Edit: Daisy
Ánh đèn ngoài hàng hiên vẫn còn sáng.
Phía sau người đàn ông cũng là một màu ánh sáng đèn vàng ấm áp, rọi xuống người Lâm Thanh Hàn giống như là thiên thần từ trên trời giáng xuống trần gian.
Ôn Nhuyễn ngửa đầu nhìn Lâm Thanh Hàn một lúc, giống như không nghĩ tới anh ta sẽ mở cửa, yên lặng mà đem tay đang để trong khoảng không mà thu lại, cô cũng không biết mình bị gì, vốn dĩ sau khi tạm biệt với Văn Gia Hứa xong thì tính về nhà nghỉ ngơi nhưng nghĩ tới Lâm Thanh Hàn đang ở nhà vẫn là nhịn không được mà đứng trước cửa phòng anh ta.
Nhớ tới cuộc gọi của Lâm Thanh Hàn và những hình ảnh trong vòng bạn bè.
Không rõ anh ta đã ngủ chưa, muốn nói một câu “Tôi đã trở về”, nhưng trong lúc vẫn đang suy nghĩ thì rốt cuộc cũng do dự không biết có nên gõ cửa hay là quay về thì cửa cứ như vậy mà mở ra.
Đứng trước mặt Ôn Nhuyễn là một người đàn ông mặc một bộ quần áo ở nhà bình thường, gương mặt tự phụ thần sắc thong dong, gương mặt còn mang theo hơi thở trầm liễm, Lâm Thanh Hàn thoạt nhìn còn rất tỉnh táo vẫn chưa chuẩn bị đi ngủ, trong tay còn cầm theo di động.
Vừa lúc Ôn Nhuyễn cúi đầu, vô tình liếc mặt một cái thì thấy khung thoại trên Wechat còn đang soạn tin chưa kịp gởi 【 đã trở về rồi sao? 】
Nhìn thấy tin nhắn này.
Đầu quả tim cô không biết làm sao liền cứ như vậy mà run lên một chút, hàng mi cũng run rẩy một chút, những ngón tay rời rạc nắm chặt lại, yết hầu như bị thứ gì cào qua có chút khó chịu.
Anh ta......
Vẫn luôn ở đây chờ mình sao?
“Bên ngoài lạnh, mau đi vài.” Lâm Thanh Hàn cũng hồi phục lại tinh thần khi thấy Ôn Nhuyễn chủ động gõ cửa phòng mình, anh cười nói xong liền xoay người đi vào, từ trên tủ giày lấy ra một đôi dép lê đã sớm chuẩn bị cho Ôn Nhuyễn.
Ôn Nhuyễn nghe thấy, thần sắc lại có chút do dự.
Cô cũng không phải có ý tứ muốn vào nhà của Lâm Thanh Hàn, mặc dù mấy ngày nay đã ở chung, quan hệ xem như thân mật hơn một chút so với trước kia, nhưng nhà của Lâm Thanh Hàn thì cô chưa từng mợt lần bước vào.
Nhưng hiện tại ——
Nhìn bóng dáng to lớn của Lâm Thanh Hàn, nhìn anh ta cầm dép lê đi tới, nhìn anh ta ngồi xổm xuống đem dép đưa đến trước mặt mình, Ôn Nhuyễn giống như bị mê hoặc, lại thật sự thuận theo ý của Lâm Thanh Hàn mà bước vào.
Cửa bị khép lại.
Giày cũng đổi xong, một đôi dép nhung rất thoải mái.
Ôn Nhuyễn cúi đầu nhìn thoáng qua, đôi dép cô mang là màu trắng, mà của Lâm Thanh Hàn vừa lúc là màu đen.
Đồ đôi của tình nhân.
Trong đầu đột nhiên nhảy ra như những chữ như vậy, đem chính cô làm cho hoảng sợ, đoán chừng là tùy tay mà mua hoặc là anh ta giao cho cấp dưới mua, trước sau không có khả năng là do Lâm Thanh Hàn chính mình mua.
“Uống nước hay là sữa?” Lâm Thanh Hàn hỏi.
“...... Sữa.”
Vừa rồi ở nhà hàng ăn khá nhiều nên Ôn Nhuyễn lúc này có chút khó tiêu, uông một ly sữa vừa lúc tiêu hóa một chút, cũng có thế sớm đi ngủ một chút.
Lâm Thanh Hàn đi vào phòng bếp giúp cô hâm sữa.
Ôn Nhuyễn đứng ở phòng khách, đánh giá cách trang trí trong phòng một chút, vẫn là phong cách như cũ của Lâm Thanh Hàn, đơn giản, lịch sự tao nhã, bất quá có một chút bất đồng, trên sô pha có thú bông, trang trí trên vách tường......
Đều là cô thích.
Ôn Nhuyễn ngẩn ngơ mà nhìn những trang trí này, giống như là không muốn suy nghĩ quá nhiều nên đem ánh mắt chuyển qua nơi khác.
Sau đó ——
Cô thấy một bàn ăn gần cửa sổ, đèn cầy đả chảy đến cuối chỉ có thể phát ra ánh sáng mỏng manh, dĩa trên bàn và dao nĩa vẫn còn bày biện chỉnh tề , nhánh hoa hồng được đặt trong bình thủy tinh.
Như bức tranh như vậy.
Vừa rồi Ôn Nhuyễn đã nhìn thấy trong vòng bạn bè.
So ảnh chụp càng rõ ràng hơn, cũng càng làm cho cô có thể cảm nhận được nội tâm biến hóa trong mấy giờ này của Lâm Thanh Hàn, anh ta la một người tính tình nội liễm mà lại tư tay chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, còn đăng trên vòng bạn bè trong giới.
Có thể tưởng tượng lúc ban đầu khi Lâm Thanh Hàn tuyên bố trong vòng bạn bè, nhất định là rất vui vẻ cùng với chờ mong.
Nhưng sau đó thì sao?
Nhận được tin nhắn của Ôn Nhuyễn, biết cô sẽ cùng những người khác ở bên ngoài dùng cơm, tâm tình của Lâm Thanh Hàn sẽ thành dạng gì?
Đại khái là mất mát đi.
Cũng giống như trước kia, cô tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối chờ người đàn ông này về cùng nhau ăn cơm, nhưng người đàn ông này chỉ gọi một cuộc điện thoại hay là một tin nhắn cũng đủ để cô chờ mong trong thất bại.
“Sao không ngồi? Không mệt sao?” Lâm Thanh Hàn đã bưng sữa ra tới, nhìn thấy Ôn Nhuyễn còn ngây ngốc đứng đó, Lâm Thanh Hàn trực tiếp đi tới nắm tay cô kéo tới sô pha “Mới vừa làm nóng lại, bỏ thêm một chút mật ong, em uống thử xem.”
Ôn Nhuyễn nhận lấy ly sữa nhưng không lập tức uống.
Cô quay đầu nhìn Lâm Thanh Hàn bên cạnh, môi đỏ khẽ động vài cái, cô cho rằng Lâm Thanh Hàn sẽ hỏi mình gì đó nhưng người đàn ông này chỉ lẳng lặng mà nhìn cô, thần sắc trước sau như một không có hiện ra một chút mất mát hay bất mãn nào trước mặt cô.
Do dự nửa ngày.
Vẫn là Ôn Nhuyễn mở miệng trước.
Nói không nên lời là muốn giải thích với Lâm Thanh Hàn hay chỉ đơn thuần là muốn cho tâm mình an bình, cô ôm ly sữa lên uống, độ ngọt vừa phải, lại uống thêm một ngụm, chờ đến khi yết hầu đã nhuận mới chậm rãi nói: “Hôm nay có một người bạn của tôi mới về nước, tôi cùng anh ta đã nhiều năm không gặp, cho nên......”
“Xin lỗi.” Ôn Nhuyễn nhẹ nhàng nói.
Mặc kệ hiện tại cô đối với Lâm Thanh Hàn là cảm giác như thế nào, lần này quả thật là cô cho Lâm Thanh Hàn leo cây.
Lâm Thanh Hàn không nghĩ tới Ôn Nhuyễn sẽ giải thích với mình, ý cười trong mắt đột nhiên trở nên sáng ngời, anh cong môi nói với cô, “Giữa anh và em không cần nói lời xin lỗi, hơn nữa, anh cũng không có buồn.”
“Anh chỉ là......” Lâm Thanh Hàn tạm dừng một chút.
“Chỉ là cái gì?”
“Anh chỉ là lo lắng.” Lâm Thanh Hàn nhìn cô, “Rất lo lắng.”
“Anh không biết em đi đâu, không biết em đi với ai, không biết em đang làm gì......” Thời gian mấy tiếng này, Lâm Thanh Hàn thật sự cảm nhận được cái gì gọi là đứng ngồi không yên.
Anh vẫn luôn cầm chặt di động, muốn nhắn tin cho cô nhưng sợ cô cảm thấy phiền, muốn cho người đi điều tra thì chỉ sợ nếu cô biết sẽ giận .
Lâm Thanh Hàn đời này còn chưa từng chờ ai như vậy.
Mất mát, khó chịu, nhưng càng đau lòng nhiều hơn......
Chỉ cần nghĩ đến ba năm trước, Ôn Nhuyễn cũng giống như anh ngày hôm nay, từ vui mừng đến mất mát, từ chờ mong đến hy vọng tan vỡ, sau đó chỉ là một người đối với một bàn, Lâm Thanh Hàn liền đau lòng không thôi.
Ánh đèn ấm áp rọi xuống.
Gương mặt Lâm Thanh Hàn từ trước đến nay luôn trầm liễm cũng hiện ra một chút đau đớn hiếm thấy, ngay cả giọng nói cũng trở nên mất tiếng, nếu mà lắng nghe thì còn có thể nghe ra một chút nghẹn ngào, “Nhuyễn Nhuyễn, ba năm qua có phải em cũng khó chịu như vậy?”
Rõ ràng lúc trước anh còn nói với Ôn Nhuyễn “Giữa chúng ta không cần nói lời xin lỗi ”.
Nhưng hiện tại, anh lại muốn nói với cô vô số lời “rất xin lỗi”, vì quá khứ ngu xuẩn của mình mà xin lỗi cô.
ba năm đó.
Anh rốt cuộc có bao nhiêu khốn nạn mới có thể làm Ôn Nhuyễn đau khổ như vậy?
Ôn Nhuyễn nghe thấy lời này, thần sắc trên mặt khựng lại, cô ngơ ngẩn mà nhìn Lâm Thanh Hàn nửa ngày, không biết qua bao lâu, cô mới cứng đờ quay đầu, ôm cái ly trong tay, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đều đã qua.”
Ôn Nhuyễn đã không còn nhớ rõ.
Hoặc cũng có thể nói cô đã không muốn nhớ lời những chuyện của mấy năm đó, những ký ức chỉ toàn mất mát, thống khổ và bi thương...........Cô đã không còn muốn nhớ lại những ký ức đó.
“Nhuyễn Nhuyễn......”
“Tôi nói, đều! đã! qua!” Ôn Nhuyễn hồng hốc mắt, đột nhiên cao giọng quát lên.
Cảm xúc cô quá kịch liệt, tay run lên, sữa còn sót lại trong ly cũng lắc qua lắc lại, Ôn Nhuyễn nhìn gương mặt đang ngơ ngẩn của Lâm Thanh Hàn, đại khái là bị cảm xúc bất thình lình này của cô dọa rồi.
Ôn Nhuyễn không biết đã hô hấp bao nhiêu lần, cuối cùng cầm ly trong tay đặt trên bàn, chờ lúc cô đứng dậy, giọng nói trầm tĩnh hơn lúc đầu rất nhiều lại mang theo nhàn nhạt xa cách càng nhiều.
Ôn Nhuyễn cúi đầu, rũ mắt, nhìn mặt Lâm Thanh Hàn, mở miệng, “Đêm đã khuya, tôi về nghỉ ngơi trước.”
“Nhuyễn Nhuyễn!”
Lâm Thanh Hàn nhìn bóng dáng của cô rồi vội vàng đứng dậy, anh muốn nắm lấy tay Ôn Nhuyễn, nhưng nghĩ đến những biến hóa vừa rồi của Ôn Nhuyễn, tay vươn ra nhưng không dám đụng vào, chỉ biết vươn ra giữa không trung, khàn giọng nghẹn ngào nói với cô “Anh biết ba năm qua anh rất khốn nạn, làm em bị ủy khuất một lần rồi lại một lần,nhưng anh sẽ sửa.”
“Anh sẽ sữa tất cả!”
Ôn Nhuyễn bước chân khựng lại, cô không quay đầu lại, cũng không nói gì, chỉ đứng tại chỗ trong chốc lát rồi tiếp tục đi về phía trước, cởi dép ra mang giày vào, mở cửa, đóng cửa, động tác bình tĩnh, thần sắc không biến hóa, thẳng đến khi về đến nhà mình, gương mặt vẫn luôn căng chặt của cô rốt cuộc cũng thay đổi.
Giống như là một mặt hồ yên tĩnh bị ném vào một hòn đá nhỏ.
Ôn Nhuyễn dựa vào cửa, cúi đầu, sắc mặt dưới anh đèn có chút trắng bệch, ngón tay thon dài nắm chặt cổ áo, hàng mi dài run rẩy, cuối cùng khép lại.
Mấy ngày này, quan hệ giữa cô và Lâm Thanh Hàn có chút hòa hoãn, cô cũng bắt đầu chậm rãi tiếp thu làm bạn với Lâm Thanh Hàn, nhưng vẫn có một chút chuyện trước sau chắn ngang giữa bọn họ.
Những ký ức của quá khứ, sinh ra thống khổ......
Mặc dù miệng cô nói “Tất cả đã qua”, nhưng có một số việc, có một số ký ức làm sao nói đã qua thì có thể qua? Ôn Nhuyễn dựa vào cửa, có thể nghe thấy tiếng mở cửa của phòng cách vách, cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông này dừng trước cửa nhà mình.
Thậm chí cô có thể đoán được cảm xúc hiện tại của Lâm Thanh Hàn đã trở thành dạng gì.
Nhưng cô cái gì cũng không muốn nói, cũng không muốn quản.
***
Sau đêm đó.
Lâm Thanh Hàn vẫn như cũ mỗi ngày chuẩn bị bữa sáng cho Ôn Nhuyễn, hoa tươi, an ủi, tất cả như bình thường, nhưng rõ ràng thái độ của Ôn Nhuyễn đối với anh đã lạnh nhạt hơn rất nhiều...... Cảm xúc biến hóa như vậy, ngay cả Tiểu Mạch cũng cảm giác được.
Trong xe.
Tiểu Mạch sau khi nói xong hành trình đã an bài cho Ôn Nhuyễn, do dự một chút vẫn là nhịn không được mà thấp giọng hỏi, “Chị Nhuyễn Nhuyễn, chị cùng Lâm tổng, cãi nhau sao?”
Ôn Nhuyễn đang ở lật xem kịch bản, nghe được lời này, động tác trong tay khựng lại, “Không có.”
Trả lời xong hai chữ này, cô liền tiếp tục xem kịch bản, nhưng rõ ràng tâm tình của cô đã không còn bình tĩnh như lúc ban đầu. Khe khẽ thở dài, cô đem kịch bản trên tay khép lại, đầu dựa về phía sau, qua một lúc lâu, Ôn Nhuyễn mới mở miệng hỏi: “Tiểu Mạch, em cảm thấy anh ta thế nào?”
“anh ta?”
Tiểu Mạch sửng sốt, sau khi phản ứng lại, “Lâm tổng sao?”
Ôn Nhuyễn vẫn nhắm mắt như cũ, “Ừ.”
“A......” Tiểu Mạch đôi tay chống cằm, suy nghĩ một hồi lâu mới nhẹ giọng nói, “Em trước kia rất chán ghét Lâm tổng, bất quá dùng biểu hiện mấy ngày nay của anh ta mà nói, thì đích xác anh ta không tồi, ít nhất rất tốt với chị.” Là người giàu nhất trong cái thành phố này mà mỗi ngày lại tự tay chuẩn bị bữa sang cho Ôn Nhuyễn.
Có đôi khi còn đi xếp hàng mua bữa sáng dưới lầu
Có một lần Tiểu Mạch đi ngang qua, vừa lúc nhìn thấy anh chồng trước cùng một đám làm công ăn lương xếp hàng, trên mạng gần nhất cũng không thiếu tin tức những chuyện của anh chồng trước này, phía phóng viên truyền thông cũng con đỡ, tóm lại vẫn ngại địa vị của Lâm Thanh Hàn, nhưng những người trong giới fans thì không phải vậy.
Tùy tiện click mở một tương quan trên Weibo cũng có thể thấy ở phía dưới một đống người nhục mạ anh chồng trước này.
Mà chiếm nhiều nhất trong số đó vẫn là những cô gái hoa hướng dương.
Đúng vậy.
Hiện tại Lâm Thanh Hàn so với trước kia quả thật tốt hơn quá quá nhiều, chính là...... Ôn Nhuyễn vẫn nhịn không được mà lo lắng, lo lắng hiện tại chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, lo lắng về sau sẽ lại giống như lúc trước, lo lắng mình đã bị tổn thương một lần không biết có thể lại chịu được một lần tổn thương thống khổ như vậy nữa hay không?
Vô số lo lắng tạo thành cuc diện như bây giờ.
Cô không có biện pháp đáp lại tình yêu của Lâm Thanh Hàn, cũng không có biện pháp dùng tâm tình hiện tại đi đối mặt với Lâm Thanh Hàn, chỉ có thể giống như đà điểu, đem chính mình giấu đi.
“Chị Nhuyễn Nhuyễn, tới rồi.” Tiểu Mạch nhắc nhở nói.
“Ừ.” Ôn Nhuyễn áp xuống những suy nghĩ rồi mở mắt ra, sau đó mới lấy đồ đi xuống xe.
Vừa lên lầu, Nacy còn đang bận, thấy Ôn Nhuyễn tiến vào thì chào hỏi, tiếp tục nói chuyện điện thoại với đầu bên kia, qua nửa phút, cô ta mới mở miệng, “Em tới vừa lúc, Tô Lê nữ sĩ vừa rồi gọi điện cho chị, cô ấy cuối tháng này sẽ hợp tác với Q&K ở Pháp tổ chức một show diễn, cô ấy muốn mời em tham gia.”
“Tô Lê?” Ôn Nhuyễn sửng sốt.
Ôn Nhuyễn tuy rằng không tham gia quá nhiều trong cái giới thiết kế này, nhưng cũng biết vị Tô Lê nữ sĩ này.
Nhà thiết kế trang phục nổi tiếng nhất trong nước, không chỉ co nhãn hiệu của chính mình mà còn cùng hợp tác với những nhãn hàng lớn, cô ấy mỗi lần tổ chức họa động, bất luận là người trong giới thượng lưu hay những nhân vật đứng đầu trong giới giải trí, đều muốn có được thiếp mời.
Ôn Nhuyễn lúc trước từ trong miệng của Văn Gia Hứa trong, biết tháng này Q&K cùng Tô Lê ở Pháp có hợp tác, Văn Gia Hứa cũng mời Ôn Nhuyễn, cô còn chưa có trả lời người ta.
Nhưng Tô Lê vì sao lại mời cô?
Ôn Nhuyễn cùng Tô Lê cũng chưa từng gặp mặt, liền cho rằng lúc này cô cũng có chút danh tiếng trong giới nhưng cũng không đủ để Tô Lê chủ động mời cô.
“Chị kiến nghị em nên đi xem thử, những hoạt động như vậy người tham gia đều không tồi, em có thể nhân cơ hội này để nhận biết một số người trong giới, đối với em là sự trợ giúp về sau, chủ yếu là......” Nacy dừng một chút, giọng nói nhỏ hơn một chút, “Mấy ngày nay trạng thái của em có chut không đúng,không bằng nhân cơ hội em còn chưa tiến tổ, cho mình giải phóng vài ngày để giải sầu đi.”
Sau khi nghe thấy.
Thần sắc Ôn Nhuyễn khẽ biến, cô ngẩng đầu nhìn Nacy, “Em......”
Nacy cười cười, duỗi tay vỗ bả vai Ôn Nhuyễn, “Không có ý trách gì em, chị có hỏi qua Tôn lão sư, hiện tại lời thoại và diễn xuất của em đã không tồi, không cần phải đi nữa, vừa lúc em cũng không có việc gì, mỗi ngày đều như vậy không bằng em ra ngoài vài ngày cho khoay khỏa, trở về rồi lại tiếp tục công việc.”
Ôn Nhuyễn vốn đang có chút do dự, nghe thấy những lời này thì cũng gật đầu.
Cô hiện tại trạng thái chính xác là có chút không xong, so với mỗi ngày cứ mất hồn mất vía, còn không bằng đi ra ngoài nghỉ ngơi vài ngày.
“Chị đi gọi điện cho Tô Lê nữ sĩ, em về nhà chuẩn bị một chút đi.” Nacy nói.
Ôn Nhuyễn không có ý kiến, gật đầu liền đi ra ngoài, vừa mới đi đến dưới lầu, Văn Gia Hứa gọi điện thoại tới, lời mở đầu chính là “Em đáp ứng tô lê tham gia hoạt động?”
Biết Văn Gia Hứa và Tô Lê là quan hệ hợp tác, tuy rằng kinh ngạc vì anh ta biết nhanh như vậy nhưng Ôn Nhuyễn cũng không giấu “Ừ, em cũng chưa từng tham gia hoạt động như vậy, vừa lúc đi xem thử.”
“Tính khi nào đi?” Văn Gia Hứa hỏi.
“Còn chưa suy nghĩ.” Ôn Nhuyễn vừa đi vừa nói chuyện, “Mấy ngày nay không có việc gì, khả năng sẽ đi Pháp trước, vừa lúc em cũng rất lâu chưa tới Pháp, đi xem có thay đổi gì không.”
“Vậy chiều nay đi.”
Văn Gia Hứa không hề trầm ngâm, nói thẳng ra, “Vừa lúc anh cũng muốn về Pháp, em đi cùng anh đi, mấy ngày nữa anh sẽ dẫn em đi chơi.”
“Chiều nay?” Ôn Nhuyễn sửng sốt, cái này cũng quá nhanh, cô bên này còn chưa kịp chuẩn bị gì cả.
“Visa, vé máy bay, anh bên này sẽ tìm người giải quyết, diendanlequydon em trở về chuẩn bị đồ đi, anh sẽ cho người qua đón em.” Văn Gia Hứa tựa hồ sợ Ôn Nhuyễn cự tuyệt, trực tiếp đem lời muốn nói đều nói ra, lại sợ giọng điệu của mình quá mức thì liền nói chậm lại, dùng giọng nói ôn nhu “Trước kia đều là em chiếu cố anh, hiện tại cũng nên đến lượt anh chiếu cố em.”
Ôn Nhuyễn nghe thấy lời này, ánh mắt có chút do dự rốt cuộc cũng biến mất, bất đắc dĩ nói: “em trước kia chiếu cố anh lúc nào?”
Nhìn thời gian, Ôn Nhuyễn không cự tuyệt nữa, “Em hiện tại liền về nhà soạn đồ.”
Lại nói thêm vài câu rồi Ôn Nhuyễn tắt điện thoại.
Bởi vì chỉ đi mấy ngày nên Ôn Nhuyễn về đến nhà cũng chỉ đem theo một ít quần áo và đồ dùng cá nhân, chờ khi cô sắp xếp xong thì Văn Gia Hứa đã gọi tới, mắt nhìn xuống dưới lầu thấy xe cũng đã tới, cô nói vài câu với anh ta rồi tắt điện thoại.
Cầm va ly hành lý đi ra cửa.
Lúc đóng cửa, Ôn Nhuyễn nhìn về phía cách vách, sáng nay Lâm Thanh Hàn lúc ra khỏi nhà có nói với cô hôm nay có mở một cuộc họp, buổi tối sẽ về trễ, còn nói sẽ chuẩn bị thức ăn cho cô.... do dự một chút có nên nói với Lâm Thanh Hàn một tiếng là mình đi Pháp hay không.
Nhưng nghĩ đến trong lòng vẫn chưa bỏ được chuyện trước kia.
Ôn Nhuyễn nhấp môi dưới, vẫn là kiềm chế ý nghĩ của chính mình, cầm valy hành lý đi xuống dưới lầu