữa...........anh ta cũng có thể đối đầu.
***
Lâm Thanh Hàn từ sau khi gọi cuộc điện thoại kia thì sắc mặt vẫn luôn khó nhìn.
Trong phòng khách bố trí còn chưa dọn dẹp, bít tết trên bàn đã sớm nguội lạnh, lẻ lỏi nằm nơi đó, không được chủ nhân thưởng thức qua, trong phòng vẫn còn âm nhạc nhẹ nhàng, mà anh thì cầm di động nhìn chằm chằm vào danh bạ, ngồi trên sô pha không biết đang suy nghĩ gì.
Vừa rồi giọng nói kia, anh xác định chính mình chưa từng nghe qua.
Cho nên đây là người bạn nào của Ôn Nhuyễn? Hiện tại những người trong giới mà cô quen thì anh ít nhiều cũng biết một chút, huống chi Ôn Nhuyễn không thích kết giao bạn bè, là nam thì cô cũng chân chính có quan hệ tốt với một người là Kỷ Duyên......
Lại nhìn thoáng qua thời gian, đã 10 giờ......
Ôn Nhuyễn còn chưa trở về, giữa hai đầu lông mày của anh đã nhăn lại thành một cái hố nhỏ.
Không phải không nghĩ tới cho người điều tra cô đang đi cùng ai, nhưng anh biết nếu thật sự làm vậy, Ôn Nhuyễn khẳng định sẽ tức giận, một trận này.... anh rất vất vả mới có thể thân cận một chút với cô, không muốn vì chuyện này mà càng ngày càng xa cách với cô.
Nhấp môi.
Ngón tay thon dài từng chút từng chút gõ vào màn hình di động.
Thẳng đến khi nghe được tiếng xe ở dưới lầu truyền đến, anh cũng không biết làm sao nhưng mà cảm thấy đó là Ôn Nhuyễn đã trở lại, lập tức đứng dậy đứng lên, đi về hướng cửa sổ.
Mới đi đến thì anh liền nhìn thấy dưới lầu là một chiếc Bugatti.
Giới hạn số lượng toàn cầu, giá cả xa xỉ.
Đầu tiên là cửa chủ lại được mở ra, đi xuống là một người đàn ông trẻ tuổi, bởi vì quay lưng lại nên Lâm Thanh Hàn không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhận thấy đây là một người đàn ông ưu viết và cao quý.
Tiếp theo là.
Cửa ghế phụ được mở ra, một bóng dáng nhỏ xinh bước ra từ bên trong.
Lúc nhìn thấy Ôn Nhuyễn xuất hiện, Lâm Thanh Hàn cũng bất chấp suy đoán thân phận của người đàn ông này, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Ôn Nhuyễn.
Anh nhìn thấy Ôn Nhuyễn ngửa đầu hướng người đàn ông đó mà cười, nhìn thấy người đàn ông đó vươn tay nhẹ nhàng vỗ vồ đầu Ôn Nhuyễn, mà cô cũng không có né tránh........rốt cuộc, người đàn ông thu tay nhìn theo Ôn Nhuyễn xoay người rời đi.
Văn Gia Hứa nhìn thấy Ôn Nhuyễn lên lầu, vừa định xoay người lên xe.
Trong khoảnh khắc anh ta xoay người, không biết cảm giác gì mà đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên lầu, liền thẩy ở trên ban công có một người đàn ông đang đứng nhìn anh ta.
Bóng đêm thâm trầm.
Người đàn ông đó trong trí nhớ của Văn Gia Hứa vẫn luôn là một gương mặt tự phụ, hiện tại mặc dù cách xa nhưng anh ta vẫn có thể cảm giác được tâm tình của Lâm Thanh hàn bây giờ có bao nhiêu kém, lông mày cũng chau lại.
Nghĩ đến bộ dáng lạnh nhạt lúc trước không thèm quan tâm gì của Lâm Thanh Hàn.
Văn Gia Hứa liền cảm thấy buồn cười.
Anh ta cũng không sợ Lâm Thanh Hàn, liền ôm hai tay, hướng tới phương hướng của Lâm Thanh Hàn mà nhướng mày.
Mà Lâm Thanh Hàn rốt cuộc cũng thấy rõ mặt của anh ta, tuy rằng không quá quen thuộc, nhưng tóm lại vẫn có chút ký ức, là tên tiểu tử nghèo được Ôn Nhuyễn cứu lúc trước, mỗi ngày đều mặc cái áo sơ mi giặt đến bạt màu, nếu anh nhớ không lầm thì thằng đàn ông này tên là.
Hẳn là......
Gọi là Văn Gia Hứa.
Nghĩ đến cuộc đại chiến mấy ngày hôm trước trên Weibo.
Lâm Thanh Hàn mím môi, đột nhiên cảm thấy thằng đàn ông này tới không có ý tốt.
Ít nhất.
Anh có thể cảm giác được.
Hắn ta vì Ôn Nhuyễn mà tới.
Lâm Thanh Hàn nhìn thấy Văn Gia Hứa nhận điện thoại, nhìn thấy anh ta cong cong mắt không biết nói gì, sau đó thì nhìn thấy anh ta nghe xong điện thoại rồi nhìn về phía mình, trên gương mặt không giấu được dã tâm và khiêu khích.
Nhìn một Văn Gia Hứa như vậy.
Lâm Thanh Hàn không nói gì, anh chỉ là rũ mắt nhàn nhạt nhìn anh ta một lúc, sau đó xoay người đi vào trong phòng, so với việc nhìn Văn Gia Hứa thì anh càng muốn nhìn thấy Ôn Nhuyễn sớm một chút.
Vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy Ôn Nhuyễn đang đứng trước cửa phòng mình, tay còn đang nâng lên giống như muốn gõ cửa, lại giống như muốn thu lại. Khi nhìn thấy Lâm Thanh Hàn xuất hiện, khuôn mặt Ôn Nhuyễn có chút ngẩn ngơ, hon nữa ngày mới lúng túng nói một câu “Anh...... Còn chưa ngủ?.”