“Sao anh lại tới đây?!”
Ôn Nhuyễn nhìn Lâm Thanh Hàn, đôi mắt hạnh vẫn luôn không gợn sóng lúc này nhịn không được mà trừng lớn, cho dù trong lòng rất muốn chạy tới vòng tay của anh nhưng Ôn Nhuyễn vẫn không thể tin được, người đàn ông này vốn dĩ phải đang làm việc ở thành phố kế bên, vì sao đột nhiên lại xuất hiện trước mắt cô.
“Ngày hôm nay anh không phải nói là đi công tác sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”
Mặc kệ tên đàn ông này vì sao lại xuất hiện ở đây.
Nhưng mà không thể phủ nhận, Ôn Nhuyễn rất vui mừng, khuôn mặt nhỏ tinh xảo lại nở một nụ cười xán lạn cùng với tinh thần phấn chấn, đôi mắt nhịn không được mà cong cong như trăng non, giống như là tất cả ánh sáng của cuộc đời này tập trung trên khuôn mặt cô.
Mà trong ánh mắt của Ôn Nhuyễn chỉ có người đàn ông duy nhất ở trước mắt này.
Bị Ôn Nhuyễn nhìn như vậy, trong lòng Lâm Thanh Hàn đột nhiên nhanh chóng nhảy lên vài cái, phanh phanh phanh phanh, không ai có thể chống cự ánh mắt như vậy của Ôn Nhuyễn, anh lại càng không thể.
Nếu không phải ở đây là phim trường, nhiều người nhiều tai mắt thì chỉ sợ anh đã không nhịn được mà vươn tay đem cô hung hăng khảm vào trong ngực mình,để thoa nỗi nhớ mong và kích động của mình.
“Ngày hôm qua không phải em nói muốn ăn cháo Phúc Nhớ sao?anh đi công tác cách chỗ em cũng không xa, nên đi trước một ngày tới đây.” Lâm Thanh Hàn nhìn Ôn Nhuyễn, cười ôn nhu.
Giọng Lâm Thanh Hàn có chút khàn.
Thức đêm đem công việc giải quyết hết, lại chạy tới Phúc Nhớ mua cháo cho Ôn Nhuyễn, sau đó đi máy bay, từ sân bay của thành phố tới thành phố điện ảnh này cũng mất mấy giờ.
Một đường này.
Lâm Thanh Hàn tới cũng không nhẹ nhàng gì.
Nhưng khoảnh khắc khi mà nhìn thấy Ôn Nhuyễn, nhìn trong mắt cô toát ra vẻ vui mừng, Lâm Thanh Hàn cảm thấy mọi vất vả và mệt mỏi này đều đáng giá.
Cháo Phúc Nhớ?
Ôn Nhuyễn sửng sốt, cô cúi đầu, lúc này mới nhìn một thùng giữ ấm rất lớn trong tay Lâm Thanh Hàn, tựa hồ còn có chút không kịp phản ứng, cô ngây người hơn nửa ngày mới mở miệng, “Anh...”
Lúc nói chuyện, giọng cô có chút nghẹn ngào.
Ôn Nhuyễn không nghĩ tới hôm qua cô chỉ thuận miệng nói ra một câu thôi mà lại làm người đàn ông này phải lặn lội xa xôi ngàn dặm, đi máy bay tới đây chỉ vì cô thèm ăn.
“Tại sao anh có thể ngốc như vậy? Em chỉ là thuận miệng nói với anh thôi, anh....” Ôn Nhuyễn nói mà vành mắt đã đỏ lên.
Lâm Thanh Hàn cong lưng, vỗ nhẹ đầu cô, rồi nhìn thẳng vào cô mà nói “Anh cũng không thể để vợ với con của anh đói được.” Thấy vành mắt cô vẫn hồng hồng, dưới chiết xạ của ánh nắng có thể nhìn thấy trong anh mắt có ánh sáng rực rỡ sáng ngời.
Trong lòng Lâm Thanh Hàn đã mềm như nước.
Nhìn thoáng qua cảnh tượng cách đó không xa, anh cười hỏi “Cảnh diễn của em xong chưa? Ăn ở đây hay là quay về khách sạn mới ăn?”
“Còn chưa có kết thúc, em còn một cảnh cần phải quay nữa.” Ôn Nhuyễn hít hít mũi, miễn cưỡng đem nước mắt cảm động nuốt ngược vào trong tim “Nơi này nóng lắm, nếu không anh về khách sạn trước chờ em đi? Em kêu Tiểu Mạch đưa anh đi.”
Lâm Thanh Hàn nhìn Ôn Nhuyễn, tựa hồ do dự một chút rồi thấp giọng hỏi, “Anh có thể ở đây chờ em không?”
Lâm Thanh Hàn còn chưa thấy qua Ôn Nhuyễn lúc làm việc.
Bất quá nhìn thấy bộ dáng ngẩn ngơ của nha đầu ngốc này, anh mím môi, cho rằng co không muốn để người trong giới giải trí biết, trong lòng có chút mất mát, vừa định lên tiếng “Anh lên khách sạn chờ em ”, liền đột nhiên thấy mặt Ôn Nhuyễn nở một nụ cười “Đương nhiên có thể!”
Chuyện cô cùng Lâm Thanh Hàn phục hôn, cũng chỉ có một ít người bạn trong giới thượng lưu biết mà thôi.
Nhưng Ôn Nhuyễn chưa bao giờ có suy nghĩ muốn giấu giếm, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải nháo lên cho tất cả mọi người đều biết mà thôi.
Bất quá nếu Lâm Thanh Hàn đã mở miệng, cô đương nhiên vui lòng để anh ở đây, người trong đoàn phim cũng không phải là người nhiều chuyện, Ôn Nhuyễn cong cong đôi mắt kéo lấy tay Lâm Thanh Hàn đi đến nơi nghỉ ngơi.
Khương Như vừa rồi còn đang tò mò về người đàn ông nàynày ——
Cũng có thể nói là người mà được Ôn Nhuyễn ghi chú tên { Ông xã } trong di động là ai.
Khương Như tuy rằng không có bát quái, nhưng cũng biết Ôn Nhuyễn đã ly hôn, chồng trước vẫn là vị đại gia tiếng tăm lừng lẫy giàu nhất thành phố kế bên, như vậy hiện tại lại xuất hiện một ông xã này là ai? Có thể đả động một mảnh thương tâm của Nhuyễn Nhuyễn, khẳng định phải có chỗ hơn người, vừa rồi thừa dịp Ôn Nhuyễn rời đi, Khương Như có hỏi Tiểu Mạch vài câu, nhưng mà cô gái nhỏ này ngày thường hấp tấp, ngốc ngốc trong rất không đáng tin cậy, lúc này một chữ cũng không chịu nói.
Khương Như đành phải duỗi dài cổ ra mà nhìn.
Đáng tiếc khoảng cách quá xa, người đàn ông này còn đeo kính râm, cô nhìn cả nửa ngày cũng không nhận ra là ai.
Lúc này——
Mắt thấy Ôn Nhuyễn kéo tay người đàn ông này đi tới đây.
Khương Như chủ động đứng dậy chào hỏi, “chị Nhuyễn Nhuyễn.” Lại đem ánh mắt chuyển hướng về người đàn ông, “Vị này chính là anh rể sao?” Nhìn thấy có chút quen quen, có cảm giác đã gặp ở nơi nào đó nhưng nghĩ không ra.
Ôn Nhuyễn cười một cái, vừa định giới thiệu
Lâm Thanh Hàn liền tháo kính râm xuống, chủ động chảo hỏi với Khương Như, phong độ nhẹ nhàng, giọng điệu ôn hòa, rất có bộ dáng thân sĩ, “Xin chào.”
“Cha..”
Khương Như vừa định cười đáp lại, nhưng ánh mắt lúc nhìn thấy gương mặt của Lâm Thanh Hàn, cô ta liền ngây dại, gương mặt này nếu không phải là cô mù thì vị này không phải là chồng trước của Ôn Nhuyễn hay sao, nhà giàu nhất ở thành phố, tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, Lâm Thanh Hàn đây mà?
Vậy là ông chồng đương nhiệm của Ôn Nhuyễn là chồng trước của chị ấy????
Đây là cái tin tức ma quỷ gì thế này?
Trong lòng Khương Như như bị một