Sau Này Chúng Ta Đều Khóc

Chương 3: Chương 3: Chương 2 (Tiếp)




Edit: Tịnh Hảo

4, Nháy mắt, cô ấy từ “ngực trước người sau” lắc thân liền trở thành “nữ thần Annie”

Chuyện là lần đầu tiên tôi và Lục Tề Minh cãi nhau, mặc dù anh nhẹ nhàng nói với tôi, “Lạc Thi, sau này không được như thế nữa, dễ làm tổn thương đến người khác.” Nhưng tôi lại cố chấp cho rằng anh đau lòng cho Đường Lâm Lâm. Cho nên mới che chở cho cô ấy như thế này.

Tôi bốn năm trước, vẫn luôn muốn làm một nữ sinh nhìn xa trông rộng, nhưng lần đầu tiên tôi gặp phải điều rắc rối trong tình cảm, lại giống như một phụ nữ trung niên thô bỉ nhất, không chút khách khí, tự cho là đúng bảo vệ lãnh thổ của mình.

Tôi miệng không đắn đo nói, “Lục Tề Minh, nếu cậu cảm thấy đau lòng, thì đi tìm cô ấy đi, dù sao cô ấy thích cậu.”

Lục Tề Minh bị tôi trách móc đến đỏ mặt, nắm cổ tay tôi lần đầu tiên tức giận, làm tôi thu hồi lời nói vừa rồi.

Khi tôi và anh giằng co, Hồ Lô nhìn không nổi, cậu ấy nói, “Được, vì anh em giúp bạn không tiếc cả mạng sống! Đôi vợ chồng nhỏ các cậu đừng ầm ỹ, đưa số điện thoại của Đường Lâm Lâm cho tôi, anh trai đi an ủi cô ấy.”

Tôi nói, “Cậu đừng vậy, đừng vì tôi và Lục Tề Minh mà hy sinh sắc đẹp.”

Hồ Lô trợn mắt, “Cậu nằm mơ hão huyền đi, cậu không phải không biết, lúc trước tớ có chút nhớ cô ấy, bây giờ đúng lúc giậu đổ bìm leo.” Nói xong, cậu ấy còn bắt chước cười nham hiểm ha ha hai tiếng giống như sắc lang.

Nhưng mà Hồ Lô đến chết cũng không nghĩ tới, hai tiếng cười nham hiểm này, sau này sẽ trở thành nụ cười gượng.

Ngày đó, Hồ Lô gửi tin nhắn cho Đường Lâm Lâm, vậy mà Đường Lâm Lâm bảo tôi cùng ăn cơm giống như thường ngày, hơn nữa khuôn mặt tươi cười chào đón, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Tuy lòng của nữ sinh hẹp hòi, có một tai họa ngầm bên cạnh, nhất định sẽ tiêu diệt, nhưng tôi thật sự hy vọng Đường Lâm Lâm có kết quả tốt. Cho nên khi cô ấy chuẩn bị đến nơi hẹn với Hồ Lô, tôi lại hiền lành khuyên cô ấy, nếu như không muốn đi, thì không cần đi.

Tôi nghĩ, nếu như Hồ Lô biết sau lưng tôi nói vậy, nhất định muốn chôn tôi. Thật ra không phải Hồ Lô không tốt, nhưng mà tôi cảm thấy Đường Lâm Lâm có vẻ rất miễn cưỡng.

Nhưng lời khuyên nhủ của tôi lại làm cho trên mặt của Đường Lâm Lâm vui vẻ xuất hiện biểu tình bạn xen vào việc của người khác, vì thế tôi liền ngậm miệng lại.

Nhưng mà, lần này gặp nhau, làm cho Hồ Lô vẫn luôn nóng lòng, nháy mắt bị dọa.

Hồ Lô trở về và miêu tả với chúng tôi, “Đường Lâm Lâm này cũng quá cởi mở rồi, tớ vừa mới nói một câu giặt quần áo mệt, cô ấy liền chủ động muốn giặt giúp tớ. Tớ vừa mới khen tay cô ấy rất đẹp, cô ấy liền chủ động nắm tay của tớ, hơn nữa ám chỉ có thể tiến thêm một bước.”

Sau đó, Hồ Lô nhắm mắt than thở, “Haizz, vẫn là nhìn hoa trong sương tuyệt vời hơn một chút. Bây giờ tan thành mây khói rồi!”

Sau đó, không biết Hồ Lô theo đuổi Đường Lâm Lâm như thế nào, tóm lại qua một khoảng thời gian, hai người không giải quyết được gì, ngay cả chạm mặt ở trên đường, cũng không bắt chuyện. Mà Đường Lâm Lâm trong một đêm, trở nên càng thêm… kỳ lạ.

Liếc mắt đưa tình với các nam sinh trong lớp, làm đề tài tám chuyện cho các bạn học, mặc áo khoác ngoài, cổ áo thấp ở trước mặt bạn học, nhưng mà phong cảnh trong cổ áo có bị người khác nhìn không xót gì hay không. Ngay cả khi giáo viên chủ nhiệm dạy tiết tiếng Anh, cô ấy bắt đầu trở nên táo bạo.

Mới đầu giáo viên chủ nhiệm vẫn luôn lo lắng cho cô ấy, cuối cùng ném ánh mắt chán ghét đối với hành động của cô ấy.

Do hư hỏng biến thành tốt, có người cần thời gian cả đời, đều khó mà làm được, mà từ tốt thành xấu, thường chỉ có một bước.

Nhưng mà thời gian một tháng, Đường Lâm Lâm từ một nữ thần sáng chói rớt xuống người có tiếng xấu, một tuần đổi bạn trai như chuyện thường ngày.

Mà lúc này, cô ấy bắt đầu đam mê bảo bối Annie, kể lại chuyện xưa của thành phố, đó chính là câu chuyện của tác giả phác thảo thành ‘Hải Thị Thận Lâu’, tôi từng nhìn thấy chữ viết loạn trên cuốn vở của Đường Lâm Lâm, thật lâu sau này, bạn có còn nhớ cô gái mặc váy trắng vải bông, đầu tóc rong biển, chân mang đôi giày vải bạt, đi bộ trên đường kia không?

Mễ Sở nói, cô ấy học được sự tinh túy của bảo bối Annie.

Đương nhiên, những thứ này không đủ để chết người, làm cho Đường Lâm Lâm thật sự mang tiếng xấu, là sự kiện “Nhật ký”.

Có một ngày, vẻ mặt Hồ Lô đột nhiên kỳ lạ hỏi tôi, “Cậu có biết Đường Lâm Lâm yêu qua mạng không?”

Tôi cười hì hì, “Không phải cậu không thích cô ấy sao? Sao vẫn quan tâm cô ấy vậy?”

Hồ Lô vội vàng lắc đầu, “Không phải anh trai quan tâm cô ấy, xuất hiện một cuốn nhật ký trong phòng ngủ của nam sinh, là của Đường Lâm Lâm!”

Lại là nhật ký! Tôi ngoài ý muốn nhìn Hồ Lô, “Nhưng mà, nhật ký và chuyện cô ấy yêu qua mạng có liên quan gì nhau?”

Hồ Lô do dự hồi lâu, mới nói, “Trong nhật ký có chuyện yêu qua mạng của cô ấy, sau đó gặp bạn bè trên mạng, sau đó nữa miêu tả tình một đêm.”

Tôi kinh ngạc hổi Hồ Lô, “Ý của cậu là, không phải là giả đó chứ?”

Hồ Lô buồn bực nói, “Tớ không thấy, tớ chỉ nghe người ta nói, sẽ không phải là giả, bên trong có nói tên viết tắt của từng người bạn trai cô ấy, hơn nữa nơi và việc làm cũng viết rất tỉ mỉ.”

Trong lúc này, quyển nhật ký trở nên có quyền thế rất mạnh, giống như khi mỗi người gặp nhau chào hỏi “Ăn cơm chưa?” đều đã trở thành “Xem nhật ký chưa?”

Mà vào kì thi tháng, thành tích của Đường Lâm Lâm từ trong top 3 rớt xuống ngoài top 100, tất cả giáo viên dạy học, ngay cả chủ nhiệm bình thường yêu chiều cô ấy, cũng đều thoáng nghe qua “quyển nhật ký” của cô ấy.

Hơn nữa cô ấy thường xuyên bỏ học, thậm chí đêm không trở về ngủ, nháy mắt, cô ấy từ “ngực trước người sau” liền trở thành “nữ thần Annie”.

Tên côn đồ ở trước cửa trường học huýt sáo với cô ấy hồi lúc trước, cô ấy từ chẳng thèm ngó tới trở thành thỉnh thoảng trêu ghẹo.

Càng lợi hại hơn, cô ấy thân thiết với nam sinh vừa mới chuyển trường, còn ở trong trường hôn môi ở trước mặt mọi người, dẫn đến lớp 11 năm ấy, không lớp nào muốn thu nhận cô ấy, sau đó bất đắc dĩ, cô ấy bị cưỡng chế đuổi học.

Từ đó về sau, tính ra, thật sự đã ba năm rồi không thấy cô ấy.

“Sau này cô ấy sẽ không châm chích cậu chứ?” Kể cho Tô Liệt nghe câu chuyện của Đường Lâm Lâm xong, Thiên Tầm lo lắng nói.

“Ba năm trước có thể làm cho cô ấy rời đi, ba năm sau cô ấy dám động tới một cọng tóc của Lạc Thi, tớ, Mễ Sở, sẽ nhất định chơi đùa cô ấy đến sống không bằng chết.” Mễ Sở lợi hại nói.

“Annie, cô ấy sẽ không thực hiện được. Tô Liệt rất thân thiết với Tưởng Tổng của tụi tớ.” Tôi thờ ơ nói.

Tô Liệt khí phách mà quyến rũ trả lời, “Đương nhiên rồi.”

5, Còn có cái gì, là không thể tha thứ?

Tôi bắt đầu hăng hái đi làm, mỗi buổi sáng thức dậy soi gương, càng nhìn càng thấy khuôn mặt của tôi dễ nhìn, một viên chức nhỏ. Đồng nghiệp của công ty cũng khen tôi hiền lành, đương nhiên, mỗi ngày mặc áo sơ mi trắng, quần jeans, giày ba ta, rực rỡ tỏa hơi nóng đứng trước mặt cô ấy, giống như em gái đi rót nước, có thể không hiền lành sao?

Nhưng mà ở công ty một khoảng thời gian, trừ mệt mỏi và bận rộn ra, ấn tượng đối với Tưởng Ngôn tiêu tan, cũng là một chuyện lớn.

Sau một lần ở hội nghị, rốt cuộc tôi đã hiểu vào ngày sau khi nhận lời mời, tại sao Tô Liệt lại nói với tôi, đừng thấy bây giờ anh ta hiền lành, thật ra rất nghiêm khắc với cấp dưới.

Khi đó, tôi cười trong lòng, sao cũng không thể nghĩ ra được dáng vẻ nghiêm khắc của Tưởng Ngôn.

Nhưng trong một lần ở hội nghị, tôi thấy được sự nghiêm khắc và hà khắc của Tưởng Ngôn.

Lần họp tập thể đó, có liên quan đến kế hoạch văn bản sách báo trọng điểm của một công ty, anh ta vừa đi vào phòng họp, liền vứt văn bản “bốp” một tiếng ở trên bàn hội nghị, cả căn phòng hội nghị nháy mắt an tĩnh không ai lên tiếng, Sau đó, tổng biên tập dáng vẻ xinh đẹp cúi đầu đứng lên. Tưởng Ngôn cau mày, lạnh lùng nói, “Dáng vẻ như đống shit còn chưa tính, đã vậy làm việc cũng giống như đống shit!”

Những lời này nói ra từ trong miệng anh ta, tôi lập tức hóa đá tại chỗ. Quá tiêu tan ảo tưởng rồi! Lần đầu tiên gặp gỡ tôi, nụ cười trong veo như một cậu bé trai, giờ phút này Tưởng Ngôn giống như sứ giả của địa ngục, đến chỗ nào, sẽ làm người ta bồn chồn lo sợ.

Nếu có người nói với tôi, tôi sẽ bày ra dáng vẻ yếu đuối, khóc trong im lặng.

Nhưng mà tổng biên tập xinh đẹp chỉ bình tĩnh gật đầu, nói, “Phải, cho tôi thời gian ba ngày, tôi sẽ làm ra một thứ không giống đống shit đưa lên.”



Tôi vừa mới trong sự sụp đổ của Tưởng Ngôn còn chưa thoát ra, lời nói của tổng biên tập làm tôi lại sụp đổ một trận. Mà vẻ mặt của đồng nghiệp xung quanh vẫn thản nhiên, phỏng chừng đã quen với cảnh tượng như thế này rồi. Khoảnh khắc kia, tôi thật sự không rõ mình làm việc ở nhà xuất bản, hay là ở… toilet.

Tôi ở trong đám Q nói sự tích lớn lao của Tưởng Tổng với Mễ Sở và Thiên Tầm.

Cuối cùng cảm khái về năng lực của nhân viên trong công ty, u buồn nhìn về tương lai của mình ở công ty, haizz, nhất định là sống không bằng chết.

“Là vàng thì sẽ luôn phát sáng.” Thiên Tầm động viên tôi.

“Nhưng mà, khi đất đầy vàng, mẹ nó, tớ cũng không biết mình là một viên kia rồi.” Tôi không có tiền đồ trả lời.

Một đám người khinh bỉ tôi.

Lúc này, Mễ Sở hỏi, “Này, Lạc Thi, Đường Lâm Lâm có ăn hiếp cậu không?”

Tôi lặng lẽ trả lời, “Không có.”

Đường Lâm Lâm chẳng những không ức hiếp tôi, ngược lại còn đối xử tốt với tôi, mỗi bữa trưa gọi tôi đi ăn cơm, dạy tôi cách đối nhân xử thế, còn theo tôi dạo phố chọn quà sinh nhật cho Mễ Sở.

Đúng rồi, cô ấy còn giao cho tôi một nhiệm vụ.

Tôi hỏi Mễ Sở, “Sinh nhật cậu mời bao nhiêu người?”

Mễ Sở nói, “Không biết, dù sao đều có kêu bạn học ở trung học và đại học, ai rảnh thì tới.”

Tôi nói, “Đường Lâm Lâm nói cô ấy cũng muốn đi, cô ấy nói cô ấy đã lâu chưa gặp bạn thời trung học, cũng muốn gặp lại bạn thân.”

“Cô ấy có hỏi bạn thân có muốn gặp lại cô ấy không?” Mễ Sở trả lời.

Tôi không nói được gì.

“Thôi bỏ đi, cô ấy muốn đi tớ có thể ngăn cô ấy sao? Chỉ cần đừng làm ra tình thế “nữ thần Annie” năm đó là được rồi, chị thật sự chịu không nổi váy vải bông, tóc xoăn rong biển, chậc chậc, bao nhiêu ngày chưa gội rồi.” Mễ Sở nói.

Khi tôi nói tin tức này với Đường Lâm, cô ấy mặt mày hớn hở vỗ tay nói, “Lạc Thi, cảm ơn cậu.”

Tôi nói, “Cảm ơn cái gì, chuyện nhỏ.”

Qua một lát sau, Đường Lâm Lâm lại dè dặt hỏi, “Cậu và Lục Tề Minh còn ổn không?”

Lúc này, chúng tôi ăn khoai tây chiên ở KFC dưới lầu. Trong chốc lát Đường Lâm Lâm hỏi đến Lục Tề Minh, tôi đột nhiên nhớ tới, trước đây, mỗi lần tôi ăn khoai tây chiên ở KFC, đều đáng đánh đòn để cho Lục Tề Minh chạy đến tiệm McDonald phía đối diện đi lấy tương tỏi tây cho tôi, bởi vì tôi không thích ăn tương cà chua. Mỗi lần như thế, Hồ Lô đều trợn mắt khinh bỉ tôi, mà vẻ mặt của Lục Tề Minh lúc nào cũng dịu dàng nhìn tôi cười, nói với Hồ Lô, “Đồng chí Lâm Lạc Thi của nhà tớ, chính là khác thường như thế đấy.” Nói xong, anh ấy chạy đến McDonald, cam tâm tình nguyện phục tùng mệnh lệnh.

Ánh mắt trời ngoài cửa sổ trong phút chốc làm hoa mắt tôi, chứ làm sao có thể có nước mắt hiện ra ở hốc mắt tôi.

Tôi cúi đầu, ép nước mắt vào trong lòng, sau đó ngẩng đầu, giống như không có việc gì nhìn Đường Lâm Lâm, cười nói, “Cậu đã sớm muốn hỏi những lời này phải không? Như cậu mong muốn, tụi tớ chia tay rồi.”

Lục Tề Minh từng nói, chuyện tôi không biết làm nhất, chính là khéo léo. Mỗi lần nói cái gì, làm cái gì, đều thẳng thắn thật lòng, qua nhiều năm như vậy, khuyết điểm này vẫn chưa hề thay đổi.

Vốn vẻ mặt của Đường Lâm Lâm căng thẳng, bởi vì những lời nói của tôi, đột nhiên trở nên thoải mái đứng dậy.

Cô ấy nói, “Lạc Thi, tớ sợ nhất là cậu nghĩ nhiều, thật ra tớ vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi với cậu, khi đó, thật còn trẻ không biết gì, mới có thể làm ra chuyện như thế, xin lỗi…”

Trên mặt của Đường Lâm Lâm hiện ra sự chân thành, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt cô ấy, lông mi quyến rũ của cô ấy giống như bươm bướm biết bay, theo đôi mắt chợt dao động, Đường Lâm Lâm sau khi lớn lên, càng có thêm ‘hương vị’ so với năm đó.

Nhớ đến ngày xưa, tôi có chút khóc ròng, thời gian như những tấm phim cũ, đã đi rất xa chúng ta, giống như một cảnh hoa nở rộ chợt cả vườn hoang vắng, tan thành mây khói.

Còn có cái gì, là không thể tha thứ?

Tôi khuấy cà phê, “Không sao cả, thật ra bây giờ nghĩ lại, ai cũng có lỗi.”

Sai ở đây, tôi không nên vào lúc sai, gặp người đúng, cũng không nên vào lúc đúng, buông bỏ thứ đã từng chấp mê không hối hận, sẵn lòng buông bỏ tất cả để đi theo anh đến tận chân trời.

Đường Lâm Lâm không biết tôi đang suy nghĩ chuyện gì, ngược lại vui mừng hỏi tôi, “Lạc Thi, ngày đó tớ có thể dẫn bạn trai của tớ đến không?”

“Bạn trai cậu?” Tôi kinh ngạc.

“Ừm, các cậu cũng quen biết.” Đường Lâm Lâm khó xử cúi đầu.

“Ai?”

“Lý Nam. Cậu còn nhớ rõ cậu ấy không?”

Đường Lâm Lâm vừa dứt lời, trong đầu của tôi là một trận sấm sét vang dội! Thượng Đế nhất định cảm thấy tôi vài năm nay sống quá yên bình, cho nên bây giờ một đám nhân vật sét đánh lần lượt đến trong cuộc sống của tôi.

“Bây giờ cậu vẫn còn ở chung một chỗ với người con trai xấu xa đó?” A, không đúng, Lý Nam? Tôi kinh ngạc hỏi Đường Lâm Lâm.

Đường Lâm Lâm mỉm cười gật đầu, uống đồ uống trong ly.

Bữa ăn liên hoan buổi tối.

Tôi vỗ vai của Mễ Sở, nhìn cô ấy thật sâu, “Bạn yêu, tiệc sinh nhật của cậu lại có thêm người rồi, Đường Lâm Lâm sẽ dẫn bạn trai của cô ấy đến.”

Mễ Sở không quan tâm nói, “Đi thì đi, nhiều bát đũa thôi.”

“Nhưng mà, Mễ Sở, cậu có biết bạn trai hiện tại của Đường Lâm Lâm là ai không?”

“Ai hả?”

“Người đàn ông xấu xa…”

Nhìn thấy Mễ Sở kinh ngạc trừng to mắt giống như tôi, tôi biết mình đã đạt được hiệu quả như mong muốn, vì thế chắc chắn gật đầu với cô ấy, “Ừm, đúng là người đàn ông xấu xa!”

Tô Liệt ngơ ngác lần nữa, hỏi, “Người đàn ông xấu xa là ai?”

Thiên Tầm đáp, “Năm đó ở trường trung học thí nghiệm, là một người có tiếng tăm ngang hàng với “nữ thần Annie”, quan trọng nhất là… cậu ta từng rầm rộ theo đuổi Mễ Sở.”

Tô Liệt khâm phục, trường trung học thí nghiệm thật đúng là một nơi ngọa hổ tàng long đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.