“Không!”, Thi Hiểu Nhiên thất thanh thảm thiết, thế giới của
nàng đột nhiên yên lặng, khí huyết trong ngực dâng lên, trước mắt từ từ hóa
đen, tức thì ngã xuống, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.
Nàng té ngã trên mặt đất, hoàn toàn bất giác, lại đứng lên
tiếp tục chạy tới, người cầm kiếm rút kiếm ra, người nọ chậm rãi ngã xuống, đồng
thời Cố Bắc Viễn dáng người anh tuấn cũng chậm rãi tê liệt ngã xuống, thân ảnh ấy
tựa như một nhát kiếm băng giá đâm vào lòng nàng, đóng băng toàn bộ máu lưu
thông.
Thi Hiểu Nhiên một đường chạy tới, gió tát vào mặt như lệ quỷ
giương nanh múa vuốt, nước mắt như bông tuyết tung bay, cuối cùng ngã quỵ trước
người hắn, nâng cả người Cố Bắc Viễn toàn là máu dậy, máu tươi như nước suối ồ ồ
tuôn ra từ vết thương trên ngực làm cho người ta sợ hãi, hai mắt nàng đẫm lệ
sương mù, thanh âm hoảng sợ:“Bắc Viễn…… Kiên trì…… Trụ lại, còn có ta……” Khuôn
mặt xinh đẹp ánh vào mắt, như ngắm bóng hoa mờ ảo trong sương mù, Cố Bắc Viễn rất
muốn bắt lấy, nhưng bóng tối tựa như sương khói mù mịt, bao phủ hắn, cuối cùng
mi mắt khép lại, rơi vào trong bóng đêm.
Thi Hiểu Nhiên toàn thân rụng rời khí lực, lấy tay đè miệng
vết thương trên ngực hắn lại, nhưng làm sao cũng không ngăn được máu tươi cứ
trào ra bên ngoài.
Từng mảng đỏ tươi lan rộng, giống như ngọn lửa muốn thiêu đốt
sinh mệnh cuối cùng của hắn, nàng phát ra thanh âm đứt quãng:“Bắc Viễn, Bắc Viễn……”
Nàng vội vàng thoát quần áo, xoát xoát xé áo thành mấy mảnh, bối rối đẩy y phục
Cố Bắc Viễn qua một bên, chỉnh thanh kiếm xỏ xuyên qua thân thể hắn, nàng bắt
tay gấp mảnh vải xé được làm hai, máu dính trên tay nhuộm tấm vải nhạt màu
thành từng phiến đỏ sẫm, trước sau đệm một khối, lại dùng mảnh vải dài vòng
quanh thân thể hắn mấy tầng, muốn cầm máu cho hắn.
Nàng ôm hắn vào ngực, hai tay một trước một sau gắt gao đè lại
miệng vết thương, ngoại trừ việc này, nàng không làm được gì khác cả.
Nước mắt như con sông trút xuống, toàn thân như ngã vào hầm
băng, rét lạnh sũng nước, nàng chưa từng sợ hãi như vậy, chưa từng bất lực như
thế, linh hồn thoát ly thân thể, lăng trì cũng không hơn thế này.
Có người tới cứu hắn hay không? Dưới đáy lòng nàng gào thét,
vì sao, vì sao người của Thất Dương Cung còn chưa đến? Tiếng kêu gào của nàng bị
thổi tán trong gió Bắc, nước mắt cùng máu tươi đầm đìa, hóa thành một mảnh nức
nở.
Thi Hiểu Nhiên toàn thân chết lặng, nàng khàn giọng gọi tên
hắn, hơi thở hắn càng lúc càng mỏng manh, hệt như ngọn nến lay động trong gió,
có thể tắt bất cứ lúc nào.
Thứ đồng thời tắt, còn có thể là hy vọng sống ở thế gian này
của nàng.
Xa xa bạch mã lo lắng chạy tới, thỉnh thoảng lại phát ra một
tiếng hí, Thi Hiểu Nhiên chống tay đứng lên, chưa bao giờ có thần tiên, một người
đương lúc chỉ mành treo chuông, cho dù bi thương nghịch dòng thành sông (khúc
này mình chưa hiểu lắm > «