Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần đang hóng mát, một người ngồi ở bàn xem sách, một người nằm trên ghế, híp mắt.
Trong phòng yên tĩnh nhưng ấm áp.
"Thái tử điện hạ."
Một giọng nói từ ngoài điện vang lên đánh tan không khí ấm áp trong phòng.
"Vào đi." Dạ Thần buông sách trong tay, nhìn Lãnh Loan Loan như chú mèo ăn no nằm trên ghế. Bạc môi gợi ra nụ cười sủng nịch, thản nhiên nói ra bên ngoài.
"Tham kiến điện hạ, thái tử phi."
Một tiểu thái giám áo xanh đi đến, cúi đầu với hai người.
"Có chuyện gì?" Dạ Thần thản nhiên hỏi.
"Hồi điện hạ, vừa rồi có vị tiểu công công giao cho nô tài một phong thư, nói là gửi cho người." Thái giám nói, tiến lên vài bước, hai đưa lên thư.
Dạ Thần nghi hoặc nhìn hắn, nhận lấy phong thư, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi. Đồng tử màu tím xẹt qua một tia phức tạp, không nghĩ tới đường huynh lại trực tiếp tìm tới cửa, nhưng sao hắn lại tìm Cửu Nhi? Nhìn về phía Lãnh Loan Loan vẫn khép hờ mắt.
"Người lui xuống đi." Dạ Thần phất phất tay với tiểu thái giám.
"Vâng, nô tài xin cáo lui."
Tiểu thái giám cúi đầu với Dạ Thần, xoay người rời đi.
Dạ Thần phức tạp nhìn Lãnh Loan Loan, giơ lên phong thư. Đồng tử màu tím trở nên u ám, nói với nàng:
"Lạc vương gửi thư."
"Hửm?" Lãnh Loan Loan nhíu mày, hắn thật sự đưa chính mình tới cửa. Nàng đứng lên, đi đến bên cạnh Dạ Thần, tự nhiên ngồi lên đùi hắn, tiến vào lòng hắn. Ánh mắt nhìn thư trên tay hắn, đọc sơ qua nội dung.
"Hắn nói gặp chúng ta gặp tại Vũ Phong đình ở ngoại ô.
"Ừ." Dạ Thần gật đầu, trong lòng không thể cao hứng. Mới trước đây là huynh trưởng, rất thân thiết, hiện tại gặp lại, ôn chuyện, cũng đối địch.
"Không cần nghĩ nhiều." Lãnh Loan Loan nhìn thấu cảm xúc của hắn. "Hiện tại hắn đã không còn là người trong trí nhớ người, nếu mềm lòng, Phụ hoàng ngươi, thậm chí dân chúng Nguyệt Diễm đều cực khổ. Chẳng lẽ ngươi muốn mọi thứ như vậy sao?"
"Không." Dạ Thần lắc đầu, tử đồng xẹt qua tia kiên định. Cửu Nhi nói đúng, hắn không nên lại làm cho tâm loạn, hiện tại đường huynh đã không còn là huynh trưởng của hắn. Vì Phụ hoàng, cũng vì giang sơn Nguyệt Diễm, dân chúng bình yên, hắn sẽ bỏ đi phần cảm tình đó.
"Đi thôi, tìm Phong Cách."
Sau khi nghĩ thông suốt, vẻ mặt không còn u buồn. Ôm lấy Lãnh Loan Loan, đi ra ngoài.
Lãnh Loan Loan ở trong lòng hắn, rất hưởng thụ cỗ kiệu di động. Bất quá nhắc tới Ninh Phong Cách nham hiểm kia, nàng cảm thấy người đó cũng tốt lắm, hơn nữa thích nhìn bộ dáng hắn kinh ngạc khi thấy mình. Được Dạ Thần ôm đi, nàng nói với Thủy Dao cùng tuyết lang.
"A Dao, tuyết lang, đi thôi."
Thủy Dao cùng tuyết lang nhìn nhau cười. Một người một lang đi theo.
Dạ Thần nhìn qua bọn họ, trong lòng nghi hoặc.
Tại sao đôi mắt của tuyết lang cùng Kiếm Ngân Vang lại cùng màu? Mà Kiếm Ngân Vang kia đã chạy đi đâu?
.....
Mái cong bằng ngọc lưu ly, ngói xanh.
Một phủ lịch sự tao nhã đặt trên con đường phồn hoa nhất Nguyệt Diễm hoàng thành, nơi này là Nguyệt Diễm quốc thủ phủ.
Lãnh Loan Loan trong lòng Dạ Thần, theo quản gia Ninh phủ, trên đường thưởng thức cảnh trí trong phủ, núi giả, ao nước, hành lang uốn lượn.
"Thiếu gia, Dạ công tử đến."
Đến một khoảng sân tao nhã, đứng ngoài phòng, quản gia bẩm báo với bên trong.
"Mau mời họ vào." Trong phòng truyền đến giọng nói của Ninh Phong Cách.
"Dạ công tử, mời." Quản gia làm tư thế mời với Dạ Thần.
Dạ Thần gật đầu, ôm Lãnh Loan Loan, dẫn theo là một người một lang đi vào.
"Thần." Ninh Phong Cách ngồi ở đại sảnh, thấy bọn họ vừa tiến vào, lập tức đứng lên. Đầu tiên mỉm cười gật đầu với Dạ Thần, sau đó nhìn Lãnh Loan Loan trong lòng hắn.