Sau Này Chúng Ta Đều Khóc

Chương 4: Chương 4: Chương 3




Edit: Tịnh Hảo

1, Sau này nếu ai nói ông đây xấu nữa, ông đây sẽ bắt hắn đến trước mặt Lý Nam!

Người con trai xấu tên là Lý Nam, lúc đó lấy thân phận là học sinh chuyển trường đến trường trung học Thí Nghiệm.

Khuôn mặt kia của anh ta, dùng lời của Mễ Sở nói chính là, da giống như quả hồng thối nát, ngũ quan đặc biệt, giống như là người ta đặt trong máy trộn xi măng khuấy trộn hồi lâu rồi vớt ra, méo mó không giống mặt người. May mà bộ dáng của anh ta coi như có thiện ý tốt, cho nên không hung tợn như thế.

Rất nhiều học sinh chuyển trường thường là vì thành tích tốt, gia thế tốt, hoặc là dung mạo đẹp mà nổi danh, nhưng mà Lý Nam lại vì xấu kinh động cả trường.

Trước đó, trường trung học Thí Nghiệm có một học sinh nam đặc biệt xấu, bị mọi người đặt là quái thú, nhưng từ khi Lý Nam đến đây, quái thú đã để lại một lời nói, “Sau này nếu ai nói ông đây xấu nữa, ông đây sẽ bắt hắn đến trước mặt Lý Nam!”

Mễ Sở nói muốn lớn lên như thế này, tuyệt đối mỗi ngày đều ở trong nhà suy tư, mà không xuất hiện đi dạo ngoài đường phố đông đúc, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị cảnh sát bắn chết. Nhưng cho tới bây giờ, Lý Nam chưa từng vì khuôn mặt của mình mà tự ti, ngược lại, anh ta đặc biệt không an phận, ỷ vào trong nhà có chút tiền vặt, phong cách ăn chơi trác táng đặc biệt rõ ràng trên người anh ta.

Anh ta vừa vào trường trung học Thí Nghiệm, liền rầm rộ theo đuổi Mễ Sở, bởi vì nghe nói dáng vẻ của Mễ Sở rất giống thần tượng Châu Tấn của anh ta, ánh mắt đầy sắc bén, cằm nhọn, cuống họng vịt đực làm mất hồn. Nhưng mà Mễ Sở có ưu thế hơn Châu Tấn, cô ấy cao 1m7, đứng trong đám người có vẻ vô cùng làm người ta chú ý.

Khi Lý Nam rầm rộ theo đuổi Mễ Sở, có một học trưởng lớp trên cũng theo đuổi Mễ Sở, sau khi Lý Nam biết, kiêu ngạo nói, “Thằng nhóc kia có cái gì chứ.”

Những lời này thông qua “thân xác người truyền bá”, từ “Thằng nhóc kia có cái gì chứ” thành “Thằng nhóc kia không có một chút tiền, còn dám theo tôi cướp đoạt”, lại thành “Con tinh tinh kia, ông đây cũng không để vào mắt”, khi đến tai học trưởng lớp trên, đã là “Con tinh tinh kia, đi tìm tinh tinh cái giao phối đi.”

Vì thế vào một ngày, các bạn học đang trong giờ học, chỉ nghe tiếng cửa phòng mở “ầm” một tiếng như tiếng sét, tất cả học sinh trong lớp đều nhìn về phía cửa.

Cánh cửa bởi vì bị người ta quá mức dùng sức đẩy ra, trên tường ở phía sau như muốn ngã xuống, trên vách tường rất nhiều bụi bặm chưa được lau chùi theo chấn động rơi xuống khắp nơi, trong ánh sáng lộ ra đằng đằng sát khí. Lại nhìn học trưởng lớp trên đứng ngoài cửa, như đại Phật từ trên trời rơi xuống đứng ở ngoài cửa.

Thật ra trong nhà học trưởng lớp trên có bối cảnh xã hội đen, anh ta rất có tiếng tăm trong trường.

Anh ta không để ý đến giáo viên xấu hổ hay là sắc mặt xanh lá, dõng dạc nói, “Bạn nam xấu nhất lớp các bạn, đi ra cho tôi!”

Trong lúc chúng tôi không hiểu gì cả, thì nghe âm thanh dời ghế ở phía sau, sau đó, nhìn thấy Lý Nam ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Từ đó về sau, Lý Nam có một biệt danh, gọi là “tên gỗ lim xấu”. Sau này, từ từ, mọi người cảm thấy “tên gỗ lim xấu” quá riêng biệt, không đủ khí phách, “gỗ lim” đồng âm với “nam”, cho nên, đổi tên anh ta thành “tên con trai xấu”, giống như chứng minh anh ta là tên xấu nhất trong đám học sinh nam.

Sau này, học trưởng đại tinh tinh trong truyền thuyết không biết dùng cách gì để cho tên con trai xấu buông tha Mễ Sở, tóm lại anh ta chưa giống như mở cửa tiệm bán hoa, tặng từng chùm hoa cho Mễ Sở, có thể là bởi vì anh ta có chuyện khác để làm.

Đường Lâm Lâm bởi vì biệt danh đặc biệt này của anh ta, cảm thấy anh ta đặc biệt dễ thương, liền nỗ lực tiếp cận anh ta. Khi đó Đường Lâm Lâm đã được phong là “nữ thần Annie”, chỗ ngồi cũng thành dãy sau cùng, đặc biệt gần với chỗ ngồi của tên con trai xấu, cho nên hai người có tiếng tăm “lửa gần rơm”, hợp gu với nhau.

Trước khi mọi suy diễn này được nhắc tới, Đường Lâm Lâm hôn môi ở trước mặt mọi người, mà vai nam chính, chính là tên con trai xấu!

Sau khi Đường Lâm Lâm và tên con trai xấu ở bên nhau, nháy mắt liền thành tiêu điểm, chính cô ấy cũng có phòng bị về việc giá trị sẽ tăng. Cô ấy còn đặc biệt quái dị nói với chúng tôi, “Thật ra Lý Nam là người tốt, tôi nói chân lạnh, anh ấy liền ôm chân của tôi vào trong lòng của anh ấy để sưởi ấm.”

Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau, bởi vì chúng tôi sớm biết rằng, có bạn học nhìn thấy hành động của bọn họ, sớm truyền đến gió nổi mây phun rồi. Nhưng mà phiên bản cũ chúng tôi nghe được là, Đường Lâm Lâm đặt chân vào trong ngực tên con trai xấu, tên con trai xấu vừa xem tiểu thuyết H vừa vuốt ve.

Đại khái là sau này tên con trai xấu có dấu hiệu bị đuổi ra, trước khi Đường Lâm Lâm bị buộc thôi học, bọn họ từng buổi tối không về ngủ, ở tầng thí nghiệm làm chuyện không nên làm, đúng lúc bị khoa chính trị tới phiên trực bắt được, không biết có liên quan đến làm ấm chân hay không.

Mặc dù Mễ Sở và tên con trai xấu đã là nợ cũ của năm xưa, nhưng mà lại là chuyện cười ở dưới mắt chúng tôi, Tô Liệt cũng cười nói, “Xem ra ngày mai náo nhiệt rồi.”

Lúc này, chúng tôi vui vẻ nói chuyện về hai nhân vật sét đánh đột ngột xông vào cuộc sống của chúng tôi, tưởng tượng đến cảnh náo nhiệt của ngày mai. Tôi có chết cũng không nghĩ đến, xem náo nhiệt, ngược lại thành bị xem náo nhiệt.

Sinh nhật của Mễ Sở, trái lại tôi thành người được ưa thích dưới ánh mắt của mọi người.

Nhưng mà, nếu như, nếu như sớm biết rằng trong cuộc sống lại có một ngày không chịu đựng nổi như thế này, tôi đây tình nguyện vào ngày nào đó đi ở trên đường, thì bị xe đụng chết, đột ngột bị thiên thạch từ trên trời rớt xuống đập chết, cũng không muốn đi tham gia tiệc sinh nhật kia. Lòng bi tráng như thế nào đấy…

2, Hồng hạnh không vượt tường, kiên quyết túm ra đây.

Chủ nhật ngày hôm sau, ngủ thẳng đến mười giờ, tôi bị điện thoại của Tô Liệt đánh thức.

Cô ấy sôi nổi nói, “Mau ngồi dậy rửa mặt trang điểm một chút, chị gái đón Thiên Tầm rồi đến chỗ của cậu.”

Tôi lập tức giống như nữ siêu nhân nhanh chóng ngồi dậy, đánh răng rửa mặt thay quần áo.

Đến cửa khách sạn tôi mới phát hiện, đám yêu nghiệt kia ăn mặc vô cùng chỉnh tề. Có lẽ mọi người rất lâu chưa gặp nhau, cho nên sau khi bạn thời trung học hồi đó biết được tin tức từ trong đám Q đều đã chạy đến, tất cả bạn học cùng tụ họp.

Tôi cũng đặc biệt hưng phấn, bạn trung học, bạn đại học, còn có bạn bè chơi trò chơi quen nhau trên diễn đàn, không ai mà tôi không quen biết, ai cũng là chị em tốt yêu thương lẫn nhau của chúng tôi. Tôi bưng ly rượu, học theo cách giao tiếp như thời thập niên 80, đi theo Mễ Sở, phấn khởi giống như là sinh nhật của tôi vậy.

Tô Liệt ghét bỏ chúng tôi – một đám thanh niên còn chưa tốt nghiệp còn chưa chen chân vào xã hội, đến tặng cho Mễ Sở một bao lớn, rượu cũng không uống liền tránh người đi.

Hồ Lô ôm một nữ sinh vẻ mặt không rõ giới thiệu với chúng tôi, “Đây là bạn gái của tớ.”

Vẻ mặt bạn gái của Hồ Lô mơ hồ, không phải ngại cô ấy xấu nói năng khéo léo, mà là dự đoán lần sau sẽ không còn gặp nữa, cho nên cũng không nhìn kỹ.

Mặc dù tốc độ đổi bạn gái của Hồ Lô còn nhanh hơn cả Thần Thất (*), nhưng tất cả đều là cậu ấy cướp từ trong tay của nam sinh khác. Nguyên tắc cậu ấy tuân theo, chính là hồng hạnh không vượt tường, kiên quyết túm ra đây.

(*) Tiếng nhật gọi là “神セブン”, tên gọi này bắt nguồn từ năm 2005, lần công diễn đầu tiên của AKB48 chỉ có 7 người xem, 7 người này được xưng là 7 vị thần, gọi tắt là Thần Thất (thất là 7).

Nhưng sau khi quen một tuần, lại vô tình vô nghĩa ném bỏ. Cho nên khi Hồ Lô giới thiệu bạn gái liền đặc biệt buồn nôn, đều nói đây là cục cưng của tớ, cũng tránh cho chúng tôi lo lắng hao tổn tinh thần nhớ nhiều tên như thế. Mỗi lần nhìn thấy những học sinh nữ khi nghe Hồ Lô giới thiệu như vậy, vẻ mặt đều dịu dàng ngọt ngào, tôi cảm thấy vô cùng thương xót bọn họ.

Đường Lâm Lâm và tên con trai xấu đến cùng nhau. Khi bạn học cũ nhìn thấy hai người bọn họ, biểu tình trên mặt đều đã thiên biến vạn hóa.

Nhưng khi nghe nói hai người sắp đính hôn, cũng rất giả dối chúc mừng. Thật ra tôi cảm thấy, khẳng định trong lòng bọn họ đang nghĩ, hai người cực phẩm ở chung với nhau là đúng đắn, cùng nhau xây dựng xã hội Chủ nghĩa Cộng sản hài hòa.

Xem ra tôi đánh giá nhẹ sức chịu đựng của mọi người, tên con trai xấu nhìn thấy Mễ Sở không hề điên cuồng, chỉ mỉm cười nói sinh nhật vui vẻ. Mà Đường Lâm Lâm nhìn thấy Hồ Lô, lại nhìn không chớp mắt. Không xem náo nhiệt, tôi chỉ vô vị ngồi uống rượu.

Nhìn gương mặt bình tĩnh của mọi người, tôi vừa uống vừa cảm khái, thời gian trôi qua thật nhanh. Nhìn thấy những người này giống như còn đang học ở trung học, mà con đường từng cùng nhau trải qua kia giống như là ngày hôm qua.

Thiên Tầm nói cho tôi và Mễ Sở một ly rượu, tất cả nơi này đều là của chúng tôi.

Tôi vô cùng đắc ý nói, “Đúng thế, đúng thế.” Nhưng đi hết tất cả nơi này, mặt tôi từ trắng đến hồng, lại từ hồng đến đen.

Bởi vì bạn học trước kia nhìn thấy tôi, đều vô cùng nhiệt tình hỏi, “Lâm Lạc Thi, Lục Tề Minh nhà cậu đâu?”

Tôi biết bọn họ có ý tốt, nhưng mà nếu bây giờ tôi nói với bọn họ tôi và Lục Tề Minh đã chia tay, tuyệt đối còn đặc sắc hơn cả phim chiếu rạp. Cho nên, tôi chỉ có thể nâng ly rượu, vui vẻ nói, “Đến, hai chúng tôi đều tốt, uống. Không uống? Mẹ nó là ai không uống hả? Uống!”

Mới đầu tôi tưởng rằng Mễ Sở sợ trong lòng tôi kiêng ngại, hơn nữa bạn thời trung học ở đây nhiều như vậy, sợ tôi mất mặt, cho nên không gọi anh.

Nhưng uống đến một nửa, Hồ Lô uống có chút nhiều, nâng ly rượu cười mất hồn với mọi người, lại còn lôi kéo một tên con trai bên cạnh kêu hô, “Tề Minh, tới, tớ mời cậu một ly, nhất định phải uống.”

Hai bạn nam bên cạnh cùng chạm ly với cậu ấy thuận miệng hỏi, “Đúng rồi, Tề Minh ở đâu rồi? Sao không thấy cậu ấy?”

Hồ Lô cười ha ha nói, chỉ vào cậu ta nói, “Cậu? Không phải đi du lịch với Jang Nara rồi sao? Hai người các cậu làm cho người ta tưởng như đang đi tuần trăng mật.”

Mặc dù xung quanh ầm ĩ, nhưng những lời này của Hồ Lô như tiếng sấm truyền đến bên tai tôi, tay cầm ly của tôi đột nhiên không thể kìm nén được lắc lư. Mễ Sở bên cạnh hiển nhiên biết tôi nghe được, cô ấy vượt lên trước mặt tôi, cầm nước trà trên bàn hắt lên mặt Hồ Lô, “Cậu uống nhiều rồi đấy!”

Hai bạn nam nhìn thấy cảnh này, lại nhìn vẻ mặt giữ kín chuyện của tôi ở sau lưng Mễ Sở, nháy mắt liền hiểu. Hồ Lô say còn chưa tỉnh, lôi kéo Mễ Sở nói, “Ha, Mễ Sở, sinh nhật vui vẻ, uống rượu, uống rượu, vui vẻ.”

Hai bạn học nhận được ám hiệu của Mễ Sở, dẫn Hồ Lô ra xa.

Mễ Sở quay đầu nhìn tôi một cái, nói, “Tớ không kêu Lục Tề Minh, cậu đừng nghe Hồ Lô nói nhảm.”

Tôi không chút dấu vết lắc ly rượu trong tay, cười hì hì vỗ bả vai của Mễ Sở nói, “Cậu đã quên rồi sao? Tụi tớ sớm chia tay rồi.”

Lúc nói lời này, khoảnh khắc năm lớp 11 tôi và Lục Tề Minh bỏ trốn lại không tự chủ được hiện ra trước mắt.

Khi đó tôi và Lục Tề Minh lén yêu đương, nắm tay trong trường học đều sợ kinh động đến giáo viên, nhưng to gan bày ra kế hoạch bỏ nhà theo trai.

Thật ra khi đó Lục Tề Minh không nghe theo, anh không có lá gan đó, là tôi uy hiếp. Bây giờ nghĩ lại, từ lúc bắt đầu, tôi đã có dự tính trước. Tôi tìm mọi cách chiếm hết lần đầu tiên của Lục Tề Minh, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên trải qua lễ tình nhân, lần đầu tiên mua hoa hồng, còn thiếu động phòng thôi.

Sau khi Lục Tề Minh nghe tôi nói bỏ nhà theo trai, cười rất gian xảo, anh nói, “Lâm Lạc Thi, cậu đừng gấp như vậy chứ, tớ sớm muộn đều là của cậu.”

Tôi đỏ bừng mặt, vỗ vào đầu anh, “Suy nghĩ lung tung cái gì hả?”

Lần bỏ trốn theo trai đó, chúng tôi sử dụng hai ngày nghỉ cuối tuần, thật ra nhiều nhất là đi du lịch nhỏ.

Gia giáo trong nhà coi như nghiêm khắc, tôi lớn như vậy chưa từng ngủ qua đêm ở bên ngoài, hơn nữa người nhà cũng không cho phép. Nhưng vì lần đầu tiên hai người bỏ trốn, tôi hạ quyết tâm, để lại tờ giấy cho mẹ tôi, nói tôi và bạn học hẹn đi chơi, không đồng ý cũng phải đồng ý. Không biết khi mẹ tôi nhìn thấy tờ giấy sẽ có phản ứng gì.

Dù sao sau khi tôi trở về, bà không để ý đến tôi. Sau này tôi mới biết được, mẹ của Lục Tề Minh không tìm thấy anh, bắt đầu lần lượt gọi điện thoại cho bạn của anh, không hiểu từ đâu biết được, có lẽ Lục Tề Minh cùng bạn gái nhỏ của anh, cũng chính là tôi đây, ở cùng một chỗ, liền gọi điện thoại đến nhà tôi.

Là mẹ tôi nhận điện thoại, mẹ của Lục Tề Minh hỏi, “Là nhà của Lâm Lạc Thi sao?”

Mẹ tôi trả lời lưu loát, “Cô là ai?”

Mẹ của Lục Tề Minh cũng rất tinh tường, từ trong điện thoại đã nhìn ra được, bà vô cùng bình tĩnh nói, “Cháu là bạn học của Lâm Lạc Thi, cậu ấy có ở nhà không?”

Mẹ tôi nói, “Nó đi chơi với bạn rồi, hai ngày nữa mới trở về.”

Mẹ của Lục Tề Minh nói, “Vậy à, cảm ơn dì.” Nói xong cúp điện thoại, trong lòng đã rõ, liền không lo lắng nữa.

Tôi và Lục Tề Minh chơi đùa hai ngày ở Khai Phong Cổ Thành. Mỗi buổi sáng, Lục Tề Minh đều nằm bên cạnh ở trên giường đưa chân đá tôi, bảo rời giường. Tôi nói sao cậu không dậy. Anh nói cậu dậy trước đi.

Chuyện này dẫn đến sau này khi tôi nhìn thấy “hai con chim cánh cụt nằm ngay đơ trên mặt đất kêu đối phương rời giường, một con chim cánh cụt đá con chim cánh cụt kia nói, rời giường đi. Con chim cánh cụt kia nói, cậu dậy trước đi” ở trên mạng, thì cảm thấy đây là bản thiết kế gốc của hai chúng tôi.

Khi hai người rời khỏi dưới ánh mắt của người nhà và giáo viên, chạy trốn đến hồ Bao Công như kẻ điên, chạy mệt thì tìm nơi ăn cơm. Bởi vì tiền tiêu vặt trên người có hạn, cho nên chúng tôi đều vào tiệm ăn nhỏ.

Tôi rất lâu sau đó, ở nhà hàng xa hoa, ăn món ngon, nhưng mà, cũng rốt cuộc không tìm thấy hương vị ngon của tô mỳ tôm mà khi đó hai người ăn.

Từ nhỏ, con người của tôi đặc biệt quái dị, thích ăn sủi cảo, nhưng không ăn nhân bánh, nhất định phải có người khác ăn nhân bánh, da thì để cho tôi ăn. Mễ Sở không chỉ một lần đả kích tôi, “Dáng vẻ là dạng chó hình người, sao ăn cái gì lại như mấy con chim bay thú chạy. Tớ chụp một tấm xem.”

Nhưng mà Lục Tề Minh không ngại, anh dịu dàng ăn nhân bánh sủi cảo, tôi ăn da.

Khi đó tôi đã nghĩ, đừng nói lên trời xuống biển, vật đổi sao dời, coi như có cản trở, ngày tận thế, đi theo Lục Tề Minh, tôi cũng nguyện ý. Bởi vì, tôi cảm thấy anh là người yêu tôi nhất trong cuộc đời này của tôi, người mà kiếp sau cũng cần phải yêu.

Chúng tôi ngồi trên xe xích lô chở khách đạp xe đi khắp nơi Cổ Thành, chạy vòng xem tất cả cảnh vật lần nữa. Có một lần tôi kêu người đạp xe ngồi chung với tôi, kêu Lục Tề Minh đạp xe ở phía trước. Nhìn thân thể nhỏ của Lục Tề Minh có thể đạp xe xích lô uy vũ đến tạo ra gió, tôi cười vô cùng vui vẻ. Người đạp xe ngồi bên cạnh tôi, vừa lấy nón quạt đổ mồ hôi trên mặt vừa nói, “Các cô cậu vừa mới kết hôn sao, tình cảm cũng thật là tốt.” Mặt tôi đỏ lên. Lục Tề Minh đang đạp xe ở phía trước, cười vô cùng dịu dàng trả lời người đạp xe, “Muốn kết hôn, nhưng chưa tới tuổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.