Tiêu Mỹ Nhược sống với gia đình trong khu chung cư nằm giữa thành phố B sầm uất, đầy nhộn nhịp. Gia đình cô tuy không ngại làm quen người lạ nhưng ba cô bảo, Kha Gia là gia đình đầu tiên và cuối cùng mà ông coi là bạn.
Bác Kha có một cậu con trai tên Kha Dĩ Nam, nhỏ hơn anh trai cô năm tuổi. Thấy cả hai đồng tuổi nên hai gia đình thường hay đùa là sau này ắt hẳn sẽ cưới nhau.
Tiêu Mỹ Nhược hoàn toàn phản đối, kịch liệt lên án ba mẹ quá đáng khi gán ghép cô với tên chết dẫm nhà.
Cô bé ghét thằng nhóc cay đắng, vì nó luôn cướp đồ ăn của cô, suốt ngày lên lớp ra vẻ ta đây am hiểu, thông minh hơn ngươi nên có quyền.
Chỉ là, không hiểu sao cả hai đã bên nhau tận 18 năm cuộc đời, ba mẹ cô còn không hiểu rõ cô bằng anh và ngược lại.
Sau này, khi lên cấp 3, Tiêu Mỹ Nhược càng có lí do để gọi Kha Dĩ Nam là đồ đáng ghét, đồ chết tiệt. Là gì ư? Là thế này, đồng chí Tiêu Mỹ Nhược lồi lõm đầy đủ, hơi mập chút nhưng theo kiểu dễ thương chứ không phải béo, thêm nữa da trắng căng mịn, đùi thon dài... nhưng chỉ mắc phải một một nhược điểm mà đa số các chị em phụ nữ đều vướng phải: lùn.
Cô thường hay than với mẹ tại sao lại di truyền cái gien lùn đáng ghét này cho cô thì mẹ đã phản bác lại, ai bảo con suốt này thức khuya cho cố vô, lại ăn vặt nhiều, ngược đãi thân thể nên bị trừng phạt.
Tiêu Mỹ Nhược: "..."
Mẹ yêu quý của con à, người có cần nhẫn tâm với bảo bối cưng như thế không? Trái tim mong manh của con thực sự đã tan nát...
Ba cô thì ra vẻ không hề quan tâm đến chuyện này, còn anh trai Tiêu Nhược Minh rất tâm lý bảo rằng con gái lùn sống lâu, dễ thương, lại đõ tốn vải, dễ cõng nên không sao, lùn chút cũng được.
Tiêu Mỹ Nhược thừa nhận, cô là số con rệp mới làm bạn với tên chết tiệt Kha Dĩ Nam. Hắn không những đưa ra ý kiến để bác bỏ lời anh trai nói với cô mà còn hùng hổ đập bàn, lớn tiếng nói lời tuyên bố nghe qua nhảm nhí nhưng mang tính chất khích bác nhân vật chính trong câu nói đến mức max, hơn nữa còn to đến nỗi cả khu chung cư đều nghe cũng nên...
"Bắt đầu từ hôm nay, Kha Dĩ Nam đạp trai nhất hệ mặt trời đây xin thề sẽ gọi đúng tên thật của Tiêu Mỹ Nhược là Lùn Lùn!".
Đương nhiên sau đó bạn nhỏ đã anh dũng nằm dưới sàn nhà lạnh cóng do ảnh hưởng của mùa đông, toàn thân liên tục bị cô nàng bên cạnh đạp không thương tiếc. "Cái đồ chết tiệt kia, bố mày tên Tiêu Mỹ Nhược, Lùn Lùn cái mo! Có tin tao cắt tiết mày không hả?".
Kha Dĩ Nam lúc này còn nở nụ cười khiêu khích quen thuộc, nói: "Mày bị đập đầu nặng lắm rồi nên tên bố tao cũng quên mất, thế nên tao tốt bụng nhắc lại tên thật của mày, không cám ơn thì thôi còn hăm dọa cắt tiết người khác".
Dãy chung cư hôm đó đều nghe thấy tiếng hét đinh tai nhức óc đầy thống hận từ căn phòng của nhà họ Tiêu.
"A a a... Tao sẽ giết mày tên chết tiệt kia!!!"
Tình trạng 'thương nhau lắm cắn nhau đau' này vẫn luôn tiếp diễn. Ngay từ vào nhập học cấp 3, Kha Dĩ Nam luôn miệng gọi cô là Lùn Lùn, mấy tên bạn trong lớp cũng a dua gọi theo làm cô hết cách, ngay cả A Kỳ - bạn thân Tiêu Mỹ Nhược thỉnh thoảng cũng hay lôi cái tên đó để trêu cô.
Vì lẽ đó nên lúc ra chơi hầu như cả hai tiêu tốn thời gian bằng cách rượt nhau vòng vèo, dường như thú vui của Kha Dĩ Nam là khích bác người khác nên cô không bao giờ chán những trận rượt đuổi có phần vô ích của mình vì Tiêu Mỹ Nhược chân ngắn làm sao đấu được Kha Dĩ Nam cao 1m8 chân dài.
Biết sao được, cô không thể ngăn mình giận dữ trước tên đó.
Tiêu Mỹ Nhược không biết, sau này sẽ không còn ai đó gọi cô là Lùn Lùn nữa...