Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

Chương 103: Chương 103: Thiếu






Lúc đến viện dưỡng lão củng đã hơn 8 giờ sáng.

Mặt trời cũng đã lên cao, bất quá ánh nắng sớm chiếu lên trên người cũng không nóng. Lâm Thanh Hàn đem xe đỗ vào vị trí xong thì xuống xe, mở cửa ghế phụ vươn tay đỡ Ôn Nhuyễn xuống xe.

“Còn kẹo không em?” Sau khi đỡ Ôn Nhuyễn xuống xe thì hỏi một câu.

Ôn Nhuyễn gật đầu, vừa rồi lúc đi làm giấy hôn thú gửi tặng cho nhân viên công tác cũng không quá nhiều, Lý Tắc mua rất nhiều kẹo cũng chưa có tặng hết, Ôn Nhuyễn hỏi, “Muốn mang theo sao anh?”

Lâm Thanh Hàn: “Mang theo đi.”

Chờ khi Ôn Nhuyễn đem một túi kẹo đầy đi ra, Lâm Thanh Hàn tự nhiên mà lấy túi kẹo rồi nắm tay Ôn Nhuyên đi vào viện dưỡng lão.

Vào lúc này——

Những ông bà lão trong viện đều đã rời giường đi tản bộ bên dưới lầu, có một ít người biết hai người bọn họ, lúc thấy hai người tiến vào thì cười nói, “cháu nội với cháu dâu của lão Lâm tới đó à.”

Lại hỏi: “Sao hôm nay lại tới sớm vậy?”

Còn ăn mặc chỉnh tề như vậy.

Trước kia hai vợ chồng son này đều là tách nhau ra mà tới, đụng mặt cũng không đụng được chứ đừng nói là nắm tay ân ái như vậy.

Ôn Nhuyễn hướng bọn họ cười chào hỏi, tới đây nhiều nên cô cũng biệt họ của mấy ông bà lão này, lúc này gọi “ông lý, bà Lưu ”, “Hôm nay tụi con có việc đi sớm, vừa lúc nhớ ông nội nên tới đây thăm ạ.”

“Thật là hiếu thuận.”

Trước kia bà Lưu có cho kẹo cô lúc này lại nắm tay Ôn Nhuyễn, mặt mày hiền từ cười nói: “Lão Lâm có người nhà như các con thật đúng là đời trước tu phúc khí.”

Những người như bọn họ tuy rằng điều kiện trong nhà không tồi, bão mẫu, lao công cũng có không ít.

Nhưng cũng không được giống như lão Lâm, thường xuyên có người nhà ghé thăm.

Lúc Ôn Nhuyễn nói chuyện với mọi người thì Lâm Thanh Hàn đi tặng kẹo, mặc kệ là ông bà lão hay là hộ lý, lao công tất cả đều được tặng không ít kẹo, mấy ông bà lão nhận kẹo có chút giật mình.

Bà Lưu hỏi: “Đây là”

Ôn Nhuyễn có chút không giải thích được, chẵng lẻ bảo đây là kẹo mừng bọn họ phục hôn.

Lâm Thanh Hàn biết cô khó xử, cưới tiến lên ôm eo Ôn Nhuyễn, ôn nhu mà giải thích: “Nhuyễn Nhuyễn mang thai, con mua một ít kẹo gửi tặng cho ông bà cho có một chút không khí vui mừng.”

“Nha, đây là chuyện tốt!”

Bà Lưu cùng với một ít ông bà lão khác tức khắc nở nụ cười, bọn họ đều lớn tuổi, thích nhất chính là con nít, nói thật nhiều lời chúc mừng, nếu không phải bây giờ hai người họ nói còn phải lên thăm Lâm Xương Bình, đoán chừng Ôn Nhuyễn còn bị giữ lại nói chuyện không cho đi.

Trên lầu.

Lâm Xương Bình vừa mới ăn sáng xong, đang muốn cho hộ lý đẩy ông xuống lầu để phơi nắng thì nhìn thấy hai người xuất hiện trước cửa. Khó có khi nhìn thấy hai người bọn họ cùng xuất hiện, ông sửng sốt một chút, tổng có cảm giác giửa hai người bọn họ có gì đó không đúng nhưng lại nói không ra, đành phải hỏi: “Sao tới sớm như vậy? Hôm nay không có việc gì à?”

“Ông nội.”

“Ông nội.”

Trong lòng Ôn Nhuyễn vẫn có chút thẹn thùng, gọi xong một tiếng ông nội rồi không nói nữa, đứng sau Lâm Xương Bình rồi mới hỏi “Ông muốn đi phơi nắng sao?”

“Đúng vậy.”

Lâm Xương Bình cười một cái, thấy khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, còn có thằng cháu ngu ngốc của mình cũng không còn mặt lạnh giống trước kia, ngược lại nhướng mi rất có bộ dáng khí phách hăng hái, lòng tò mò của ông bị kích thích càng lớn.

Trực tiếp hỏi: “Hai người các con, hôm nay sao lại cùng nhau tới đây?”

Hai mắt Ôn Nhuyễn xấu hổ nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hàn, không lên tiếng.

Lâm Thanh Hàn nhìn cô cười cười, đi đến trước mặt Lâm Xương Bình, giọng nói không giấu được vui vẻ: “Ông nội cho ông xem cái này.”

Lâm Xương Bình nhướng mày, không biết trong hồ lô của thằng cháu ngu của mình bán thuốc gì, ông cũng không lên tiếng, trơ mắt nhìn Lâm Thanh Hàn cẩn thận mà móc từ trong túi ra hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ, lúc này mới mở to mắt ra ma nhìn “Đây là”

“Con cùng Nhuyễn Nhuyễn”

Lâm Thanh Hàn nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, cười nói: “Phục hôn.”

Lâm Xương Bình nghe thấy thì hô hấp muốn ngừng lại, tay ông run run mà vươn tới, giống như sợ bị hai người gạt ông ta, tay run những vẫn nhịn không được mà lấy hai tờ hôn thú mở ra nhìn trước nhìn sau, lặp đi lặp lại nhiều lần.

“Là là là, con dấu, thời gian, đều đúng” ông run rẩy môi, kích động nói.

Nghe thấy lời này Lâm Thanh Hàn liền cười, bộ dáng của ông nôi giống như đúc bộ dáng của anh khi nãy, bất quá Lâm Thanh Hàn vẫn là buồn cười nói: “Con còn có thể lừa ông à?”

“Tiểu tử mày!”

Lâm Xương Bình đỏ hồng hốc mắt, sau đó hung hăng đập máy cái lên tay Lâm Thanh Hàn rồi cười mắng: “Tính ra mày còn có chút để dùng.” Rồi quay đầu, nắm lấy tay Ôn Nhuyễn, trong mắt còn giấu không được nước mắt, giọng điệu ôn hoa “Tốt tốt tốt, các con có thể một lần nữa ở bên nhau thật là quá tốt.”

“Về sau nếu nó lại khi dễ con, con nói cho ông nội nghe, ông nội giúp con đập nó.”

“Ông nội——”

Lâm Thanh Hàn có chút bất đắc dĩ mà lên tiếng.

Anh vừa mới phục hôn? Liền đã bị giội nước lã. Hơn nữa đã ăn khổ nhiều như vậy, anh nơi nào còn dám khi dễ Ôn Nhuyễn?ĐI lên phía trước, Lâm Thanh Hàn nắm tay Ôn Nhuyễn đem cô ôm vào lòng ngực, không biết là nói cho Ôn Nhuyễn nghe hay là nói cho Lâm Xương Bình nghe hay là nói cho chính mình nghe.

“Nếu mà con lại khi dễ em ấy, không cần ông đánh, con tự tát chết chính mình.”

Ôn Nhuyễn nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Hàn, chạm đến ánh mắt thâm tình của anh, ý cười trong mắt cũng sâu hơn rất nhiều, cô chủ động nắm tay Lâm Thanh Hàn, cười nói với Lâm Xương, “Ông nội yên tâm, chúng con sẽ ở bên nhau thật tốt.”

Lâm Xương Bình nhìn thấy hai người như vậy, tảng đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, vừa định đề nghị hai người mang đi dạo để cho mọi người hâm mộ ông ta có cháu dâu tốt như vậy.

Lâm Thanh Hàn đột nhiên lại mở miệng, “Còn có một việc”

Lâm Xương Bình ngẩn ra, “Chuyện gì?”

Lâm Thanh Hàn nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, ý bảo cô tới nói.

Ôn Nhuyễn tuy rằng có chút thẹn thùng, nhưng cũng không giấu diếm nữa, khuôn mặt nhỏ hồng hồng mà nói với Lâm Xương Bình, “Ông nội, con mang thai đã hơn ba tháng.”

Lúc này đây.

Lâm Xương Bình không chỉ mở to hai mắt mà nhìn, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Ông kích động nói cũng nói không nên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.