Nghỉ ngơi hồi sức một lúc, Thi Hiểu Nhiên đỡ Cố Bắc Viễn đứng
dậy, hai người dìu nhau đi về hướng doanh địa đóng quân lúc trước.
Thi Hiểu Nhiên thật lòng không muốn đi tới đó chút nào, khi
nàng rời khỏi, nơi đó đã đầy thi thể trên mặt đất, khắp nơi đều là máu thịt,
tình cảnh bi thảm này cho dù đang nằm mộng xuất hiện cũng có thể khiến nàng giật
mình tỉnh giấc.
Nàng không tài nào quên được hình ảnh Bạch Cửu bị đánh văng
ra thành đường vòng cung, không quên được ánh mắt không cam lòng của Mặc Tứ lúc
sắp chết, còn có nhiều tiếng kêu thảm của hộ vệ Thất Dương Cung.
Đã qua ba ngày, nàng không biết những thi thể này được chôn
cất hay không, hay là bị phơi thây nơi hoang dã, trở thành thức ăn trong miệng
sài lang hổ báo, nàng thật sự không có dũng khí đối mặt với cái nơi mà những
sinh mệnh bị tước đoạt, đối mặt với mặt đất nhuộm máu tanh hỗn độn.
Nhưng đây là ý Cố Bắc Viễn đưa ra, hắn muốn đi doanh địa
nhìn xem, tìm một ít dược vật, may thì có thể tìm được mấy con ngựa lúc trước của
Thất Dương Cung ở chung quanh, hai người đi sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Thi Hiểu Nhiên không cự tuyệt, một người bị thương, một nữ
nhân không có kinh nghiệm sinh tồn nơi dã ngoại, thật cần càng nhiều thứ mới có
thể tiếp tục chống đỡ.
Nàng không nói gì nâng dậy hắn, đi đến doanh địa.
Nhưng thời điểm còn cách một khoảng khá xa mới tới nơi, Cố Bắc
Viễn lại để nàng dừng lại chờ hắn, còn hắn thì một mình đi đến đó.
Ước chừng qua một khắc, Cố Bắc Viễn trở lại, hắn từ nơi nào
đó huýt một tiếng rít thật dài, một con tuấn mã màu trắng ở phụ cận nghe tiếng
mà đến.
Lần này vốn mang đi không ít ngựa tốt, ngựa tốt chân chính
không phải loại ngày đi ngàn dặm, mà là loại trung thành như một, thủ vững ở
nơi nào đó chờ đợi chủ nhân cùng đi.
Lúc Cố Bắc Viễn cưỡi ngựa trở về, sắc mặt vốn không tốt lại
trầm trọng thêm vài phần.
Hắn không nói gì thêm, tất cả bi thương khảm trên mi tâm
đang nhíu lại của hắn, tròng mắt càng thẳm sắc đen.
Hắn im lặng giúp Thi Hiểu Nhiên leo lên ngựa, rồi sau đó một
ngựa hai người chậm rãi xuyên qua rừng cây.
Tuy là trải qua vô số sinh tử, tự tay giết qua vô số người,
nhưng khi nhìn những thủ hạ mấy ngày hôm trước còn sống sờ sờ ra đấy, nay thi cốt
lại không được toàn vẹn, phẫn nộ cùng bi thương dâng trào trong lòng, cắn xé mỗi
một tấc huyết nhục của hắn.
Nhưng sinh mệnh ở trong thời loạn thế vốn là lá úa đầu cành,
tùy thời đều có khả năng bị một cơn gió không tên thổi đi.
Hiện tại, hắn thầm nghĩ phải bảo vệ người hắn quan tâm thật
tốt.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, cảnh thi thể không
trọn vẹn, lạnh như băng nằm trên là của Thi Hiểu Nhiên, của Tất Hàm, của đại
ca, hay là của những người quen thuộc khác.
Nếu là như thế, chắc hắn sẽ điên mất.
Thi Hiểu Nhiên ngồi ở phía sau hắn, đeo một cái mũ lông,
khoác một kiện áo choàng dài, đây là Cố Bắc Viễn lấy từ trong doanh địa ra, hắn
chỉ lưu lại ở nơi đó hai ba phút, cuốn quần áo cùng một ít vật phẩm thiết yếu,
cầm theo vài món vũ khí, liền vội vàng rời đi.
Những cổ thi thể kia, hắn cuối cùng không còn khí lực để đưa
bọn họ xuống mồ an táng được, dù sao, người còn sống so với người đã chết quan
trọng hơn, chỉ có thể liên hệ người ở Thất Dương Cung đến lo liệu.
Thi Hiểu Nhiên đối với những miệng vết thương không ngừng vỡ
ra trên người Cố Bắc Viễn đau lòng cực độ, mãnh liệt yêu cầu hắn đi ngựa chậm
thôi.
Con ngựa ở Thương Tín sơn bước đi vững vàng, tiếng vó ngựa
chạm đất như thanh âm nước suối chảy, làm nổi bật sự u tĩnh của rừng rậm.
Cố Bắc Viễn đói bụng liền bắt gà rừng, thỏ hoang linh tinh,
sau khi trời tối thì tùy ý tìm chỗ khô ráo, nhóm một đống lửa, những đốm lửa
bùm bụp văng khắp nơi.
Xa xa tiếng sói tru chấn động núi rừng khiến người trong
lòng hắn run sợ.
Cố Bắc Viễn ôm nàng thật chặt, phủ kín thật dày, hai người
ôm nhau mà ngủ.
Đi được hai ngày, rừng cây trùng trùng điệp điệp sừng sững
thưa dần, gió cũng to hơn, khi con ngựa chạy gió quét vào mặt như đao cắt qua
da.
Cả khuôn mặt Thi Hiểu Nhiên được bao thật kín, chôn sau lưng
Cố Bắc Viễn, hai tay đều đan trong ngực hắn.
Đôi lúc sẽ thấy mấy thân ảnh sói chạy băng băng, chợt lóe
qua.
Thậm chí có khi còn có thể nhìn thấy những cặp mắt lóe sáng
của bọn chúng trong đêm tối, ngẩng đầu trong rừng cây đen kịt, phát ra thanh âm
như oán hận, càng lúc càng vang, tiếng gầm rú đói khát càng vang xa, khiến con
người ta sởn tóc gáy.
Nhưng sói chưa từng công kích bọn họ, động vật đều có năng lực
cảm giác rất mạnh, có thể nhận thấy được sát khí sắc bén trên người Cố Bắc Viễn,
nếu tới gần, thi cốt chắc chắn không được toàn vẹn.
Núi càng ngày càng thấp, rừng cây cũng biến thành những bụi
cây thấp bé, cây cối bồng bềnh múa may trong gió, thướt tha nhiều vẻ, rung động
xào xạc.
Hai người dần dần ra khỏi Thương Tín sơn, ra khỏi rừng cây,
sắc trời ảm đạm nhợt nhạt, có vẻ là điềm báo cho một trận tuyết mới.
Gió bắc tàn sát bừa bãi, gió gặm nhắm mặt đất, chung quanh rừng
cây vang vọng tiếng hú, lướt qua lớp cỏ dại khô vàng, phương hướng biến hóa bất
định, gió tựa như đao nhọn thổi qua mặt người cưỡi ngựa, khiến người ta hít thở
không thông.
Tại đây trong tiếng gió gào thét, Cố Bắc Viễn mơ hồ ngửi được
một cỗ hơi thở nguy hiểm.
Quả nhiên, có bốn người vọt tới, như mũi tên cầu vồng, trên
người ai cũng sát khí tràn ngập.
Giang Đông lục kiếm trải qua trận chiến lần trước, một chết
một trọng thương, còn có một người bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng,
sáu người đã có giao tình vài chục năm, dọc ngang giang hồ nhiều năm, không tự
tay mình giết địch thủ thề không bỏ qua.
Tuy rằng Cố Bắc Viễn rơi xuống đoạn nhai cốc lành ít dữ nhiều,
nhưng bọn hắn cũng không thể hoàn toàn khẳng định y đã tử vong.
Thương Dịch Thiên đã mang theo đại bộ phận rời đi, riêng bọn
họ nấn ná ở phụ cận Thương Tín sơn, nếu Cố Bắc Viễn không chết, nhất định phải
cùng y phân cao thấp.
Giang hồ chính là như vậy, không phải ngươi chết thì ta mất
mạng.
Nhìn thấy một ngựa hai người chạy xuống núi, sát ý như cơn đại
hồng thủy trút xuống, bốn người cầm kiếm nhanh chóng vây quanh hai người, kiếm
đã xuất vỏ, hàn quang lấp lóe.
Sát khí vô hình quanh quẩn trong trời đất, gió lạnh gào thét
tức thì trở thành nền.
Nay hắn thương thế chưa lành, lại chỉ có một mình hành động,
Cố Bắc Viễn sắc mặt ngưng trọng, cặp mắt bùng lửa, tay phải nắm chặt kiếm đem,
thanh âm như tiếng kim loại mài vào đá:“Giang Đông lục kiếm hai mươi mấy năm
trước vang danh thiên hạ, có thể cùng tiền bối giao thủ, quả là vinh hạnh của
vãn bối.
Nhưng ta có một yêu cầu.” “Nói”, một người trong đó ngắn gọn
hữu lực nói.
Cố Bắc Viễn mắt sáng như đuốc, không kiêu ngạo không siểm nịnh
nói:“ việc sát phạt cùng nữ nhân không có quan hệ.
Hôm nay cho dù ta có kết thúc sinh mệnh tại đây, cũng xin tiền
bối bỏ qua cho người ở phía sau ta.” Bắt nữ nhân phía trước là ý tứ của Thương
Dịch Thiên, mấy nam nhân đây cộng lại đều hơn hai trăm tuổi, đối với ý này vốn
là khinh thường, họ liền đáp ứng,“Ngươi đã có tình có nghĩa, chúng ta tất nhiên
là sẽ không làm khó xử một nữ nhân.” Cố Bắc Viễn nhẹ nhõm, trầm giọng nói:“Đi
mau!” Nói xong đem dây cương đưa cho Thi Hiểu Nhiên, theo đó lập tức nhảy xuống,
nhìn nàng một cái thật sâu, giơ roi ngựa lên, đánh vào mông nó.
Con ngựa chở nàng đi xa, Thi Hiểu Nhiên kéo căng dây cương,
lắc lắc đầu nhìn hắn, ánh mắt như hồ nước sâu, chạy xa ra hơn trăm trượng, nàng
dừng lại bên gốc cây.
Lòng nàng co thắt chặt chẽ, giống như đang bị đặt trên đầu
gió nơi đoạn nhai, có khả năng ngã xuống bất kì lúc nào.
Lần trước Cố Bắc Viễn cũng đâu chiếm được tiện nghi, lúc đó
hắn một thân thương tích, nay hắn đi đứng không tiện, lại phải vật lộn giành
sinh tử! Gió lạnh lung lay cành cây, hoa lá phất phơ.
Cố Bắc Viễn hắc bào tung bay phần phật, mây đen kéo đến.
Đối diện bốn người tinh thần phấn chấn, nắng gắt tranh đua.
Không có gì ngoài tiếng gió nức nở, mây trôi cuồn cuộn,
không có một tiếng vang, không có một động tác, sát khí ngưng tụ bên trong sự
tĩnh lặng, lốc xoáy hình thành.
Kiếm ra khỏi vỏ, giống như dây đàn im bặt mà đứt đoạn, vỏ kiếm
rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.
Đồng thời Giang Đông tứ kiếm giơ kiếm tới, giống như cuồng
phong quét qua mặt hồ yên tĩnh, kích khởi ngàn tầng sóng, nhanh chóng vây quanh
Cố Bắc Viễn trong đó.
Kiếm quang như cầu vồng, Cố Bắc Viễn giống như một cơn lốc,
thổi quét hết thảy thế công chung quanh, dòng khí trước người hình thành một tấm
bình phong kiên cố, chặt chẽ bảo vệ hắn.
Vừa động thủ, Giang Đông tứ kiếm còn lại liền nhìn ra hắn một
chân không động đậy, động tác so với lần trước chậm trễ không ít.
Lần này lục kiếm chỉ còn tứ kiếm, trong đó một người còn
đang mang thương tích, ai cũng không thể lơ là.
Hôm nay giao thủ, Cố Bắc Viễn rõ ràng cảm giác được bốn người
xuất hiện lần này thế công quá mức sắc bén, mặc dù vẫn đang bảo trì khoảng
cách, nhưng bọn họ không kiêng dè như lần trước, chiêu nào cũng là chiêu trí mệnh,
đều là đấu pháp lấy mạng đổi mạng, mỗi một động tác đều chứa hận ý, không chém
giết hắn thề không bỏ qua.
Kiếm dài gần ba thước, Giang Đông tứ kiếm đã xác thực đây
hoàn toàn là khoảng cách an toàn, đao kiếm nếu không đâm xuyên qua thân thể hắn
thật sâu, có lẽ sẽ kích khởi kịch độc trên người hắn.
Vả lại, bốn người cùng họp lại cho dù thân thủ khác biệt, cũng
một lòng muốn chém giết hắn.
Trong tiếng gió bắc rít gào giận dữ cùng tiếng thét, đao kiếm
va chạm biến thành từng đợt thanh âm tiêu điều lạnh lẽo, như tiếng sói tru, như
tiếng ngựa hí, lại giống như tiếng người trong đại nạn kêu cứu.
Cố Bắc Viễn dồn khí ở đan điền, không chút bấn loạn.
Hắn vô luận sử dụng đao hay kiếm, chiêu thức cũng không mấy
thay đổi, ưu thế tuyệt đối chính là nhanh, vừa động là kiếm quang lân lân như
nước, cho dù gặp nhiều địch thủ cũng không sợ.
Nhưng giờ, chỉ dựa vào một chân, tốc độ suy giảm đi rất nhiều.
Giang Đông tứ kiếm phối hợp không chê vào đâu được, ngươi
che ta lên, ngươi tiến ta lui, đâm một kiếm liền triệt khai, mấy chục chiêu
sau, Cố Bắc Viễn dần suy yếu, trên người đã có hai ba chỗ bị kiếm đâm trúng, lại
chẳng thể đả thương đối thủ một chút.
Miệng vết thương trên người lại vỡ ra lần nữa, hắn dù sao
cũng bị trọng thương chưa lành, hôm nay lại đánh tiếp thế kia chỉ sợ sẽ táng
thân nơi này.
Hắn chưa bao giờ chiến đấu vất vả như thế, cũng chưa bao giờ
chạm mặt với mấy tên dùng kiếm xảo quyệt kì quái như vậy, đối thủ cương mãnh
nhanh nhẹn, không thể không thay đổi sách lược, lợi dụng ưu thế lớn nhất của
chính hắn — thân thể đặc biệt, hắn chợt lánh chợt né, chợt trái chợt phải, mạo
hiểm bị ám sát, cũng phải tiếp cận một người trong đó.
Độc trên người Cố Bắc Viễn thủy chung là tối kỵ đối với địch
thủ, bốn người đều biết một khi bị nhiễm độc, trong khoảng khắc sẽ lập tức mất
mạng.
Hắn liều lĩnh coi nhẹ phòng thủ bản thân để tới gần làm xáo
trộn sự phối hợp giữa bốn người bọn họ.
Hắn thấy cơ hội chuẩn xác, liền dùng kiếm đâm ngang một
phát, gắt gao chống đỡ chiêu của một kiếm, lại thuận thế tiến lên, thẳng tắp tới
gần đối thủ.
Bị đả loạn, đối thủ vội triệt kiếm thối lui, Cố Bắc Viễn thừa
dịp hắn nhất chiêu hỗn loạn, kiếm như điện quang, vung kiếm thẳng vào cổ họng hắn.
Một người nháy mắt ngã xuống đất, máu tươi từ cổ họng trào
ra, nhưng trong quá trình này, Cố Bắc Viễn không phòng thủ những người khác nên
trên người lại bị đâm mấy kiếm.
Quả nhiên là giết địch một người, tự thân lại bị kẹp giữa
hai kiếm.
Hắn nhanh chóng quay về, kiếm vũ mây bay nước chảy lưu loát,
sinh động, cho dù hôm nay trốn không thoát, cũng muốn hai người này phải chịu tội.
Sắc trời ai ai, hàn vân trầm thấp.
Hai mươi chiêu sau, lại một người ngã xuống.
Cố Bắc Viễn sau lưng, cánh tay, đùi cộng lại bị chém hơn mười
đao, toàn thân nhuộm máu tươi, động tác càng lúc chậm chạp.
Còn lại Giang Đông hai người sắc mặt đau thương, vẻ mặt căng
thẳng, mười mấy năm không ra giang hồ, cũng không biết giang hồ lại có một người
như vậy, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Kiếm khách chết dưới đao đối thủ, cũng coi như không uổng.
Trận chiến hôm nay, chỉ đến chết mới dừng lại.
Xa xa Thi Hiểu Nhiên mười ngón tay chế trụ dây cương trắng bệch,
căng thẳng, toàn thân cứng ngắc.
Nàng không thấy rõ chiêu thức, nhưng nàng có thể thấy vô số
kiếm quang xẹt qua trên người hắn, tựa hồ nghe thấy tiếng da thịt bị roẹt roẹt
xé rách, làm cho người ta quên cả hô hấp.
Nàng thấy hai người ngã xuống, Cố Bắc Viễn bóng đen chớp động,
tốc độ cũng không bì được lúc trước, mà thế công của đối thủ dường như càng lúc
càng sắc bén.
Ba người giằng co, giống như lôi đình chấn nộ, kích khởi
sóng biển quay cuồng.
Thời điểm Thi Hiểu Nhiên phân rõ ba người, nàng đình chỉ cả
hô hấp, chỉ thấy địch thủ lại một người ngã xuống, trên không trung một thanh
kiếm bị đánh bay, vẽ ra một đường cong thẳng tắp cắm trên mặt đất phía xa.
Đó là kiếm của Cố Bắc Viễn, hai tay hắn giờ trống trơn, từ
không trung ngã xuống, hai đầu gối quỳ xuống đất, hắn còn chưa đứng dậy, chỉ thấy
kiếm quang như giảo long truy nhật, ào ào đâm vào trong ngực hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, máu tươi từ trong miệng trào ra, làm mặt
đất lạnh lẽo loang lổ vệt máu.
Người đối diện vẻ mặt hàn băng xơ xác tiêu điều, tay cầm
chuôi kiếm, cho dù hắn đem kiếm sáp nhập vào trong ngực của y, trận chém giết
này cũng là thất bại.
Kiếm đâm vào thật sâu, xuyên qua lưng, Cố Bắc Viễn quỳ rạp
xuống đất, trên mặt lại tựa như đang cười, hắn chậm rãi nâng tay, lướt trên
thân kiếm.
Đột nhiên hắn dùng sức, thân thể đẩy mạnh, kiếm nhập vào
càng sâu, đồng thời hắn một tay chế trụ tay phải tên cầm kiếm.
Tên cầm kiếm không nói gì mà chỉ cười thảm, hắn nhìn đến độc
khí màu đen đang thuận tay mà lên, hắn đột nhiên rút kiếm ra, ngã về sau hai bước,
hai mắt nhìn trời, tựa như được giải thoát, toàn thân da biến sắc, chậm rãi ngã
xuống.
Không cầu được sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu
được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, trời cao vô tận, trăng vẫn luôn sáng,
mà thế gian này đã không còn Giang Đông lục kiếm.