Sau khi lãnh chứng.
Thân thể của Lâm Thanh Hàn cũng đã tốt lên, hành động cũng tư nhiên, vết thương ở ngực cũng không còn đau nữa. Tuy rằng mỗi bửa tối vẫn lấy đủ loại lý do để dụ dỗ Ôn Nhuyễn lau mình giúp, sau đó thì ôm eo cô rồi dán vào lỗ tai gọi vợ ơi vợ à..
Cái công phu quấn quít dính người này đem Ôn Nhuyễn lăn lộn đến chịu không nổi.
Bất quá so với phương thức ở chung lạnh như băng của lúc trước, Ôn Nhuyễn càng thích Lâm Thanh Hàn của hiện tại hơn, nhìn rất có máu có thịt, còn thích ăn dấm.
Hôm nay.
Ôn Nhuyễn tắm rửa xong thì ngồi trên giường xem kịch bản.
Lâm Thanh Hàn ngồi ở bên cạnh, cầm mấy sấy giúp cô sấy tóc.
Hai người câu được câu không mà nói chuyện, điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên, Ôn Nhuyễn với không tới nên nhờ Lâm Thanh Hàn lấy giúp mình, nhưng tay với qua thì người đàn ông này không chịu đem di động đưa cho cô.
Tiếng di động vang lên không ngừng.
Ôn Nhuyễn có chút nghi hoặc ngẩng đầu, “Ai gọi vậy?”
Lâm Thanh Hàn nhìn Ôn Nhuyễn rồi giống như không tình nguyện mà trả lời, “Kỷ Duyên.”
“Kỷ Duyên?” Ôn Nhuyễn sửng sốt, cô đã có một thời gian dài không có liên hệ với Kỷ Duyên, lúc trước nghe Kỷ Hề nói hình như là cậu ta bế quan viết ca khúc mới, hiện tại chắc là xong rồi.
“Đoán chừng là có chuyện gì.” Ôn Nhuyễn ngồi dậy, hướng Lâm Thanh Hàn vươn tay.
Lâm Thanh Hàn tâm bất cam mà tình bất nguyện đem điện thoại đưa cho cô, lại tắt máy sấy đi sau đó đem Ôn Nhuyễn ôm vào trong lòng ngực mình, cố ý làm như vô tình mà dán tai vào thật gần, muốn nghe thử xem tên tiểu chó săn Kỷ gia này muốn nói cái gì.
Lâm Thanh Hàn còn chưa có quên, lúc trước thắng oắt con này còn muốn làm cha của con mình!
Ôn Nhuyễn làm sao lại không biết suy nghĩ của Lâm Thanh Hàn? Cảm thấy Lâm Thanh Hàn thích ăn dấm tới không hiểu nổi, bất quá cũng không nói gì mà dựa vào lòng ngực Lâm Thanh Hàn, tiếp điện thoại sau đó hỏi: “Kỷ Duyên, có chuyện gì vậy?”
“Em không sao chứ? Anh từ trong miệng Kỷ Hề biết lúc trước em xảy ra chuyện.” Kỷ Duyên ở đầu bên kia tuy giọng điệu bình thường, nhưng rất rõ ràng có thể nghe ra trong lời nói của cậu ta không giấu được vẻ quan tâm và lo lắng.
Trong thâm tâm Ôn Nhuyễn xem Kỷ Duyên như là em trai của mình.
Lúc này thấy cậu ta lo lắng như vậy thì ý cười trong mắt càng sâu, cô cười đáp: “Đừng lo lắng, tôi đã không có việc gì.”
“Kia”
Kỷ Duyên do dự một chút, “Em cùng Lâm Thanh Hàn phục hôn là bởi vì chuyện này sao? Nếu lần đó”
Lời còn chưa nói xong.
Lâm Thanh Hàn liền nhịn không được, tên tiểu tử này còn chưa chết tâm đâu! Lâm Thanh Hàn mỗi ngày đều là phong độ thân sĩ lúc này không còn sót lại chút gì, bất quá đối với tình địch tiềm tàng của mình thì cần phong độ cái chó gì? Lúc này trực tiếp nổi giận lấy điện thoại mà nói: “Có chuyện gì liên quan tới cậu? Đừng có nằm mơ!”
Kỷ Duyên nghe thấy giọng của Lâm Thanh Hàn, trầm mặc trong tức khắc.
Ôn Nhuyễn có chút bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hàn, ý bảo anh đừng nói nữa, sau đó mới nói: “Kỷ Duyên, tôi cùng Lâm Thanh Hàn phục hôn không phải bởi vì chuyện này, có lẽ phục hôn nhanh như vậy có một phần do nguyên nhân này ”
Ôn Nhuyễn dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hàn rồi nói: “Nhưng mà lý do chính là bởi vì tôi vẫn còn thích chồng tôi.”
Vừa dứt lời, người đàn ông còn đang ngập tràn lửa giận ở kế bên, khí thế lập tức xìu xuống rồi trở nên bình thản, đặc biệt là cặp mắt như mưa rên gió dữ biến thành gió xuân mưa phùn ngay lập tức.
Kỷ Duyên tựa hồ trầm mặc rất lâu, mới khàn giọng nói: “Anh đã biết.”
“Mặc kệ như thế nào, anh cũng sẽ chúc em hạnh phúc, bất quá” Kỷ Duyên đột nhiên tạm dừng, giọng nói cũng trầm xuống “Nếu Lâm Thanh Hàn lại dám khi dễ em, làm em không vui, em nhất định phải nói với anh.”
Lâm Thanh Hàn vừa mới chuyển từ tức giận sang kinh hỉ thì nghe được lời này, lông mày liền dựng lên.
Thằng chó này!
Mẹ nó chứ!
Bất quá lần này Ôn Nhuyễn có dự kiến trước, trong lúc Lâm Thanh Hàn muốn mở miệng, liền lấy tay che lên trên môi của anh, ngăn không cho anh nói chuyện, sau đó lại nói vài câu với Kỷ Duyên rồi tắt máy thì cô mới thu tay lại, giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Cậu ta vẫn còn con nít,anh nổi giận với cậu ta làm cái gì?”
“Cậu ta mà còn là con nít?”
Lâm Thanh Hàn không vui mà bĩu môi, “Ai bảo cậu ta luôn trù cho chúng ta không tốt?” Bất quá Lâm Thanh Hàn cũng không có tức giận như vậy, rốt cuộc cũng biết tâm tư của Ôn Nhuyễn, Kỷ Duyên đối với cô mà nói cũng giống như một người em trai mà thôi.
Thật ra cũng không cần thiết phải làm cho Ôn Nhuyễn khó xử.
Đem người ôm vào ngực một lần nữa, giọng nhẹ nhàng mà nói, “Được rồi, về sau anh không thèm quan tâm cậu ta nữa.”
Ôn Nhuyễn ngoan ngoãn mà dựa vào trong lòng ngực Lâm Thanh Hàn, nghe vậy liền cười nói: “Cậu ta cũng không có ý xấu, nói chuyện hơi thẳng thắn một chút mà thôi.”
Tóc đã khô rồi, hai người cứ như vậy mà ngồi một lúc, nhớ tới một chuyện khác, Ôn Nhuyễn mới mở miệng, “Hiện