Say Mê Không Về

Chương 27: Chương 27: LẤY THUỐC




Tất Hàm bị hắn đột nhiên phát cuồng dọa sợ, cuống quít đuổi theo, xa xa nghe được thanh âm rống giận thống khổ quanh quẩn trên không rừng cây, nội tâm trở nên kinh hãi. Nhìn thấy hắn tự mình hại mình theo cách va chạm như thế, hai người vây kín đại thụ bị chấn đoạn, rồi sau đó bị bắn ngược ba trượng xa, ngã thật mạnh trên mặt đất, Tất Hàm khẩn trương hai đấm nắm chặt, tâm như nổi trống.

Cố Bắc Viễn chậm rãi đứng dậy, mặc phát bay lên, tay áo đen rộng thùng thình cũng phất lên. Hắn dục nội lực. Tất Hàm tim như đánh mất nhịp đập, lớn tiếng gọi to:“Nhị cung chủ, ngài đừng như vậy, còn có biện pháp khác cứu nàng mà.” Giống như một chậu nước lạnh trút xuống, Cố Bắc Viễn đột nhiên thanh tỉnh, cặp mắt huyết sắc trong nháy mắt bình thường trở lại, giống như người đang chết chìm cuối cùng vớ được chiếc phao cứu mạng, quay đầu lại hỏi:“Thật sự có biện pháp?” Tất Hàm thâm thở dài,“Hồi Lung Quả chẳng những có khả năng giải trăm độc, mà còn có thể chữa trị nội thương, phục hồi gân cốt, tuyệt diệu nhất là còn có thể cải tử hồi sinh. Hơn nữa, nếu phối với hai vị thuốc giải độc, có lẽ sẽ cứu được nàng một mạng.” Hai mắt đờ đẫn nảy lên tia sáng nhỏ, sát khí tan dần, tay áo ngừng phất phơ trong gió,“Hồi lung quả? Chính là thứ mà lúc trước triều đình muốn đòi?” “Vâng, là đại cung chủ thiên tân vạn khổ muốn tìm cách loại bỏ độc cho ngài, nhiều năm như vậy mới tìm được một hạt. Hồi Lung Quả xác thực có thể cứu nàng ấy. Nhưng……” Tất Hàm trên mặt lộ vẻ rối rắm, tiếp tục nói:“Cứu nàng, nhưng việc loại bỏ độc của ngài sẽ phải dời lại không biết đến chừng nào. Chuyện này, phải do chính ngài quyết định.” Không một chút do dự, Cố Bắc Viễn hai mắt tỏa sáng,“Lập tức về Thất Dương Cung!” Cung chủ quyết đoán hẳn đã có dự liệu, Tất Hàm không muốn khuyên bảo nữa, tình hình rối rắm như lửa thiêu ban nãy giờ đã nguội bớt, tâm rốt cuộc bình ổn trở lại, nói:“ thân thể nàng không chịu nổi cấp tốc bôn ba, nhị cung chủ ngài phải đi mau, trở về lấy thuốc. Tại hạ cùng Lộ Nhị lưu lại chăm sóc nàng, Trường Ninh dù sao cũng là địa bàn của Đằng Vân Các, lại nháo ra chuyện lớn như vậy, rất bất tiện. Nơi này cách Ngô châu không xa, chúng ta trước hết mang nàng đến Xuân Phong lâu, chăm sóc cũng tiện hơn.” Cố Bắc Viễn đồng ý, hai người trở lại đoạn đường khi nảy, Thi Hiểu Nhiên vẫn đang thống khổ rên rỉ, cách đó hai trượng Lộ Nhị đang xem xét nàng, trên tay một con chim ưng giương cánh bay xa, xác nhận vừa báo tin quay về Thất Dương Sơn. Cố Bắc Viễn ôm lấy Thi Hiểu Nhiên, vì nàng lau đi hỗn hợp bùn đất cùng mồ hôi trên mặt, vuốt phủ bùn bám vào trên tóc nàng,“Ta đưa nàng đến Ngô châu trước.” Tất Hàm gật đầu,“Nhưng mà nhị cung chủ, ngài đi chậm một chút, tận lực đừng để cho nàng bị xóc nảy.” Mấy người tức khắc ra đi, Cố Bắc Viễn chặt chẽ ôm nàng vào trong ngực, khinh công đi vững như bình thủy( bình: bình ổn, ổn định; thủy: nước), tốc độ chậm lại không ít. Khi cách Ngô châu chừng tám mươi dặm, đêm đã xuống và trời se lạnh, Thi Hiểu Nhiên đau đớn tăng thêm, thần chí mơ hồ, rên rỉ, co rút không thôi. Cố Bắc Viễn trán chảy mồ hôi, không thể dốc sức vận công, lại sợ nàng kêu đến khan cổ họng, liền dừng lại điểm á huyệt của nàng. Tất Hàm để cho hắn quay về Trích Tinh Phong trước, dù sao đến lúc này nhanh nhất cũng đã qua hai ngày, Thi Hiểu Nhiên có thể tiếp tục kiên trì hay không ai cũng không nói trước được. Cố Bắc Viễn hai hàng lông mày chau lại, ôm chặt lấy Thi Hiểu Nhiên, hỏi:“Ta đi rồi, ngươi có thế chăm sóc cho nàng dễ chịu hơn được không?” “Đến Ngô châu tại hạ sẽ tìm chút dược, dùng nội lực phụ trợ nàng, song chỉ sợ hiệu quả rất nhỏ, nàng vẫn sẽ chịu chút thống khổ. Chỉ cần nàng có thể kiên trì đến khi ngài trở về thì sẽ không sao.” Cố Bắc Viễn lại nhìn về phía Lộ Nhị, nghiêm khắc nói:“Lộ Nhị, mặc kệ đại cung chủ phân phó như thế nào, ta muốn ngươi từ nay phải nghe mệnh lệnh của Tất Hàm, cho đến lúc ta trở về.” Lộ Nhị luôn luôn theo lệnh của đại cung chủ sai bảo, rất ít khi hiện thân, căn bản không quan tâm Thi Hiểu Nhiên sống chết ra sao, dù sao cũng là mệnh lệnh của cung chủ, nên vẫn một lòng tòng lệnh. Cố Bắc Viễn cúi đầu nhìn người trong lòng, mặt mày trong lúc đó lại có một chút phát run dường như yếu ớt, biết rõ nàng không nghe được nhưng hắn vẫn nhẹ giọng:“ Nàng phải kiên trì, chờ ta trở lại, nhất định phải kiên trì!” Nói xong nhẹ nhàng nàng đặt ở trên, quyết tuyệt xoay người, thân ảnh màu đen biến mất trong bóng đêm mênh mang. Tất Hàm lưu lại chiếu cố nàng, nhường đường hai người đi trước tìm chiếc xe ngựa lại đây. Bầu trời trăng khuyết lạnh lẽo, vài mảng mây bay lơ lửng, thời điểm ba người vội vàng đánh xe đến Xuân Phong lâu ở Ngô châu đã là đêm hàn sương khởi. Xuân Phong lâu kỳ thật là một tòa thanh lâu, tọa bên bờ Mẫn Thủy phồn hoa, chủ yếu không phải vì kiếm tiền, mà dùng để thu thập tin tức. Xe ngựa từ cửa sau tiến vào, có mấy người được an trí ở Thiên viện, Tất Hàm gọi người thay quần áo cho Thi Hiểu Nhiên, rồi vội vàng kê đơn bốc thuốc, vận khí khai thông, một khắc cũng chưa từng ngừng. Còn Cố Bắc Viễn thì dốc hết tốc lực đi lấy dược, đến phân đà gần Thất Dương Cung nhất thay một con tuấn mã lại tiếp tục chạy như điên, bỏ lại hai con ngựa đã mệt chết ở phía sau, rốt cuộc buổi chiều ngày hôm sau đến Thất Dương Sơn. Lúc này, hắn đã hai đêm chưa chợp mắt. Thời tiết âm u, những bông tuyết hệt như những hạt muối trắng nhẹ nhàng đáp xuống, rơi ở trên xiêm y màu đen của hắn giống như gắn một làn đường trắng. Hắn thẳng tiến đến Trích Tinh Phong, một hơi không ngừng nghỉ chạy đến Hạnh Đường tìm Tiết thần y. Tiết thần y hơn ba mươi tuổi, tuổi tác không lớn nhưng danh hào lại vang dội, nhân xưng “Tiếu Diêm La”, là sư huynh của Tất Hàm, y thuật tinh thông, ngay cả Cố Nam Viễn cũng phải tôn xưng y một tiếng “Thần y”. Việc loại bỏ độc cho Cố Bắc Viễn cũng do chính y phụ trách. Đột nhiên nhị cung chủ mặt đầy phong trần đến, vẻ mặt mệt mỏi, trên hắc y còn có vết máu khô. Tiết thần y chòm râu trên miệng giệt giật, lấy lại bình tĩnh, y hơi gật đầu,“Bái kiến nhị cung chủ!” “Tiết thần y, thời gian trước tìm được Hồi Lung Quả có phải đặt ở nơi này của ngươi hay không?” Cố Bắc Viễn gọn gàng dứt khoát, một chút cũng không chậm trễ. “Đại cung chủ đã giao cho tại hạ bảo quản.” “Mau mang tới.” Cố Bắc Viễn thanh sắc vội vàng. Tiết thần y không biết vì sao phải lấy ra dùng, lệnh của cung chủ lại không thể không tuân, y đành cầm cái chìa khóa của mật thất chứa dược liệu quý giá giao ra. Cố Bắc Viễn nhận biết được đại đa số dược liệu, thừa dịp này, lục lọi hai loại dược liệu cần thiết, cho tất cả vào một cái bao lớn. Qua thời gian một chung trà nhỏ, Tiết thần y bưng một hộp ngọc xanh biếc trở về, vừa đi vừa nói:“ Hồi Lung Quả này nhất thiết phảo bảo quản trong hộp ngọc hàn băng này, trăm năm không biến đổi, thật hiếm lạ làm sao! Không biết nhị cung chủ muốn dùng làm gì?” “Ta muốn cầm lại xem, ngươi buông ra đi.” Tiết thần y đang muốn đem hộp ngọc đặt trên bàn nhỏ, đột nhiên một thanh âm nghiêm khắc vang lên:“Tiết thần y, không được cho hắn!” Cố Nam Viễn mắt dài híp lại, uy nghiêm hất lên. Tiết thần y cầm hộp ngọc, trong lúc đó con mắt ở trên hai người đảo tới đảo lui. Cố Bắc Viễn quay đầu nhìn về phía đại ca, mày nhăn lại, mím môi, sắc mặt khẩn trương,“Đại ca, đệ cần Hồi Lung Quả này dùng một chút.” “Dùng làm gì?” Cố Nam Viễn trong mắt chuẩn xác, ba chữ nói ra rất có khí phách. Cố Bắc Viễn đứng lặng, mím môi không nói một từ, hai hàng lông mày rối rắm. Đại ca đến sau, hẳn đã biết được hết thảy, nên không cho hắn lấy đi. Cố Nam Viễn thấy hắn không nói, nhẹ nhàng dương tay áo, quay sang Tiết thần y nói:“Cất đi, vật quý trọng như vậy sao có thể tùy ý lấy ra được! Nhị cung chủ không biết được vật này hiếm có, khó tìm thế nào đâu!” Tiết thần y ôm hộp ngọc muốn đi, Cố Bắc Viễn trong lòng quýnh lên, đột nhiên rút lưu hàn trường liên ra, chuẩn chuẩn xác xác đánh úp về phía hộp ngọc, chỉ thấy lưu quang chợt lóe, trường liên cuốn hộp ngọc trở lại trong tay Cố Bắc Viễn. Để lại Tiết thần y nhìn hai tay trống trơn, vẻ mặt mờ mịt, không biết hai huynh đệ này hôm nay muốn diễn xướng kiểu gì. Động tác vừa rồi làm cho ngọn lửa trong mắt Cố Nam Viễn nảy lên, trên mặt hàn sương ngưng kết,“Bắc Viễn, Hoàng Kim hoa trong vòng trăm ngày nữa sẽ nở, độc trên người đệ sắp tới sẽ được trừ tẫn, đệ còn loạn cái gì? Chờ đệ trừ bỏ độc, đệ muốn nữ nhân nào mà không được?” “Đệ không phải để ý nữ nhân, đệ chỉ muốn cứu sống nàng.” Cố Bắc Viễn mặt mày một mảnh vô cùng lo lắng. Cố Nam Viễn mâu sắc trầm xuống,“ Đệ có biết làm đến đấy ta mất bao nhiêu tâm lực không? Hoàng Kim hoa mười năm mới nở một lần, nhiều năm cố gắng như vậy, chỉ đợi hoa nở. Bỏ qua lúc này đây, chỉ sợ kiếp này lại không còn cơ hội. Đệ thật.. thật là không hiểu chuyện!” Đại ca vì hắn làm bao nhiêu việc hắn đều để ở trong mắt, khắc sâu vào lòng, sinh mạc năng báo. Đây là lần đầu tiên hắn làm trái ý tứ của đại ca, Cố Bắc Viễn mặt hàm chứa áy náy,“Đại ca, đệ biết mấy năm nay huynh vì đệ làm rất nhiều điều, chỉ là, đệ không thể trơ mắt nhìn nàng ấy chết được.” “Giải độc cho nàng ta xong nhưng chính độc trên người đệ sẽ không thể giải.” Cố Nam Viễn đứng ở cửa, không nhường đường. Hắn luôn luôn lời ít ý nhiều, hôm nay nói nhiều như vậy là bất đắc dĩ, thực tại hắn tức giận không nhẹ. “Độc theo đệ nhiều năm như vậy, giải hay không giải thì có làm sao? Đệ cũng không để ý! Hồi Lung Quả này là lưu lại cho đệ dùng. Đại ca, huynh hãy để đệ làm chủ đi.” Cố Bắc Viễn giọng điệu tha thiết, khẩn cầu. “Tốt! Cho đệ làm chủ.” Cố Nam Viễn mặt mày sắc bén, nhượng đường,“Đệ nói đệ không cần. Nhưng nàng ta không phải là bách độc bất xâm, độc trên người đệ đã ngấm sâu lâu năm. Không giải được, thì không thể làm chuyện nam nữ, không hưởng được cá nước thân mật, đệ có chịu hay không? Cả đời thấy được, ăn không được, việc này đệ cũng không để ý? Cho dù đệ đúng là không để ý, nguyện ý như vậy sống cả đời, đệ thử hỏi xem nàng ta có chịu hay không, có nguyện ý ở bên cạnh đệ ngây ngốc cả đời như thế hay không?” “Trong thiên hạ này có nữ nhân nào nguyện ý chung thủy với một nam nhân bất lực? Nàng ta lại thủy tính dương hoa (dạng như lẳng lơ) như vậy, cho dù đệ cứu sống nàng ta, bắt ép giữ ở bên người, cứ để nàng ta trơ ra như thế, lâu ngày, sẽ không giữ sắc mặt vui vẻ nữa, đến lúc đó hồng hạnh vượt tường (ngoại tình), gặp phải thị phi, xem đệ hối hận thế nào?” Cố Bắc Viễn chấn động toàn thân, ngón tay đặt trên hộp ngọc bị tì đến trắng bệch, tuyết bám trên xiêm y đã hóa thành nước, quần áo đã ẩm ướt. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Liên Tâm trà thường hàm đắng chát:“Nàng không muốn ở bên người đệ cuối cùng cũng là chuyện của nàng. Nhưng hiện nay bắt đệ không được cứu nàng, đệ rốt cuộc không làm được. Khi Tất Hàm nói không thể cứu sống nàng, đệ liền cảm thấy thế gian này đã mất hết ý nghĩa. Thấy nàng giãy dụa thống khổ, đệ cảm thấy dùng mạng của đệ để đổi lấy bộ dáng nàng hạnh phúc, vui cười như trước cũng là đáng giá. Cho dù nàng sẽ không ở lại bên người đệ, đệ cũng cam tâm tình nguyện. Đại ca, thật có lỗi, đệ đã phụ tâm ý của huynh.” Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại, đi ra cửa, nhảy vào màn trời tuyết rơi trắng xoá, tuyết trắng giống hệt như những hạt ngân châu nhỏ, lại giống như cánh hoa bồ công anh, bay lả tả trên hắc y phất phới của hắn. Tuyết ở Ngô châu so với Thất Dương Sơn càng ào ạt và dày đặc, tuyết rơi thành đoàn, từng khối tứng khối rơi xuống. Tất Hàm nhìn trời đầy gió tuyết, trong lòng tràn ngập khẩn trương cùng lo lắng, loại thời tiết này, không biết nhị cung chủ có trở về kịp lúc không nữa. Thi Hiểu Nhiên đã muốn kiệt sức, không điểm huyệt cũng không tài nào kêu to được, không ngừng phát run. Hắn cách mỗi một canh giờ lại bón một lần thuốc, còn dùng nội lực khai thông, làm mọi cách làm chậm thân thể nàng chuyển biến xấu, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ. Sợ nhất một khi ăn dược vào, nhưng không cứu được tánh mạng của nàng, nhị cung chủ sẽ chẳng còn lại gì cả. Cho dù cứu sống, đường đi của nhị cung chủ về sau hẳn sẽ rất khó khăn. Thiên không trầm thấp, tiền viện truyền đến tiếng nữ tử trẻ cùng ân khách trêu đùa trách mắng, trong không gian trống vắng nơi đây càng thêm chói tai. Có vẻ đối với nhị cung chủ cũng là chuyện xa lạ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.