"Chanh y, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bọn họ đâu?" Nếu không phải bị người trong cung phát hiện, sao có thể chỉ còn một người bị thương trở về?
Lạc vương nhíu mi, chẳng lẽ trong cung còn nhân vật lợi hại mà hắn không biết sao? Nếu như thế, chỉ sợ mọi chuyện lại khó khăn.
"Chủ tử, là tiểu thái tử phi."
Chanh y nằm trên giường nhớ lại tiểu oa nhi ngạo nghễ, cuồng vọng kia, nhịn không được run lên. Đôi mắt to kia rõ ràng làm cho người ta mê muội lại lóe ra tia thị huyết làm người ta sợ hãi.
"Ngươi nói là tiểu thái tử phi kia khiến cho các ngươi trở nên như vậy?" Lạc vương ngạc nhiên. Bất quá chỉ là một tiểu oa nhi, sao lại có thể lợi hại như thế?
"Vâng." Chanh y gật đầu, đôi mắt đầy tơ máu tràn đầy sợ hãi. "Nàng quả thực không phải người, lúc bọn thuộc hạ tìm được Ngữ quận chúa, nàng đã mang theo một người một lang ở bên ngoài chờ đợi, dường như đã đoán trước được thuộc hạ sẽ xuất hiện. Bên người nàng có nữ tử thân thủ không tầm thường, mấy người thuộc hạ đều bị nàng làm bị thương, nhưng thật sự kinh khủng ở sau, tiểu thái tử phi cư nhiên cho lang xuất thủ. Những người khác đều bị lang cắt đứt cổ, chỉ có thuộc hạ là được nàng lưu lại mạng, nói là để thuộc hạ nhắn lại cho chủ tử..." CHanh y nói hết sự tình cho Lạc vương, nghĩ tới hình ảnh các huynh đệ huyết nhục mơ hồ, trong lòng hắn lại run lên. Còn tiểu thái tử phi có ánh mắt tàn nhẫn, thị huyết. Nàng dường như rất hưởng thụ khi nhìn thấy cảnh huynh đệ của hắn bị lang cắn đứt cổ...
Lạc vương nghe Chanh y tự thuật thật lâu chưa lấy lại được tinh thần. Hắn không dự đoán được lại thua bởi một tiểu thái tử phi. Làm cho những ám vệ một tay hắn bồi dưỡng đều mất mạng. Khuôn mặt tuấn tú bị bao phủ trong bóng ma, làm người khác không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Chỉ có bàn tay gắt gao nắm chặt vào, mu bàn tay nổi lên gân xanh là nhận thấy hắn tức giận. Mặc kệ tiểu thái tử phi thần bí thế nào, lợi hại thế nào, ngăn cản hắn báo thù cho phụ vương, giết không tha!
Chỉ thấy hắn một tay bổ về phía mặt bàn. Bàn gỗ nháy mắt bị chẻ làm đôi, làm cho Chanh y cũng không dám cử động.
Hai người trầm mặc, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, vẫn không xua tan được hơi thở lạnh như băng trong phòng. Ngay lúc này, Ảnh mang theo một tên đại phu có râu đi đến.
"Chủ tử, đại phu đã đến."
Ảnh nhìn thấy cái bàn bị chẻ ra, trong lòng cả kinh, nhưng hiểu được chủ tử đang rất tức giận, dù sao lần này bọn họ đã bị tổn thất đến sáu huynh đệ.
Ảnh tiến vào, trong nháy mắt, Lạc vương thu hồi hơi thở thô bạo. Khuôn mặt tuấn tú thản nhiên gật đầu với đại phu, "Đại phu, ngươi đi xem hắn thế nào."
Đại phu vuốt chòm râu, bỏ hộp thuốc ở một bên. Tiến lên xem mí mắt, đầu lưỡi, miệng vết thương trên người của Chanh y, lại bắt mạch, sau đó nói với Lạc vương:
"Vị công tử này tuy bị thương nặng, nhưng nhìn ra được người động thủ có ý lưu lại một mạng của hắn. Đợi lão phu viết phương thuốc, tĩnh dưỡng hai tháng, thì sẽ không có vấn đề gì."
"Cảm tạ đại phu." Nghe được lời nói của đại phu, Lạc vương cùng Chanh y đều nhẹ nhàng thở ra.
"Không cần khách khí, đây là việc lão phu nên làm." Đại phu gật đầu, vẻ mặt trầm ổn, "Ta đi viết đơn thuốc, thỉnh công tử phái người cùng lão phu đi lấy dược."
"Ảnh, ngươi dẫn đại phu đến hiệu thuốc phía sau, để đại phu lấy dược." Lạc vương phân phó.
"Vâng, công tử."
Đại phu viết phương thuốc, sau đó cùng Ảnh chắp tay cáo biệt Lạc vương.
"Chanh y, nghỉ ngơi cho tốt đi. Bổn vương ra ngoài trước."
"Vâng, Vương gia.
Lạc vương khoát tay áo, đi ra ngoài. Không nghĩ tới vừa ra hành lang đã đụng phải Định Viễn Hậu.
Định Viễn Hậu vừa thấy hắn, vội vàng đi đến.
"Vương gia."
"Hậu gia." Lạc vương thản nhiên gật đầu với Định Viễn Hậu. Nhìn hắn thần sắc lo lắng, sợ là đến hỏi chuyện Kỉ Thanh Ngữ.
"Hậu gia, mời vào bên trong." Thân thủ làm tư thế mời, bên ngoài nhiều người nhiều miệng, thật sự là mời không thích hợp để nói chuyện.
"Mời." Định Viễn Hậu đi theo Lạc vương vào trong phòng.
"Vương gia, Ngữ Nhi thế nào rồi?"
Vào trong phòng, còn chưa ngồi xuống, Định Viễn Hậu đã nôn nóng hỏi.
Lạc vương nhìn hắn một cái, vẫy tay để hắn ngồi xuống.
Định Viễn Hậu ngồi xuống, ánh mắt chưa từng rời khỏi người hắn. Nhìn vẻ mặt Lạc vương, hắn có dự cảm không tốt.
"Thất bại." Quả nhiên, lời nói của Lạc vương làm thần sắc Định Viễn Hậu bỗng nhiên biến đổi.
"Sao lại như thế?" Thanh âm trở nên lạnh như băng.
"Chúng ta chưa biết trong cung cũng có nhân vật lợi hại." Lạc vương nhớ tới lời nói của Chanh y, vẻ mặt phức tạp. Không nghĩ tới Thần lại cưới tiểu oa nhi lợi hại như vậy, hắn muốn mượn tay nàng để chặt đứt ý niệm báo thù của mình sao?
"Là ai?" Nghe được lời nói của hắn như vậy, thần sắc Định Viễn Hậu cũng ngưng trọng lên. Có thể làm cho Lạc vương coi trọng như thế, đương nhiên không phải là tiểu nhân vật.
"Thái tử phi." Lạc vương chậm rãi nói ra ba chữ.
"Nàng?" Định Viễn Hậu bị đáp án này dọa sợ, có chút không tin. "Không phải nàng chỉ là một tiểu oa nhi thôi sao?"
"Chỉ sợ là chúng ta khinh địch." Lạc vương lắc đầu. "Thủ hạ của bổn vương đã tìm được quận chúa, cuối cùng tiểu thái tử phi như đã sớm tính toán trước, ở bên ngoài chờ đợi. Bổn vương phái không ít người, mà quận chúa vẫn bị nàng đem về." Nhớ tới tổn hại đến mấy ám vệ, trong lòng Lạc vương vừa tò mò vừa hận đến nghiến răng nghiến lợi thái tử phi.
"Kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?" Nghe được tiểu thái tử phi trong lời nói của Lạc vương lợi hại như thế, đôi mắt của Định Viễn Hậu cũng xẹt qua tia u ám.
"Tiểu thái tử phi dường như muốn cho chúng ta chủ động tìm nàng."
"Kia..."
Lạc vương híp mắt, xẹt qua một tia quỷ dị. Có đôi khi chủ động trước cũng không phải là chuyện xấu, để cho hắn biết sáu tuổi thái tử phi kia đi.