Edit: Daisy
Ôn Nhuyễn vừa mới xuống lầu thì có một người đàn ông đang chờ bên cạnh xe tiến tới đón, anh ta rất cung kính mà chào hỏi “Xin chào Ôn tiểu thư, tôi là tài xế của Hứa tổng, họ Trương, hiện tại đưa tiểu thư ra sân bay.”
“Tôi giúp tiểu thư đem hành lý lên xe.”
Ôn Nhuyễn gật đầu cảm ơn, sau khi sắp xếp xong hành lý thì lên xe, cô trước kia chưa từng thấy qua người tài xế này, nhưng cô cảm thấy người tài xế này không bình thường, cao to, dáng người rất rắn chắc, thoạt nhìn giống một người biết võ.
Ôn Nhuyễn cũng không quan tâm nữa, sau khi lên xe mới hỏi : “Anh Gia Hứa đâu?”
Tài xế cười nói: “Hứa tổng còn có chút việc cần làm, xong việc sẽ trực tiếp đến sân bay.”
Ôn Nhuyễn nghe thấy thế cũng không nói nữa, mấy ngày nay cô thật sự quá mệt mỏi, cũng may là nhóc nhỏ trong bụng không quậy, cũng không làm cho cô khó chịu. Ôn Nhuyễn cứ như vậy mà dựa vào cửa sổ xe rồi ngủ, chờ khi cô thức giấc thì đã đến sân bay.
Nguyên bản Ôn Nhuyễn cho rằng sẽ trực tiếp tới sân bay để chờ Văn Gia Hứa, không nghĩ tới tài xế trực tiếp đưa cô đi qua phòng chờ vip.
Phòng chờ vip hiển nhiên là khác với những phòng chờ khác, đây là nơi nghỉ ngơi tư nhân của những khách hàng có tiền có địa vị, Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn trước đây khi bay ra nước ngoài để tham gia yến hội cũng thường tới những nơi như vậy...........Dưới chân khựng lại, thần sắc của Ôn Nhuyễn trở nên có chút bất đồng.
Vừa định nói chuyện.
Phía sau liền truyền đến một giọng nam trầm khàn, mang theo tiếng cười, “Sao em còn đứng đây mà không đi vào?”
“Hứa tổng.” Người tài xế vội vàng hướng Văn Gia Hứa chào hỏi.
Văn Gia Hứa nhàn nhạt gật đầu, không nói thêm gì, anh ta hẳn là mới đi từ hội nghị tới đây, mặc một thân tây trang. Lúc này đã cởi ra một cúc áo và hơi nới lỏng cà vạt để cổ thoái mái một chút, sau đó cúi đầu nói với Ôn Nhuyễn “Suy nghĩ gì đó?”
Ôn Nhuyễn nhìn anh ta đi tới, hỏi một câu, “Anh Gia Hứa, chúng ta ngồi máy bay tư nhân sao?”
“Ừm.”
Văn Gia Hứa cười gật đầu, giải thích, “Của bạn anh cho anh mướn vài ngày.”
Ôn Nhuyễn tổng cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, tính nói vài câu thì nhân viên công tác đã đi tới cung kính mà báo cáo vơi Văn Gia Hứa “Văn tiên sinh, đường bay đã trống, có thể chuẩn bị xuất phát.”
Văn Gia Hứa nhàn nhạt gật đầu.
Anh ta đem âu phục tùy ý vắt lên trên cánh tay, sau đó rất tự nhiên mà kéo va ly hành lý của Ôn Nhuyễn, cười nói “Đi thôi.”
Cũng đả đến bước này.
Ôn Nhuyễn cũng không biết nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng có chút khó chịu.
Ba năm không thấy, người thanh niên anh tuấn trong trí nhớ của cô giống như...... thay đổi rất nhiều, giống như có một lớp sương mù phủ lên người, không còn là người mà cô chỉ dùng một ánh mắt có thể nhìn ra suy nghĩ của anh ta nữa.
Trong lòng thở dài.
Nhưng nghĩ đến quãng thời gian Văn Gia Hứa phải trải qua và thành tựu hiện tai, hình như có thay đổi cũng là bình thường.
Không tiếp tục rối rắm việc này nữa, Ôn Nhuyễn theo Văn Gia Hứa lên máy bay, có tiếp viên hàng không chuẩn bị cho họ đồ tráng miệng và nước uống,Văn Gia Hứa cười nói, “Đều là anh dặn người làm đó, anh nhớ rõ trước kia em rất thích ăn bánh kem hạt dẻ, cái này hương vị cũng không tệ lắm, em ăn thử xem?”
Ôn Nhuyễn nhìn chiếc bánh kem tỉnh xảo trước mắt, nghe giọng nói Văn Gia Hứa vẫn ôn nhu như ngày xưa thì Ôn Nhuyễn lại cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều,Văn Gia Hứa vẫn là Văn Gia Hứa của trước kia, một Văn Gia Hứa quan tâm cô.
Chỉ là Ôn Nhuyễn cũng không muốn ăn uống gì nên chỉ ăn một miếng nhỏ rồi bỏ nĩa xuống.
“Làm sao vậy?”
Văn Gia Hứa nhìn cô một cái, giọng điệu quan tâm hỏi: “Tâm tình không tốt?”
Những chuyện của Ôn Nhuyễn anh ta đã sớm diều tra rõ ràng, biết cảm xúc của cô lúc này không tốt, anh ta cố ý không tìm Ôn Nhuyễn, mà lúc này......Văn Gia Hứa án quần chỉnh tế ngồi đối diện cô, gương mặt anh tuấn nở một nụ cười ôn nhu.
Giống như đang cố ý trêu chọc cô không muốn để người khác biết tâm sự của mình, “Là...... Bởi vì Lâm Thanh Hàn sao?”
Nghe thấy ba chữ “Lâm Thanh Hàn”, hàng mi Ôn Nhuyễn nhẹ nhàng run rẫy một chút, cô không ngẩng đầu, tay còn đặt trên nĩa mà đầu ngón tay đã trắng bệch. Qua một lúc Ôn Nhuyễn mới mở miệng “Anh Gia Hứa, em không muốn nói.”
Văn Gia Hứa nghe thấy trong lời nói của cô có sự khó chịu, mắt phượng hơi trầm xuống, trong ánh mắt giống như có vài mạch nước ngầm xẹt qua.
Văn Gia Hưa không đem mặt đen tối của mình lộ ra trước mặt Ôn Nhuyễn, vẫn ôn hòa như cũ, anh tuấn, giống như người thanh niên luôn luôn ôn hóa trong trí nhớ của Ôn Nhuyễn, anh ta sờ đầu Ôn Nhuyễn mà cười nói “Được, em không muốn nói anh liền không hỏi nữa.”
Tựa hồ suy nghĩ một chút, anh ta vươn tay ra , “Đưa điện thoại cho anh.”
“Hả?” Ôn Nhuyễn ngẩng đầu, giống như có chút khó hiểu.
Văn Gia Hứa cười nói, “Nếu là đi để giải sầu, phải thả lỏng mấy ngày, đừng để những sự vật hay con người làm phiền.” Nói xong, anh ta nhẹ nhàng cười một cái, ngón tay chống lên trán, ánh mắt nhìn Ôn Nhuyễn “Như thế nào, còn sợ anh đem em đi bán sao?”
Ôn Nhuyễn nhìn anh ta, bất đắc dĩ cười một cái.
Cô cùng Văn Gia Hứa biết nhau nhiều năm như vậy, sao có thể lo lắng mấy chuyện này? Giống như lúc trước đã nói với bọn Kỷ Hề, mấy ngày này cũng không có công việc gì, suy nghĩ một chút, Ôn Nhuyễn không suy nghĩ nữa mà đem điện thoại đưa cho Văn Gia Hứa.
Mà Văn Gia Hứa sau khi nhận điện thoại, không một tiếng động mà tắt nguồn, Trong lúc Ôn Nhuyễn không chú ý thì ném vào trong túi bên cạnh như vứt rác.
Máy bay đã cất cánh.
Mà lúc này Lâm Thanh Hàn, rốt cuộc cũng kết thúc cuộc họp, anh nhìn thời gian, không có ở lại liên hoàn cùng bên phía hợp tác, chỉ để Lý Tắc thay anh để làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, còn chính mình thì cầm chìa khóa xe rồi đi xuống lầu.
Mới vừa lên xe, anh gửi tin nhắn WeChat cho Ôn Nhuyễn.
- 【 Lâm Thanh Hàn: Anh tan tầm, hiện tại đi mua cháo, còn có muốn ăn thêm gì không? 】
Nhưng đợi thật lâu cũng không nhận được hồi âm, muốn gọi điện cho người ta nhưng nghĩ đến thái độ mấy ngày nay của Ôn Nhuyễn, anh do dự một chút rồi vẫn là từ bỏ, nổ máy lái xe hướng quán ăn [Phúc Nhớ ], đây là quán cháo nổi tiếng nhất trong thành phố, bình thường phải xếp hàng rất lâu.
Cũng may Lâm Thanh Hàn đã dặn bí thư giúp anh ta xếp hàng trước.
Mua được cháo rồi lại mua một ít đồ ăn dành cho thai phụ xong, Lâm Thanh Hàn liền lái xe trở về nhà, anh ta một đường này tốn không ít thời gian nên chờ khi đến tiểu khu thì sắc trời đã tối, anh đem đồ cầm xuống xe, ánh mắt nhìn vào di động vẫn là chưa nhận được câu trả lời .
Khe khẽ thở dài.
Lâm Thanh Hàn đương nhiên biết thái dộ thay đổi của Ôn Nhuyễn mấy ngày này đối với mình là do những lời nói buổi tối đó.
Thật ra có một chút lời không phải cứ không nói là không tồn tại.
Nói ra, mới có biện pháp mà giải quyết, bằng không vẫn luôn nghẹn lại như vậy thì sẽ có một ngày nào đó sẽ bùng nổ.
Đi đến trước cửa nhà Ôn Nhuyễn.
Lâm Thanh Hàn giơ tay gõ cửa, “Nhuyễn Nhuyễn, anh đã trở về.”
Nhưng Lâm Thanh Hàn gõ rất lâu cũng không được đáp lại, ngủ rồi hay là chưa trở về? Anh móc di động ra mà gọi cho Ôn Nhuyễn, nhưng đầu bên kia điện thoại đáp lại là một giong nữ lạnh như băng “Xin chào, số thuê bao này đã tắt máy, xin chờ trong giây lát để nhắn tin thoại.”
Tắt máy?
Lâm Thanh Hàn lại gõ cửa nhưng vẫn không có đáp lại.
Trong lòng Lâm Thanh Hàn lo lắng không thôi, sợ Ôn Nhuyễn xảy ra chuyện, trực tiếp tìm số của Tiểu Mạch, gọi qua.
Tiểu Mạch đang chơi game, không nhìn tên người gọi liền nghe máy, cùng với tiếng chém giết trong game, tức giận mà hỏi: “Đứa nào a?”
Lâm Thanh Hàn gọn gàng dứt khoát hỏi, “Ôn Nhuyễn đi đâu?”
Giọng nói này quá quen thuộc.
Tay Tiểu Mạch run lên, vừa thấy ghi chú, nguyên bản nhân vật tự nhiên bất động mà bị người đối diện giết chết, nếu là ngày thường, Tiểu Mạch đã sớm chửi mười tám đời tổ tông, mà lúc này lại một chút cũng không dám hé miệng, rất cẩn thận mà thành kính cầm di động.
“Lâm tổng.”
Tiểu Mạch trả lời người ở đầu bên kia điện thoại, “Chị Nhuyễn Nhuyễn đi Pháp nha, chị ấy không nói với anh sao?”
Pháp?
Lâm Thanh Hàn nhíu mày, Ôn Nhuyễn sao lại đến Pháp?
Tiểu Mạch đại khái không biết tình huống của Lâm Thanh Hàn nên chỉ nhẹ giọng nói: “Cuối tháng này ở Pháp có show thời trang, quy mô rất lớn, ban tổ chức mời chị ấy đi qua.”
Hiện tại khoảng cách đến cuối tháng còn một đoạn thời gian, Ôn Nhuyễn sao lại đi rồi? Trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng người, Lâm Thanh Hàn nghĩ đến những việc mà mình đã điều tra , trong lòng nhảy lên, tay nắm di động chặt hơn một chút, “Em ấy...... đi cùng ai?”
“A?”
Tiểu Mạch bị giọng điệu nghiêm khác của Lâm Thanh Hàn dọa sợ, hơn nữa ngày mới lắp bắp nói: “A, hình như là, tổng giám đốc Q&K, Hứa tổng.”
...... Quả nhiên là Văn Gia Hứa.
Lâm Thanh Hàn sắc mặt đen như đít nồi, anh không nói thêm nữa trực tiếp tắt máy, sau đó liện hệ cho người điều tra Văn Gia Hứa rốt cuộc đem Ôn Nhuyễn đi đâu, theo anh điều tra thì Văn Gia Hứa này tuyệt đối không phải người để người khác khinh thường.
Ngay lúc này hắn ta lại mang Ôn Nhuyễn đi, tuyệt đối là dụng tâm kín đáo!
Không biết Ôn Nhuyễn sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không biết Ôn Nhuyễn bị đưa tới nơi nào, thậm chí không rõ ràng Văn Gia Hứa sẽ làm gì với Ôn Nhuyễn...... Trong lòng lo lắng vô cùng khủng hoảng giống như là lọt vào vực sâu.
Rõ ràng đã đến tháng sáu.
Nhưng lúc này anh đứng ngoài hàng hiên lại cảm thấy khắp người phát lạnh.
***
Ba ngày sau.
Trong hội sở nổi tiếng nhất thành phố.
Đây là sản nghiệp của Trịnh Tư, anh ta bình sinh yêu nhất là ăn nhậu chơi bời nên những sản nghiệp giống như vậy có không ít.
Mà trong một phòng vip xa hoa bật nhất ở hội sở, hôm nay không có một chút mùi rượu bia, mấy người đàn ông hoặc ngồi hoặc đứng nhìn về Lâm Thanh Hàn đang cúi đầu ở giữa, vẻ mặt anh suy sụp có chút không đành lòng.
Ngay cả luôn luôn dạo chơi nhân gian như Hứa Chấp nhìn thấy người bên cạnh đã đỏ bừng hốc mắt, cằm cũng là một mảng râu xanh xanh, lúc này cũng thu lại tâm tư chế giễu.
Ba ngày trước, nửa đêm.
Lâm Thanh Hàn đột nhiên gọi tới cho anh ta, câu đầu tiên chính là, “...... không thấy Ôn Nhuyễn.”
Lúc ấy Hứa Chấp còn chưa có cảm giác gì, chỉ cho là hai người lại giận dỗi, thẳng đến khi câu thứ hai của Lâm Thanh Hàn truyền đến, “Ôn Nhuyễn bị Văn Gia Hứa mang đi, tao...... tìm không thấy em ấy.”
Hứa Chấp còn nhớ rõ giọng nói nghẹn ngào của người đàn ông trong điện thoại .
Từ trước đến nay anh còn chưa bao giờ thấy qua một Lâm Thanh Hàn như vậy, cũng qua tối đó, Hứa Chấp mới biết nguyên lại từ một vị tướng trăm trận trăm thắng trở thành một bại binh lại đơn giản như vậy.
“Thằng chó kia rốt cuộc đem Ôn Nhuyễn đi đâu?!” Trịnh Tư tính tình nhất nóng nảy, nhìn thấy Lâm Thanh Hàn như vậy, diendanlequydon trực tiếp mở miệng mắng, “Tao thấy không bằng chúng ta trực tiếp giết tới Pháp, đi tới cái gia tộc chó má của nó hỏi một chút, tao không tin nó có thể giấu cả đời!”
Hứa Chấp liếc Trịnh Tư một cái, giọng điệu nhàn nhạt, “Máy có muốn giết tới gia tộc Tạp Bội cũng không nên cơm cháo gì, theo tao biết thì gia chủ hiện tại của gia tộc Tạp Bội đã sớm bước một chân vào quan tài, mà con cháu của ông ta toàn là loại không có tiền đồ.”
“Toàn bộ gia tộc hiện tại liền dựa vào thằng Văn Gia Hứa.”
“Mày cảm thấy bọn họ sẽ làm cái gì, dám làm cái gì?”
“Kia ——” Trịnh Tư bị nói đến có chút nghẹn, hơn nửa ngày mới cắn răng nói, “Vậy đi báo án!”
Nghe được lời này, Hứa Chấp liền nhìn cũng không muốn nhìn, giội nước lã nói: “Ôn Nhuyễn là tự nguyện đi với nó, hơn nữa bọn họ hiện tại ở Pháp, thế lực của tụi mình bên đó không thể so với bên thằng Văn Gia Hứa, mày cảm thấy cảnh sát bên đó sẽ giúp tụi mình hay là giúp nó?”
“Cái này cũng không được, cái kia cũng không được!” Trịnh Tư tức giận đến buồn bực, “Vậy mày nói nên làm sao giờ?”
Hứa Chấp không lập tức mở miệng.
Anh ta quay đầu nhìn vào mắt Lâm Thanh Hàn, mím môi, mới nói: “Kỳ thật ở trong chuyện này, làm tao lo lắng không phải là Văn Gia Hứa, thằng này tuy là người tàn nhẫn quyết đoán, những hiển nhiên nó cũng rất để ý Ôn Nhuyễn.”
“Cho nên chờ thêm mấy ngày, show thời trang bắt đầu, mặc kệ thế nào, nó cũng sẽ mang Ôn Nhuyễn tới.”
“Làm tao lo lắng ——” Hứa Chấp dừng một chút, do dự một hồi mới mở miệng, “Ôn Nhuyễn đến tột cùng là nghĩ như thế nào.”
Nghe thấy lời này.
Khuôn mặt Lâm Thanh Hàn vừa rồi còn bình tĩnh không gợn sóng tức khắc bày ra biểu tình đa dạng, thống khổ, cố chấp, điên cuồng, còn có đau khổ vô tận...... Giống như cảm xúc đã xoắn thành một nùi, làm cho khuôn mặt tự phụ kia cũng trở nên vặn vẹo.
Hai tay của Lâm Thanh Hàn gắt gao bấu chặt vào đầu gối, đôi mắt đỏ lên, hô hấp cũng dồn dập.
“Em ấy sẽ không......”
Sẽ không cái gì?
Lâm Thanh Hàn môi chợt động, lại không nói nổi nữa, thái độ của Ôn Nhuyễn hiện tại đối với anh đã rõ như ban ngày, giữa bọn họ như bị cả tòa núi lớn vắt ngang, rõ ràng chỉ cách nhau gần như vậy nhưng anh làm cách nào cũng không lật được ngọn núi này.
Mà ở trong lúc mâu thuẫn giữa anh và Ôn Nhuyễn còn chưa được gỡ bỏ lại xuất hiện một người như vậy.
Thằng này so với anh càng hiểu Ôn Nhuyễn hơn.
Bọn họ có cùng sở thích, Ôn Nhuyễn lại rất tín nhiệm hắn ta......
Nếu lúc này, Văn Gia Hứa tỏ tình với Ôn Nhuyễn, Lâm Thanh Hàn thật sự không dám tưởng tượng kết quả sẽ là gì.
Có lẽ......
Ôn Nhuyễn thật sự sẽ đáp ứng hắn ta.
“Không được!” Lâm Thanh Hàn đột nhiên đứng lên, mấy ngày nay anh không ăn không uống, lúc này đột nhiên đứng lên thiếu chút nữa là té ngã, cũng may có Hứa Chấp nhanh tay lẹ mắt nên đỡ được.
“Liền tính Ôn Nhuyễn em ấy không cần tao, tao cũng muốn giáp mặt để nghe em ấy nói......” Lâm Thanh Hàn khàn giọng mà nói, hốc mắt đỏ bừng, mà hiện tại mục đích của anh là tìm cho được Ôn Nhuyễn, chỉ cần nhìn thấy cô bình an mới có thể làm anh yên tâm.
Hứa Chấp nhìn thấy bạn tốt nhiều năm lại biến thành như vậy, có chút không đành lòng.
Khe khẽ thở dài, vừa định khuyên bảo, điện thoại liền vang lên, Hứa Chấp nhìn thoáng qua tên người gọi, vội vàng bắt máy.
Chờ nghe xong điện thoại.
Hứa Chấp nhìn vào mắt Lâm Thanh Hàn, nói: “Có tin tức.”