Hồng ly biệt trang nằm kề một con sông, nhà xây trên mặt nước, bố
cục xảo diệu. Ở trong có một lầu, tiếng đàn và sáo không dứt. Có người
hầu tiến vào lâu, hướng về người ngồi phía trước cẩn thận đưa tin:“Nhị
công tử, Chung Đường chủ đã trở lại, dẫn theo một nữ nhân trở về.”
Người ngồi ghế trên đúng là Thương Dịch Dương, ngồi trên tấm đệm
mềm, bên cạnh một tử y nữ tử gần như lui vào trong lòng hắn, bàn trước
mặt bày đầy rượu ngon cùng điểm tâm. Nghe vậy, nâng mắt miễn cưỡng
nói:“Dẫn tới đi.” Vẫy vẫy tay cho nhạc sư cùng ca vũ lui ra, một ngón
tay nâng cằm mỹ nhân, nói:“người đến là nữ nhân của nhị cung chủ Thất
Dương Cung, không biết nếu cùng mỹ nhân đây so sánh thì ai hơn ai một
bậc nhỉ?”
Tử y nữ tử cười duyên không ngừng, sẵng giọng:“Nhị công tử nhanh như vậy liền có mới nới cũ, ta thật đau lòng à nha!”
“Chỉ là tò mò, muốn nhìn một chút thôi, ai cũng so ra kém ngươi.” Nói xong lại bóp lấy mỹ nhân trong lòng một phen.
Thất Dương Cung từ sau khi hai huynh đệ Cố gia tiếp nhận, trong mười năm không ngừng lớn mạnh, nay đã ngang hàng với Đằng Vân Các. Người
giang hồ đều nói Cố Bắc Viễn võ công sâu không lường được, diễm phúc lại tốt, hai năm nay toàn cưới mỹ nhân nổi danh trên giang hồ.
Đằng Vân Các trước mắt cũng do hai thân huynh đệ làm chủ, đều là
phong nhã hào hoa niên kỉ kỉ, người giang hồ có lời đồn đãi nói nhị công tử Đằng Vân Các so võ công kém nhị cung chủ Thất Dương Cung, người mặc
dù phong lưu nhưng không có diễm phúc như Cố Bắc Viễn …… Thương Dịch
Dương kiêu căng cố chấp, còn trẻ hết sức lông bông, khăng khăng để ý lời đồn đãi này, một cỗ khí ngập đầu. Vẫn muốn đánh giá một phen, bất đắc
dĩ hai đại môn phái trước mắt mặt ngoài còn đang duy trì quan hệ hữu
hảo, lại thêm Cố Bắc Viễn ở lâu trên Trích Tinh Phong, không tìm được cơ hội. Lần trước thật vất vả mới thuyết phục được đại ca đồng ý cướp hôn, nhưng lại đại bại mà về, Thương Dịch Dương cơn tức này phun không được
mà nuốt không trôi, đến mức khó chịu.
Nghe nói Tam đệ du ngoại cứu một nữ tử, thật khéo lại là nữ nhân của Cố Bắc Viễn, khiến hắn tự mình hạ Trích Tinh Phong tới tìm, Thương Thần Phi bị thương nặng, đồng ý cho nàng ta sau khi du ngoạn tự mình trở về. Thương Dịch Dương cuối cùng tìm được đường trút giận, thật muốn nhìn
xem nàng ta xinh đẹp thế nào, bắt không được Cố Bắc Viễn, vậy tóm nữ
nhân của hắn đến phát tiết một chút trong lòng cũng thống khoái.
Người rất nhanh được dẫn lên. Lần này tái kiến Thương Dịch Dương,
lọt vào trong tầm mắt nàng là một bộ dáng phong lưu uống rượu mua vui,
Thi Hiểu Nhiên trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét.
Thương Dịch Dương giương mắt nhìn nữ nhân phía dưới, thanh tú bình
thường, cũng không tính là nổi bật, nào có cái gì gọi là mạo tựa chim sa cá lặn, mắt lộ ra thất vọng, nhẹ nhấp một ngụm rượu, trào phúng
nói:“Rất bình thường, nhị cung chủ này ánh mắt chắc là có vấn đề !”
Mỹ nhân bên cạnh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội hỏi:“Loại nữ
nhân này, Thất Dương Cung sao có thể chịu thu nhận, sao có thể xứng đôi với nhị công tử.”
Thương Dịch Dương tay phải cầm chén rượu, tay trái đặt trên lưng mỹ
nhân, khóe mắt hẹp dài soi mói:“Ngươi chính là nữ nhân của Cố Bắc Viễn?”
Cái này khiến Thi Hiểu Nhiên nghi hoặc, nguyên lai ngươi nghĩ rằng
ta là nữ nhân của Cố Bắc Viễn mới bắt ta, lời đồn đãi này quá là vô căn
cứ, vội nói:“Không phải, ta chỉ là một nha hoàn bình thường, hiện tại
Thất Dương Cung cũng không cần ta .”
“Bộ dạng thật giống như nha hoàn, Cố Bắc Viễn vì một nha hoàn bình
thường tự mình xuống núi, sợ là nha hoàn ấm giường hử? Dáng người thật
ra không tệ, nói không chừng công phu trên giường rất cao, bằng không
làm sao có thể lọt vào mắt xanh của hắn chứ, có vài nữ nhân mặc y phục
lên thì trông khuê tú, nhưng khi cởi ra thì □.” Thương Dịch Dương ánh
mắt mang theo tia dâm tà, từ trên xuống dưới đánh giá nàng vài lần.
“Không có”, Thi Hiểu Nhiên bị nhìn đến sởn da gà, đầu cúi cúi đầu , nàng đương nhiên biết ánh mắt đó hàm nghĩa gì.
“Có hay không đợi chẳng phải sẽ biết.” Thương Dịch Dương khóe miệng
cười tà,“Lại đây, làm nha hoàn lại không hầu hạ chủ nhân uống rượu sao?”
Thi Hiểu Nhiên liền thôi diễn:“Nhị công tử đã có mỹ nhân cùng bồi, ta tay chân thô thiển, sợ làm công tử mất hứng.”
“Hừ, ngay cả cái nha đầu cũng như vậy.” Thương Dịch Dương mặt giận
tái đi, đẩy mỹ nhân trong lòng ra, đứng dậy lập tức đi tới bên người Thi Hiểu Nhiên, một phen bốc cằm nàng lên,“Gọi ngươi đến hầu hạ là để mắt
ngươi, còn dám sĩ diện? bộ dạng công tử ta đây xấu lắm sao? Ngay cả nhìn cũng không nhìn!”
Thi Hiểu Nhiên đau nhức đối diện một cỗ khí lạnh, đợi hơi thở hắn
tản đi, liền nịnh hót:“Nhị công tử thiên nhân chi tư, liếc mắt một cái
khiến lòng ta hoảng, cho nên không dám nhìn nhiều.”
“Hừ, vậy so với Cố Bắc Viễn thì thế nào?” Thương Dịch Dương thả lỏng tay, hơi thở nguy hiểm trên mặt không giảm.
“Đương nhiên là nhị công tử đây suất hơn, phong lưu phóng khoáng
hơn, độc nhất vô nhị…… Ngọc thụ lâm phong……” Thi Hiểu Nhiên bối rối, đây chính là một chủ nhân tàn nhẫn, không nghĩ qua mình còn thảm hơn cả vật hi sinh.
“Vậy hảo hảo hầu hạ cho ta!” Thương Dịch Dương đẩy nàng tới hướng
bàn rượu một phen, nhìn nàng ngã xuống đất, vung tay áo, nhanh trở lại
chỗ ngồi.
Thi Hiểu Nhiên bị ngã đầu gối sinh đau, nước mắt cơ hồ rơi xuống, lại cố nén trở về, liền đứng lên, đi đến bên cạnh bàn rượu.
Thương Dịch Dương thấy nàng không biết làm gì, trong mắt rưng rưng,
trong lòng sinh ra chút khoái ý. Mắt liếc chén rượu, ý bảo nàng rót,
trào phúng:“Có phải nữ nhân của Cố Bắc Viễn đều ngu dốt giống ngươi ?”
Thi Hiểu Nhiên cầm bầu rượu lên cẩn thận rót một ly, nhưng tay vẫn
tránh không được run rẩy làm tràn ra rất nhiều, thấp giọng biện giải:“Ta thực không phải nữ nhân của hắn, hắn cưới vài vị mỹ nhân, làm sao để ý
ta.”
Nhắc tới việc Cố Bắc Viễn rước dâu, Thương Dịch Dương sắc mặt không
hờn giận. Bên cạnh mỹ nhân quan sát sắc mặt hắn, liền ôn nhu nói:“ nha
đầu này tay chân vụng về, đừng để nàng khiến công tử mất vui. Thất Dương Cung cũng có nhiều kẻ ngu dốt vậy, chỉ cần đại công tử lên vị trí Các
chủ, san bằng Thất Dương Cung còn không phải chuyện sớm muộn. Nhị công
tử đi tiên phong, đến lúc đó còn không đem cái nhị cung chủ kia dẫm nát
dưới chân……”
Sợ ngươi chưa dẫm tới đã bị độc chết, Thi Hiểu Nhiên nghe mà buồn cười, sắc mặt không tự giác hiện ra vẻ khinh thường.
Cho dù một cái chớp mắt, cũng không tránh được mắt Thương Dịch
Dương, một cái nha đầu mà dám ngay trước mặt hắn khinh thường, trong
lòng hắn giống như một đốm lửa đột nhiên được tưới dầu, ngọn lửa liền
bùng lên! Đứng dậy vung tay cho nàng một cái tát, lại túm tóc
nàng,“Ngươi cảm thấy buồn cười có phải hay không?”
Thi Hiểu Nhiên bị đánh đến lỗ tai vang ong ong, trước mắt đầy sao,
đau đến nước mắt giàn giụa, cầu xin tha thứ :“Không…… Không có……” Da
đầu đau như tơ tuyến tản ra, kết thành một mảnh, giống như có ngàn vạn
con kiến nhai cắn, vừa tê vừa đau. Trước mắt lộ ra một khuôn mặt tàn
nhẫn, trong mắt lửa giận thiêu đốt, bên môi lại dâng lên điệu cười của
ác ma, Thi Hiểu Nhiên đầu óc mờ mịt, theo bản năng tiếp tục cầu xin tha
thứ, lại không ngờ một câu “Nhị công tử tha mạng” xuất khẩu liền biến
thành “Nhị cung chủ cứu mạng!”
Thương Dịch Dương vừa nghe ý cười càng sâu, tay túm tóc nàng buông
lỏng,“Ngươi quả nhiên là nữ nhân của hắn!” Chỉ nghe tiếng vải vóc bị xé, vạt áo Thi Hiểu Nhiên kéo theo cái yếm cũng bị xé mở, có thể thấy được
nam nhân dùng sức to lớn cỡ nào.
Trước ngực sáng choang, khí lạnh vuốt ve □ bên ngoài làn da, một
móng vuốt sói đang chạy lên xuống, Thi Hiểu Nhiên đột nhiên bùng nổ,
thét chói tai phát ra sức chống cự kinh người, đẩy nam nhân bên người
ra, cầm bình rượu trên bàn, nện lên đầu Thương Dịch Dương.
Thương Dịch Dương không dự đoán được nữ nhân này điên cuồng như thế, trên trán máu tươi rớm xuống, cơn tức lên đến đỉnh điểm, hai bước tiến
lên bắt lấy nàng, Thi Hiểu Nhiên tay cào chân đá, không ngừng giãy dụa
phản kháng, khí lực hơn bình thường bội lần. Thương Dịch Dương trên cổ
bị cào ra vài vết máu, lửa giận càng tăng lên, dụng lực bẻ cánh tay phải của nàng, không chút nào nương tay, thoáng chốc, tiếng thét chói tai
vang vọng biệt trang.
Bàn rượu một mảnh hỗn độn, trái cây lăn lốc chung quanh, mỹ nhân sớm sợ tới mức tránh qua một góc tường, để ngừa cửa thành cháy, hại lây cá
trong chậu. Thi Hiểu Nhiên đầu tóc rối tung, mặt đầy mồ hôi, quần áo
rách nát, bị ném xuống đất, hoàn toàn không có sức chống cự. Cánh tay
phải truyền đến đau đớn làm nàng choáng váng, biết hôm nay chạy trời
không khỏi nắng, Thi Hiểu Nhiên cũng không cầu xin tha thứ, vừa thở vừa
chửi ầm lên:“Ngươi còn muốn so với nhị cung chủ , nằm mơ đi…… Cũng không lấy gương mà soi xem, ngươi chỉ là thứ…… Cặn bã…… đồ quái dị……”
Thương Dịch Dương gương mặt vặn vẹo, nghe nàng mắng to, ngược lại
cười lên tiếng,“ngươi cứ mắng, đợi ta làm cho ngươi muốn mắng cũng không được!”
Liền hướng người ngoài cửa kêu lên:“Người tới!”
Chung Cửu Đường tiến vào, nhìn lướt qua phòng trong, mặt vô thần sắc.
“lấy ‘Khô la tán’ đến đây!”
Thương Dịch Dương khóe miệng mang ý cười tà ác, nửa ngồi, đùa giỡn
khuôn mặt nàng , chậm rãi nói:“ta đợi ngươi cầu ta, cầu ta giết ngươi.”
Thi Hiểu Nhiên cuộn thân mình, cả người sợ run.
Chung Cửu Đường chỉ chốc lát liền trở lại, trên tay mang theo một
cái bình sứ nhỏ. Thương Dịch Dương tiếp nhận, mở nút bình, đổ chút rượu
vào bình lắc lắc. Trở lại bên người Thi Hiểu Nhiên, tay phải kẹp cằm
nàng, ngửa đầu nàng lên, lại dùng sức bắt nàng mở miệng.
Dược trong bình sứ theo thực quản chảy vào trong bụng, dạ dày như bị lửa đốt, một trận đau đớn nóng rực, tiếp đó không ngừng khuếch tán ra
xung quanh, lục phủ ngũ tạng đều lâm vào trong hỏa thiêu, xen lẫn vô số
mũi kim nhỏ đâm loạn xạ. Đau đớn lan tràn đến toàn thân, mỗi mạch máu
đều như lửa đốt, lại kèm theo cảm giác kiến cắn, châm đâm, cố tình làm
cho đầu óc người ta thanh tỉnh, cả người vô lực, ngay cả tự sát cũng
không thể. Thi Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy thân ở trong địa ngục, thét chói
tai trên mặt đất co rút run rẩy.
Tiếng thét chói tai cùng bộ dáng nữ nhân thống khổ làm cho Thương
Dịch Dương khóe môi nhẹ nhếch, như đang hưởng thụ một thịnh yến bằng thị giác và thính giác .
Thời điểm ý cười trên khóe môi Thương Dịch Dương còn chưa lan ra hết mặt, chỉ thấy một người tựa như hắc phong cuốn vào phòng, ngoài cửa
Chung Cửu Đường vừa rút đao hai thước trên lưng ra, đã bị một đạo chưởng phong đánh tới góc tường, không biết sống chết. Thương Dịch Dương nhất
thời phản ứng lại, lui ra phía sau vài bước, nắm lấy kiếm đặt trên bàn
sát vách tường.
Cố Bắc Viễn nhìn thoáng qua nữ nhân đang co rút thét chói tai ở tiền phương, khuôn mặt tuấn tú xanh mét, tiếng nói dứt khoát :“lấy giải dược ra đây!”
Hắc bào không gió tự phất, nội lực cuồn cuộn tiết ra.
Ý cười trên mặt Thương Dịch Dương lui tán, song vẫn đắc ý nói:“Khô
la tán, khó giải! Ngươi có thể như thế nào?” Nói xong rút kiếm ra, không nghĩ tới bắt một nha đầu lại đổi lấy được cơ hội quyết đấu, nhưng tốc
độ của đối phương vẫn làm người ta trố mắt, kéo vang cảnh báo trên tường biệt trang.
Cố Bắc Viễn toàn thân cơ bắp căng cứng, nắm đao Chung Cửu Đường đánh rơi, thẳng hướng Thương Dịch Dương đâm tới.
Thương Dịch Dương gặp ánh đao liền tránh qua, thân xê dịch qua bên
trái, tránh đi một kích. Lập tức rút kiếm trở về, Cố Bắc Viễn không dám
đánh loạn trong sảnh đường, giơ đao đón đánh, đao kiếm chạm vào nhau,
tia lửa văng khắp nơi. Kiếm rút khỏi, Thương Dịch Dương phi thân nhảy
lên, đâm một kiếm, lại bị đao tiếp được, đao kiếm giằng co, nội lực
cùng bức, người cầm kiếm càng ép càng gần, đột nhiên như quả cầu khí nổ
tung phá vỡ kính, chỉ thấy lúc Thương Dịch Dương tê liệt ngã xuống, hai
mắt hoảng sợ, miệng sùi bọt mép,“Ngươi……”
Còn chưa nói xong, cả người hắn liền tím tái, tắt thở.
Cố Bắc Viễn ném đao, cúi người nâng Thi Hiểu Nhiên dậy.
Thi Hiểu Nhiên đau đến mức không phân rõ người đến là ai, chỉ mơ hồ
cảm thấy quen thuộc, miệng thoát ra thanh âm đứt quãng :“Đau…… A…… Đau
quá…… Giết…… Ta……”
“Đừng sợ!” Trúng khô la tán có bao nhiêu thống khổ hắn tất nhiên
biết, tim như bị đao cắt, Cố Bắc Viễn liền điểm mấy đại huyệt trên người nàng, tay trái ôm lấy nàng, muốn xuất môn.
Trước cửa đã có mấy người tới, muốn ngăn hắn lại.
Cố Bắc Viễn hai mắt đỏ ngầu, rút trường liên bên hông ra, vung lên
liền đánh bại một người. Binh lách cách-tiếng vũ khí lạnh va chạm, mưa
máu rơi, mấy thi thể ngang dọc trên mặt đất.
Ra khỏi cửa, càng có nhiều người chạy tới. Xa xa cũng truyền đến tiếng đánh nhau.
Cố Bắc Viễn ôm Thi Hiểu Nhiên một đường lao ra phía ngoài, gặp thần
giết thần, gặp phật giết phật. Có người bị nội lực chấn thương, có người bị trường liên cuộn chặt đứt cổ……
Một đường chạy đi, đã thấy Tất Hàm nghênh diện mà đến, một thân nhiễm huyết.
Tất Hàm thấy hắn ôm một người, trong lòng biết rõ ràng, nói:“Lộ Nhị cũng đến đây, bọn ta đến cản phía sau, đi mau!”
Tiền viện quả nhiên có một người ở lại chém giết, đao nhanh như
điện, trên người bị thương vài chỗ, xác người khắp nơi, máu chảy thành
sông, Tất Hàm nhanh chóng gia nhập chiến cuộc.
Cố Bắc Viễn đá động trường liên, như gió loạn vũ, như lũ trào đê, chiêu nào cũng chí mạng, huyết nhục bay tứ tung.
Trên mặt đất một mảnh cánh tay đứt gãy, ba người không tham chiến,
chạy khỏi biệt trang mười dặm, ngừng lại bên trong một rừng cây.
Cây cối chắn đi phần lớn ánh sáng, mặt đất trải dày một tầng lá rụng.
Cố Bắc Viễn buông người trong lòng, thần sắc khẩn trương, hỏi:“Tất Hàm, ngươi nói xem nên làm sao bây giờ?”
Thi Hiểu Nhiên cuộn mình, toàn thân ẩm ướt mồ hôi, đã không còn khí
lực kêu to, chỉ có thể phát ra thanh âm khàn khàn. Tất Hàm để hắn lui ra phía sau, tiến lại tinh tế xem xét nàng, từ trong lòng lấy ra một cái
bình nhỏ, đổ hai viên thuốc vào trong miệng nàng. Thấy bả vai phải nàng
nhô ra, đã muốn sưng lên, vội vàng lần mò khớp xương, gắng sức giúp nàng nắn lại.
Trong rừng cây lại truyền ra một thanh âm thảm thiết vang lên tận trời!
“Nàng trúng khô la tán”, Tất Hàm sắc mặt trầm trọng, chậm rãi nói.
“Ta biết, đang muốn hỏi ngươi hiện tại phải làm sao bây giờ?”
Tất Hàm nhìn về phía hắn, trên mặt lộ ra một mảnh khổ sắc, bất đắc
dĩ nói:“Ngài cũng biết khô la tán khó giải. Ta vừa cho nàng uống hai
viên bí dược trong cung, giúp nàng giảm bớt thống khổ. Nhưng…… Chống đỡ
không quá ba ngày.”
Cố Bắc Viễn sắc mặt tái nhợt, hai mắt tràn ngập sợ hãi,“Ta khi đó
từng trúng qua khô la tán, sau đó cũng không có việc gì. Khẳng định sẽ
có biện pháp cứu nàng, Tiết thần y có biết hay không?”
“Khô la tán là một trong tam đại kì độc võ lâm, xác thực khó giải.
Nhị cung chủ, ngài khi đó thử trăm độc, dù sao cũng thực đặc thù.” Tất
Hàm đứng dậy tránh ra, hai chân tự thu lại.
Loại độc này tinh luyện không dễ, bình thường đều hạ lên người đang
luyện võ, khiến người ta lập tức đánh mất khả năng công kích, một khi
vận khí liền như kim đâm trùng cắn, toàn thân phỏng rát. Tiếp đó cả
nguời vô lực, thống khổ kéo dài, năm giác quan mất hết cảm giác, giãy
dụa mấy ngày rồi chết. Hiện tại lại hạ lên người một nữ tử tay trói gà
không chặt, muốn làm cho nàng thống khổ gấp bội lần, tâm địa người hạ
độc quả thực ác độc vô cùng, Tất Hàm hận đến nghiến chặt hàm răng.
“Nàng cũng thực đặc thù! Thất Dương Cung có nhiều kì dược như vậy,
chẳng lẽ không cứu được nàng?” Cố Bắc Viễn thét hỏi, thanh âm run rẩy.
Tất Hàm sắc mặt một mảnh rối rắm, miệng như ngậm hoàng liên, hai
tròng mắt hạ xuống,“Chỉ có thể giảm bớt thống khổ, khô la tán vừa vào cơ thể lập tức tổn thương lục phủ ngũ tạng động đến kinh mạch, cho dù cứu, thân thể nàng lại yếu, nhiều nhất chỉ chống đỡ được ba ngày.”
“không đâu, Tất Hàm, có biện pháp , nhất định có biện pháp, ngươi
nói có phải hay không?” Thanh âm ẩn chứa thật nhiều bi thương cùng sợ
hãi, như dây đàn chấn động. Cố Bắc Viễn ôm lấy nàng đang run rẩy, môi
run run, toàn thân như bị chấn động.
Cuối cùng không đành lòng nhìn tiếp, Tất Hàm thở nhẹ xoay người,“Cho nàng uống dược chỉ có thể có tác dụng hai canh giờ, sau đó nàng sẽ càng đau đớn, đau đến mất hết cảm giác, ngoài cơn đau ra không cảm nhận được gì khác. Nhị cung chủ ngài nên nói những điều muốn nói, sau đó giúp
nàng giải thoát đi.”
Nói xong Tất Hàm từng bước đi xa, đứng trước một gốc cây đại thụ,
đầu tựa vào thân cây, hai mắt nhắm lại, nội tâm kích động như đao chém
gió.
Cố Bắc Viễn toàn thân thấu lạnh, trái tim như đang kết băng, lại bị
người ta đột nhiên đâm một nhát, vỡ thành từng mảng băng máu, hắn ôm Thi Hiểu Nhiên vào trong ngực, nghe tiếng nàng rên rỉ mỏng manh, cảm
thụ đau đớn của nàng, cùng sinh mệnh hao mòn, nhưng hao mòn không phải
sinh mệnh của nàng, mà là hy vọng sống của chính hắn!
Mỗi lần trong lòng hắn vừa dấy lên ngọn lửa hy vọng, đều bị dập tắt một cách vô tình, quả nhiên hắn cái gì cũng không có được!
Cho dù đã uống hai viên dược, Thi Hiểu Nhiên vẫn không chịu được đau đớn như thế, trong ánh mắt tan rã hé ra khuôn mặt anh tuấn lạnh như
băng, ở ranh giới đầu óc sắp mất hết cảm giác, nàng không thể nghĩ được
gì khác, không nhận ra người đang ôm chính mình là ai, chỉ muốn được
giải thoát khỏi địa ngục thống khổ, khàn khàn cổ họng cầu xin:“giúp ta…… giết…… ta đi, ta thật sự rất thống khổ……”
Bàn tay đặt trên mặt nàng, một mảnh nguội lạnh, hắn biết nàng chịu
không được, hắn muốn mở miệng lại phát không được thanh âm nào, hắn
không tìm được lời an ủi nàng, còn sống đối với nàng bây giờ có lẽ chỉ
là tra tấn. Toàn thân hắn đờ đẫn, tựa hồ đau đến trùy tâm thực cốt (đau
xuyên tim đục cốt), lại tựa hồ một chút cảm giác cũng không có.
“Giúp…… Giúp ta, cầu xin chàng…… xin chàng……”
Giết nàng, giúp nàng giải thoát! Hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn da của
nàng, nhiều năm qua như vậy đây là sự ấm áp của da thịt duy nhất hắn có
thể chạm đến, nhưng hiện tại, nó đang dần biến mất!
Ông trời cực kì tàn nhẫn! Đã không có được, vì sao còn để cho hắn
gặp? Nếu không gặp, sẽ không biết cái gì gọi là tê tâm liệt phế!
Có lẽ sự xuất hiện của nàng chính là do ông trời muốn cho hắn biết
một loại tư vị đau khác, loại đau này, gọi là — tan nát cõi lòng!
Trời cao khôn cùng, đau đớn triền miên!
Lời cầu xin của nàng vẫn còn tiếp tục, từng tiếng từng tiếng giã vào mỗi một tấc trong lòng hắn, có cái gì đó trong cơ thể không ngừng bành
trướng, bành trướng đến mức hắn không thể hô hấp, bành trướng đến mức
thân thể không thể chịu nổi!
Cố Bắc Viễn đột nhiên buông nàng, chạy như điên vào trong rừng cây.
Trời đất u buồn, hàn nha kinh khởi, một thanh âm vỡ vụn răng rắc của
cành lá, từng tiếng rống giận thương tâm đến hỗn loạn, như gào khóc thảm thiết. Hắn như phát điên vận hết nội lực toàn thân, đường đường chưởng
phong sắc bén xuất ra, nơi đi qua chỉ còn vụn cây cành gãy. Vẫn là chưa
đủ, hắn đột nhiên đâm vào một gốc cây đại thụ, tựa hồ chỉ đến khi thân
thể vỡ vụn mới có thể trút hết thống khổ, đại thụ đã đỗ mà hắn cũng ngã
xuống, toàn thân tựa như đau, lại như không đau.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chuyện họ Thương kia làm vật hi sinh nói trên cho chúng ta biết:
1 lời đồn đãi nhất quyết không thể để trong lòng
2 đánh nhau nhất định phải biết người biết ta, bằng không mất mạng cũng không biết vì sao!
Về sự kiện nữ chủ trúng độc: Nữ chủ đương nhiên không phải bách độc
bất xâm — tuy rằng Thiên triều đang vì thế mà cố gắng hết sức. Trước đó
truyện có nhắc tới việc không ai có thể còn sống tới gần Cố Bắc Viễn
trong vòng ba thước, nhưng động vật lại có thể. Nói cách khác nữ chủ sẽ
không dẫn phát cơ chế tự động công kích trên thân thể Cố đồng học, nhưng về phần độc khí tràn ra có thể độc chết nữ chủ hay không, điều này còn
chưa thử qua.
Mọi người đoán thử xem độc trên người nữ chủ sẽ được giải như thế nào.