Sau khi quay xong muốn quay trở về khách sạn thì trời đã tối.
Tối nay còn có vài cảnh diễn nữa nhưng không có cảnh của Ôn Nhuyễn, bất quá nếu dựa theo tính tình trước kia của cô thì khẳng định sẻ ở lại phim trường mà quan sát, Ôn Nhuyễn tự biết mình không phải xuất thân chính quy, cũng không có kinh nghiệm cho nên phàm là có cơ hội học tập thì cô sẽ không bỏ qua.
Nhưng hôm này Ôn Nhuyễn hiển nhiên rất sốt ruột, vừa mới quay xong cảnh diễn thì đã đến chào hỏi với mấy người Hướng An, sau đó vội vàng đi về phía Lâm Thanh Hàn.
Khương Như đi tìm Lâm lão sư, Tiểu Mạch cũng không biết đã đi đâu.
Chỉ có một mình Lâm Thanh Hàn ngồi trên ghế, chống cằm nhìn Ôn Nhuyễn, anh vẫn mang kính râm, bóng dáng rất mau dung hợp vào màn đêm, thấy Ôn Nhuyễn tới thì anh mới cười nói “Kết thúc rồi hả em?”
“Dạ!”
Ôn Nhuyễn gật đầu, cô đi rất vội vàng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, tùy ý lau một chút rồi cười với Lâm Thanh Hàn “ Ngồi chờ em có chán không anh?”
Lâm Thanh Hàn cười cười mà lắc đầu, giúp cô lau khô mồ hôi trên trán, sau đó nắm lấy tay Ôn Nhuyễn, nói: “Không chán, nhìn rất có ý tứ.” Trước kia Lâm Thanh Hàn xác thật không thích xem những thứ này, đem thời gian lãng phí ngồi xem thứ mà mình không thích, còn không bằng xử lý thêm vài văn kiện. Nhưng vừa rồi nhìn một lúc, chính xác là rất có ý tứ.
Huống chi.
Lâm Thanh Hàn từ đầu tới cuối chỉ nhìn Ôn Nhuyễn, làm sao lại cảm thấy nhàm chán được?
“Đi thôi.”
“Dạ.” Ôn Nhuyễn cười mà đáp ứng, cô đóng phim mặc quần áo bình thường của mình, trên mặt cũng không có trang điểm nên cũng không cần phải đi thay đồ hay tẩy trang gì cả.
Hai người đi ra khỏi phim trường, nơi này là thành phố điện ảnh, mỗi ngày không biết có biết bao nhiêu đoàn phim, nhìn đâu cũng có thể đụng tới không ít nghệ sĩ, diễn viên.
Lâm Thanh Hàn vốn còn đang lo lắng Ôn Nhuyễn sẽ kiêng dè quan hệ của hai người lộ ra ngoài ánh sáng, dù sao lúc này cũng là lúc mà cô đang bắt đầu nổi tiếng.
Không nghĩ tới cô cứ như vậy mà nắm tay anh, một chút cũng không kiêng dè mà đi ra bên ngoài, nếu mà có đụng phải người khác tới chào hỏi, hỏi anh là ai, Ôn Nhuyễn sẽ cong cong đôi mắt mà cười trả lời: “Đây là chồng tôi.”
Không có một chút giấu giếm.
Viên đá treo trong lòng Lâm Thanh Hàn cứ như vậy mà rớt xuống, bàn tay đang nắm chặt cũng thả lỏng hơn.
Kỳ thật chỉ trong một buổi chiều này thôi, đã sớm có không ít người tò mò với vị khách bất thình lình này, chẳng qua khí thế của anh quá lớn, người bình thường cũng không dám dò hỏi. Lúc này nghe Ôn Nhuyễn giới thiệu thì mọi người mới biết——
Vị khách thần bí này, một người đàn ông có khí thế rất mạnh này lại là ông chồng đương nhiệm của cô gái trẻ Ôn Nhuyễn.
Đáng tiếc người đàn ông này vẫn luôn mang kính râm, mọi người tuy rằng thấy có chút quen mắt nhưng cũng không thể nhận ra đến tột cùng là ai.
Tin tức này lan ra nhanh chóng ở thành phố điện ảnh.
Bất quá người ở thành phố điện ảnh đều biết việc gì nên nói, việc gì không nên nói, ai mà không có bí mật nhỏ của mình? Có một số việc, tự mình hiểu là được, không cần phải truyền ra trên mạng. Bất quá trong lòng mọi người vẫn đang không ngừng suy đoán, người đàn ông khí thế phi phàm này đến tột cùng là ai?
Khương Như là người duy nhất biết đáp án, nhưng có muốn nói cũng không dám nói.
Ngày thường Khương Như rất là hoạt bát hiếu động, hôm nay thì cái gì cũng không thể nói làm cho cô nghẹn khuất muốn chết.
......
Khách sạn ở cách chổ quay phim cũng không quá xa, chỉ cần đi khoảng một chút là có thể tới.
Đây là khách sạn tiêu chuẩn năm sao, tuy rằng đã có từ sớm, trang hoàng cũng có chút cũ kỹ, nhưng thắng ở chổ là rất an toàn và sạch sẽ...... Phòng của Ôn Nhuyễn ở lầu 8, là phòng tiêu chuẩn một giường lớn, lúc trước Lâm Thanh Hàn nhất quyết phải kêu cô mang theo dì giúp việc ở phòng bên cạnh.
Tất nhiên.
Chổ tiền này là do chính Ôn Nhuyễn trả.
Lúc gần quay về Ôn Nhuyễn đã nói với dì giúp việc là Lâm Thanh Hàn tới, chuẩn bị nhiều hơn một chút thức ăn.
Chờ khi bọn họ về đến phòng thì trên bàn đã bày một bàn đầy đồ ăn.
Ôn Nhuyễn vào phòng liền thay dép lê, Ôn Nhuyễn hiện tại đã có chút mệt, tuy rằng do cô gầy và được quần áo che lại nên nhìn không ra cô mang thai, nhưng rốt cuộc cũng là mang thai, lại bận việc cả một ngày như vậy nên lúc này đã eo đau chân mỏi.
Vừa xoa xoa eo, vừa thở dài, “Mệt mỏi quá.”
Lâm Thanh Hàn đi theo phía sau Ôn Nhuyễn, giúp cô đem giày đặt vào trong tủ, rồi lấy dép lê của khách sạn ra thay, nhìn thấy Ôn Nhuyễn đã nằm ở trên sô pha thì có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu “Ngoan, ăn cơm trước rồi nghỉ ngơi, bằng không đồ ăn nguội hết.”
Cũng đã hơn một tháng Ôn Nhuyễn chưa được gặp Lâm Thanh Hàn, tuy rằng ngày thường hai người đều gọi video, nhưng mà gọi điện thì làm sao bằng được như bây giờ? Duỗi tay là có thể đụng tới. Ôn Nhuyễn nhìn, nhịn không được mà làm nũng “Anh đút cho em.”
Đúng là bộ dáng của con nít, nữa điểm cũng không có ổn trọng như tại phim trường.
Lâm Thanh Hàn rất ít khi thấy Ôn Nhuyễn như vậy, trong lòng rất vui mừng, anh đi qua đem cô kéo ngồi dậy, đặt một cái gối sau lưng để cô ngồi cho thoải mái “Ăn cháo trước? hay là ăn đồ ăn trước?”
Ôn Nhuyễn nũng nịu mà trả lời: “Ăn cháo.”
“Cũng không biết còn ăn được hay không.”
Lâm Thanh Hàn mở thùng giữ ấm ra nhìn một chút, vẫn còn ấm, nhưng mà chắc hương vị cũng không còn được như lúc ban đầu, đã hơi nhão nhão, anh nhíu mày “Nếu không thì ăn cơm nhé em?” Vừa lúc cơm cũng vừa chín.
“Không cần!”
Ôn Nhuyễn nóng nảy, vội vàng ôm lấy cánh tay Lâm Thanh Hàn, tính giải cứu tô cháo sắp bị anh ném đi, cầm lấy thìa ăn một muỗng lớn “Ăn khá ngon nha, em ăn cái này.” Đây là đồ mà Lâm Thanh Hàn lặn lội xa xôi đem tới cho cô, dù cho có nguội cô cũng muốn ăn.
Lâm Thanh Hàn thấy Ôn Nhuyễn ăn ngấu nghiến, hoảng sợ, anh khuyên nhủ: “Ăn chậm một chút.”
Chờ khi động tác của cô chậm lại, mới vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười mà sờ mặt Ôn Nhuyễn, lấy khăn giấy lau dấu vết bên miêng cho cô “Đừng có ăn cháo không, ăn chút đồ ăn đi.” Giống như lời nói làm nũng khi nãy của Ôn Nhuyễn, Lâm Thanh Hàn gắp đồ ăn đút cho cô.
Ôn Nhuyễn vốn dĩ là người làm nũng kêu anh đút cho mình, mà khi nhìn thấy anh chỉ lo cho cô mà chính bản thân mình thì chưa ăn gì hết, cô cũng có chút đau lòng.
Ôn Nhuyễn nắm lấy tay Lâm Thanh Hàn, nhẹ giọng nói: “Anh cũng ăn đi.”
Ôn Nhuyễn biết Lâm Thanh Hàn chưa bao giờ ăn đồ ăn trên máy bay, vừa rồi còn chờ ở phim trường lâu như vậy, đoán chừng là cả bữa sáng và bữa trưa cũng chưa có ăn.
“Anh không có việc gì, chờ em ăn xong thì anh ăn.” Lâm Thanh Hàn còn cho rằng mình sẽ rất đói, nhưng bây giờ lại không có cảm giác gì, hơn nữa anh còn rất hưởng thụ bầu không khí như bây giờ, sau khi cho Ôn Nhuyễn ăn no thì anh lại tùy tiện ăn chút gì đó là được.
Vợ chồng hai người đã lâu như vậy không được gặp nhau, nếu không phải bây giờ Ôn Nhuyễn đang mang thai, tự nhiên sẽ có thể làm không ít chuyện cấm trẻ em.
Nhưng mà hiện tại hai người đều phải rất cẩn thận đứa bé này......
Làm sao còn dám làm cái gì?
Nhưng rốt cuộc cũng đã lâu như vậy không gặp nhau, hai người trong lòng lại nhớ thương