Trận tuyết lớn rơi cả một đêm vẫn chưa ngừng, trời đất trắng
xoá một mảnh, bông tuyết bị gió thổi qua, như sa, như phấn, lọt vào tầm mắt tất
cả đều là màu trắng hỗn độn.
Một người từ trong gió tuyết trở về, dáng người cao to, đỉnh
đầu, mặt mày, trên vai, y bào đều là tuyết, chẳng khác nào một người tuyết, bay
qua nóc nhà, lướt qua tường vây, đi vào trong viện.
Lộ Nhị vẫn canh giữ ở ngoài, nhìn thấy người tới, vội
nói:“Nhị cung chủ, bên này.” Cố Bắc Viễn trên tay mang theo một bao lớn, trên
người tuyết còn chưa kịp rơi xuống, hắn liền lảo đảo vào nhà, gặp Tất Hàm đang
canh giữ ở đầu giường, vội hỏi:“Như thế nào rồi?” Thả lỏng hơi, đột nhiên phun
ra một búng máu.
Hắn dù có thần công hộ thể, nhưng trong một thời gian ngắn
phải chạy tới chạy lui, thân thể cũng đã đến cực hạn, toàn dùng hơi sức chống đỡ.
Nay, khí lực tiêu tán, tự nhiên khó có thể tiếp tục chịu đựng.
Tất Hàm cau mày, nhường chỗ, không nhiều lời:“Không tốt lắm,
tại hạ đi đun thuốc trước vậy.” Cố Bắc Viễn “Ân” một tiếng, lấy tay áo lau đi
máu tươi bên miệng, buông vật trên tay xuống.
Vỗ vỗ thân cho tuyết rơi xuống, vài bước đi tới giường, chỉ
thấy người nằm trên giường sắc mặt tím đen, hơi phù thũng, toàn thân nóng bỏng,
run run một trận.
Nam tử không còn lòng dạ nào vận khí điều tức, mày chau lại
thành hình chữ xuyên 川 ẩn giấu sầu lo sâu thẳm, từng lỗ chân lông đều hơi run rẩy.
Hắn giơ tay đặt trên mặt của nàng, ngón tay nhẹ nhàng lướt
qua hàng lông mi đen nhánh của nàng, lông mi thật dài, chiếc mũi thẳng xinh xắn,
đôi môi nhỏ nhắn…… Cho dù nàng không thể ở lại bên người ta, cũng hãy sống sót.
Hai khắc sau, Tất Hàm bưng chén thuốc tiến vào, tiếp theo
bón nàng một chén thuốc lớn.
Y lại mở hộp ngọc ra, chỉ thấy một thứ quả cỡ như trái đào,
da mỏng như cánh, hồng hồng óng oánh lộ tỏa hàn quang, quả thật là vật hiếm có!
Tất Hàm cầm hồng quả lên, cẩn thận chọc một lỗ nhỏ như hạt đậu ở trên mặt quả,
nhét vào miệng Thi Hiểu Nhiên.
Năm giác quan bị mất của Thi Hiểu Nhiên như bắt đầu hoạt động
trở lại, lập tức hút lấy, hệt như đứa trẻ chưa mở mắt mút lấy đầu vú mẹ, gắt
gao ngậm mút.
Hồi Lung Quả vào miệng liền biến hóa, quả càng ngày càng nhỏ,
cuối cùng ngay cả lớp da mỏng cũng tan biến trong miệng nàng.
Sau đó, sắc mặt Thi Hiểu Nhiên không ngừng biến hóa, lúc
xanh tím, lúc đỏ đậm, lúc lại tái nhợt, làm hai người gần đấy tâm tình cũng
không ngừng khẩn trương theo.
Tất Hàm nhìn Cố Bắc Viễn khóe miệng lưu lại vết máu, trong
lòng đau xót, nếu như vậy còn không thể cứu hồi, chính là trời xanh không có mắt,
muốn tiệt đường người.
Lại nói:“Còn lại chỉ có thể trông chờ vào chính nàng, chỉ sợ
tới buổi tối mới biết nàng có qua khỏi hay không.
Nhị cung chủ, người hãy quay về nghỉ ngơi một lát trước đi,
tại hạ sẽ trông chừng cho.” “Ta không ngại!” “Nếu người không yên lòng, có thể
điều tức ngay bên cạnh, cố sức như vậy sẽ không chống đỡ được.” Tất Hàm tiếp tục
khuyên nhủ.
Cố Bắc Viễn thấy quả thật không thể làm gì khác, liền nghe
theo lời Tất Hàm khuyên bảo, vận công điều tức trên giường trong phòng.
Thẳng đến màn đêm buông xuống, tuyết ngừng rơi, gió ngừng thổi,
Thi Hiểu Nhiên hô hấp mới dần dần vững vàng, Tất Hàm thở phào một hơi,“Cuối
cùng đã tránh được quỷ môn quan.” Căng thẳng trên mặt Cố Bắc Viễn mấy ngày nay
cuối cùng có thể thả lỏng.
Đêm nay Tất Hàm rốt cuộc ngủ ngon thấy rõ.
Giống như trải qua một thế kỷ dưới địa ngục làm lễ rửa tội,
Thi Hiểu Nhiên từ giấc ngủ sâu tỉnh lại, toàn thân mềm nhũn, tựa như đang nằm
trên lớp mây trắng, lại ẩn ẩn đau nhức.
Cố sức mở hai mắt nặng nề, ánh nến lay động, trong cơn mê
mang bắt gặp một thân ảnh quen thuộc ngồi ở đầu giường.
Cố Bắc Viễn thấy nàng tỉnh lại, cặp mắt ám trầm ẩn hiện tinh
quang,“Cuối cùng cũng tỉnh.” Rồi duỗi tay chạm lên cái trán của nàng.
Ngắm nhìn hắn, chỉ cảm thấy mưa thuận gió hoà, trong lòng
Thi Hiểu Nhiên bình thản ấm áp, tuy rằng sau khi trúng độc ý thức của nàng còn
mơ hồ, nhưng người đang ôm lấy nàng là một người quen thuộc, đáng để tín nhiệm,
người kia không ai khác chính là Cố Bắc Viễn.
Nhìn hắn vẻ mặt tiều tụy, Thi Hiểu Nhiên cười khổ một cái, mấp
máy cánh môi khô khốc, thanh âm như muỗi kêu,“Nhị cung chủ, cám ơn người.” Nàng
không biết từ lúc mình trúng độc đã qua bao nhiêu thời gian, cũng không biết
quá trình được cứu có mạo hiểm nào chăng, nhưng đối với người đã từ trong địa
ngục giải cứu nàng thoát khỏi thống khổ, thiên ngôn vạn ngữ không tài nào biểu
đạt hết cảm kích của nàng dành cho hắn, cuối cùng vẫn chỉ có thể nói ra ba chữ
“Cám ơn người”.
Cố Bắc Viễn mặt mày giãn ra, ôn tồn nói:“Ít nói thôi, trước
hết phải dưỡng sức cho khỏe đã.” Nói xong lại xuất môn, gọi Tất Hàm xem tình
hình cho nàng.
Tất Hàm vào nhà xem sắc mặt nàng, bắt mạch cho nàng,“Cô cuối
cùng vô sự, thật làm chúng ta khổ muốn chết.” Thi Hiểu Nhiên đang muốn nói lời
cảm tạ, lại nghe Tất Hàm nói:“Cô cũng đừng nói chuyện, thân thể còn suy yếu,
nghỉ ngơi cho tốt.” Có nha hoàn bưng thuốc tiến vào, cẩn thận đút nàng.
Thấy nàng nhổ ra, Cố Bắc Viễn nhíu mày, Thi Hiểu Nhiên chỉ
nhỏ giọng nói:“ Đắng quá!” Uống xong thuốc, lại ăn thêm một chút cháo, Thi Hiểu
Nhiên nặng nề ngủ.
Khi tỉnh lại thoải mái hơn rất nhiều, lọt vào tầm mắt vẫn là
Cố Bắc Viễn đang ngồi bên cạnh bàn, bộ dáng trầm tĩnh bình yên, sườn mặt anh tuấn,
chiếc mũi cao thẳng, hệt như bộ dáng trong trí nhớ của nàng lúc còn ở Trầm Hoa
điện.
Thi Hiểu Nhiên thật lâu cũng chưa nhìn thấy hắn trong bộ dạng
này, liền nghiêng đầu yên lặng ngắm nhìn, không nói lấy một lời.
Cảm giác được ánh mắt của nàng, Cố Bắc Viễn đi tới, ngồi ở đầu
giường,“Khá hơn chút nào chưa?” “Tốt hơn rất nhiều.” Thi Hiểu Nhiên thanh âm cuối
cùng đã không hề khàn nữa, ăn dược thấy hiệu quả rất nhanh.
Cố Bắc Viễn thuận tay đắp chăn cho nàng,“ lạnh không?” Cửa sổ
đóng chặt, trong phòng có hai cái chậu than, tuy rằng nhìn không thấy bên
ngoài, nhưng vẫn lờ mờ cảm giác được trời sáng sủa như ngày thường, Thi Hiểu
Nhiên hỏi:“Bên ngoài tuyết còn rơi không?” “Tối hôm qua đã muốn ngừng rồi, tuyết
rơi suốt hai ngày, bây giờ bên ngoài tuyết đọng rất dầy.” “um”, Thi Hiểu Nhiên
nhẹ giọng nói,“Không được nhìn thấy tuyết rơi, thật là đáng tiếc.” “Về sau còn
rơi nữa mà, Thất Dương Sơn mùa đông sẽ có hai ba đợt tuyết, tuyết phủ trên núi
rất đẹp.” Thi Hiểu Nhiên nhìn nhìn bày trí trong phòng,“Nơi này là chỗ nào vậy?”
“Ngô châu.
Nàng trúng độc nên không thể đi xa, trước tiên ở Ngô châu dưỡng
bệnh cho khỏe rồi nói sau.” Ngô châu, Thi Hiểu Nhiên nhớ tới chuyện lần trước gặp
mặt, có chút xấu hổ, khẽ hỏi:“Nhị cung chủ, lúc trước có phải người rất tức giận
không?” Cố Bắc Viễn nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa,“Không cần nghĩ nhiều.
Giờ nàng có đói bụng không?” Nói xong không đợi nàng trả lời,
liền gọi người ở ngoài cửa đưa cháo lại đây.
Hắn là nhị cung chủ Thất Dương Cung, cũng là người đầu tiên
nàng gặp được ở nơi này, chưa từng lên mặt với nàng, đối với nàng lúc nào cũng
dịu dàng chu đáo, còn cứu nàng vài lần, Thi Hiểu Nhiên trong lòng không khỏi trở
nên ấm áp,“Nhị cung chủ, ta lúc trước không biết người…… Ta nghĩ ….” Đứt quãng,
không biết nên biểu đạt như thế nào.
Cố Bắc Viễn trên mặt vẫn thản nhiên, lời đại ca nói nổi lên
trong đầu, hắn ngay cả việc của một nam nhân bình thường có thể làm còn không
làm được, không thể cho nàng hạnh phúc, trong lòng hắn trầm xuống, ánh mắt ảm đạm.
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng:“Thể chất của ta xác thực thực
là đặc biệt.
Ta sẽ không bắt ép nàng lưu ngươi bên người ta.” Thi Hiểu
Nhiên nhìn hắn mâu sắc ám trầm như bầu trời đêm sắp mưa, không trăng, không
sao, bất giác phủ định lời nói sai lầm của mình, nàng vội nói:“Kỳ thật ở bên cạnh
người cũng tốt lắm.” Xuất khẩu rồi, mới phát giác lời này thực dễ làm cho người
ta hiểu lầm quá, quả nhiên sau khi trúng độc não không còn nhanh nhạy nữa.
Cố Bắc Viễn khóe miệng lại nhợt nhạt cong lên, trong mắt
cũng hàm tiếu ý.
Mấy ngày sau, thân thể Thi Hiểu Nhiên dần dần chuyển biến tốt
lên, Cố Bắc Viễn vẫn như cũ mỗi ngày đều canh giữ ở trong phòng nàng, chỉ là mỗi
khi màn đêm buông xuống, hắn thường xuyên ở một chỗ cúi mắt suy ngẫm, có đôi
khi nhìn tuyết đọng lại thẫn thờ ra đó.
Lúc này, Xuân Phong lâu đèn hoa sáng rực, tiếng sênh ca tấu
vang, lẫn cả tiếng trai gái múa hát nhiệt tình, liếc mắt đưa tình truyền đi thật
xa.
Trong Thiên viện, trăng sáng soi rọi, bóng cây lắc lư, nơi
cách hơn mười trượng kia ồn ào náo nhiệt bao nhiêu thì tới nơi đây lại quạnh quẽ,
vắng lặng bấy nhiêu.
Cố Bắc Viễn đứng ở trong viện, khuôn mặt lãnh đạm.
Đêm lạnh như nước, Tất Hàm vào viện nhìn thấy hắn ở trong
ánh trăng mông lung thân đạm như yên*, hỏi:“Nhị cung chủ, ngài còn chưa ngủ
sao?” *thân đạm như yên (yên: khói, đạm: nhạt, loãng.
Mình thấy để nguyên nghe hay hơn) “Ngủ không được.” Cố Bắc
Viễn nhìn tiền lâu mái cong khơi mào, hoa đăng cao chiếu, hỏi:“ Xuân Phong lâu
này sinh ý như thế nào?” “Xuân Phong lâu cũng coi như thanh lâu bậc nhất ở Ngô
châu, nhân tài kiệt xuất, nơi này phú thương quyền quý lại nhiều, sinh ý tất
nhiên là không hề tệ chút nào.” Tất Hàm không biết hắn vì sao bỗng nhiên bắt đầu
quan tâm đến sinh ý.
“Nơi này nữ tử hình như là không tự nguyện?” “Thế đạo bất
bình, khó tránh khỏi có vài nữ tử tới là vì sinh kế.
Bất quá về sau các nàng cũng sẽ không còn cảm thấy miễn cưỡng
nữa, nam nữ hoan ái, vốn là hoan lạc thế gian.” Đêm dài thanh tĩnh, lại có tiếng
kêu dâm đãng truyền ra, đúng là nam nữ đang trong cơn mê tình, tiếng nữ tử “Ừ a
a” câu dẫn làm lòng người ngứa ngáy, trong thanh âm hàm cực độ sung sướng cùng
mất hồn.
Hai người thính lực rất tốt, tất nhiên là nghe được rõ ràng.
Tất Hàm sắc mặt hơi quẫn bách, chợt nhớ tới thân nhị cung chủ
hàm kịch độc, nếu nhất thời quật khởi, cùng Thi Hiểu Nhiên đi làm chuyện nam nữ
sẽ khó bảo toàn tánh mạng nàng, liền nhỏ giọng nhắc nhở:“Nhị cung chủ, trên người
người độc chưa loại bỏ, chỉ sợ tạm thời không thể cùng Thi cô nương……” “Ta biết.”
Cố Bắc Viễn đánh gãy lời hắn, tâm trầm như nước, hắn không phải nam nhân bình
thường, làm sao cho một nữ nhân loại hạnh phúc nàng mong muốn? Trong lòng cảm
giác trống rỗng lại khuếch tán, càng thêm hoảng hốt bất an.
Tất Hàm biết hắn lòng có chút hờn giận, liền nói sang chuyện
khác:“Đại cung chủ thúc giục chúng ta mau chóng trở về.
Thương Dịch Dương vừa chết, Đằng Vân Các nhất định sẽ sinh sự,
tốt hơn hết là nên sớm trở về thương nghị.
Người xem ngày nào thì xuất phát?” “Nên trở về thôi.
Tình hình hiện tại của nàng thế nào rồi?” “Đã không còn đáng
ngại, chỉ là thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, chậm rãi điều dưỡng sẽ tốt lên ngay.”
“Vậy từ giờ lo khởi hành đi.” Trong thanh âm tựa như hàm chứa mất mát nhàn nhạt,
người hay vật hắn không có được, giữ ở bên người cũng chỉ là nhất thời tham
hoan, là sai lầm của tuổi trẻ.
Lại bảo Tất Hàm:“Không còn chuyện gì khác, ngươi đi ngủ trước
đi.” Tất Hàm xoay người rời đi, xa xa nghe được tiếng hắn thở dài thật sâu,
quay đầu chỉ thấy thân ảnh đứng dưới ánh trăng tịch liêu.
Trong lòng thầm hạ quyết tâm, ngày hôm sau hắn sẽ tự mình
bưng bát thuốc cho Thi Hiểu Nhiên.
Thấy hắn bưng thuốc vào, Thi Hiểu Nhiên cũng không dám tùy
ý, liều mình nuốt hết thuốc đắng xuống.
Thấy nàng hạ bát, Tất Hàm vẻ mặt nghiêm túc:“Cô có biết nhị
cung chủ lấy cái gì cho cô giải độc không?” Thi Hiểu Nhiên lắc đầu.
“Cô trúng khô la tán, vốn dĩ không cứu được.
Là nhị cung chủ dùng hồi lung quả quý hiếm-đó là thứ đại
cung chủ tìm kiếm vì người loại bỏ độc trên người, người của Thất Dương Cung tận
lực vài năm mới tìm được.
Vốn mùa đông này, người đã có thể giải độc, sau đó trở lại
bình thường như bao người khác.
Giờ cô được cứu, nhưng nhị cung chủ thì không biết bao giờ mới
có thể giải độc.” Trong lòng Thi Hiểu Nhiên chấn động.
“Bởi vì cô, người giết Thương Dịch Dương.
Thất Dương Cung từ nay về sau sẽ cùng Đằng Vân Các kết thù kết
oán.” Tất Hàm ngữ khí mặc dù không nặng, nhưng ánh mắt quả thật là sắt như kiếm.“Người
lại vì cứu cô, ngày đây mai đó chạy qua chạy lại trên đỉnh phong tuyết, khi trở
về còn ói ra máu.
Tình ý người dành cho cô, cả đời này cô có kết cỏ ngậm
vành** cũng không báo đáp được đâu.” ** kết cỏ ngậm vành: đền ơn trả nghĩa cho
người từng cứu mình (do tích Ngụy Khỏa không mang chôn sống ái thiếp của cha mà
gả cho người khác.
Sau Ngụy Khỏa bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái
thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khỏa thoát được- theo QT) Thấy
bộ dáng nàng còn mờ mịt, Tất Hàm tiếp tục nói:“Nhị cung chủ không muốn hại chết
cô, tất nhiên sẽ không cùng cô làm chuyện nam nữ.
Cô cũng không cần nghĩ nhiều, về sau phải hầu hạ nhị cung chủ
cho thật tốt.
Nếu cô có phụ bạc người,” Nói xong hung hăng cho nàng một
cái liếc mắt,“Ta nhất định sẽ không buông tha cho cô.
So với khô la tán, Thất Dương Cung còn có rất nhiều biện
pháp khiến cho cô sống không bằng chết!” Nói hết lời như thế, Tất Hàm không muốn
nhiều lời nữa, cất bước xuất môn.
Lời Tất Hàm nói như một trận gió thổi qua, đầu tiên trong
lòng nàng cuộn sóng kinh hãi, sau lại hóa thành cảm động, cuối cùng biến thành
một mảnh xuân triều dào dạt.
Nàng cũng không phải người vô tình, năm tháng vui vẻ rồi sẽ
trôi đi như những cánh hoa, tuổi trẻ có hạn, nàng đối với Cố Bắc Viễn tự nhiên
có cảm giác, nay nghe nói hắn vì chính mình trả giá nhiều như vậy, trong lòng
không khỏi có một mảnh vui sướng cùng cảm động.
Tình ý giống như ngày sau cơn mưa mùa hè cây cỏ sinh trưởng
tốt, xanh tươi um tùm, không khe hở.
Thi Hiểu Nhiên đột nhiên cảm thấy có rất nhiều điều muốn hỏi
Cố Bắc Viễn, khẩn cấp muốn gặp hắn, trong lòng dường như có con kiến bò qua.
Cả ngày hôm đó, cổ họng nàng nóng bỏng, cửa miệng muốn mở vô
số lần nhưng không có cơ hội.
Đáng tiếc nàng cùng Cố Bắc Viễn không cái thần giao cách cảm
kia, suốt cả ngày Cố Bắc Viễn không có đến phòng nàng.
Thẳng đến buổi sáng hôm sau, một chiếc xe ngựa to tiến vào
sân, Cố Bắc Viễn khoác một cái áo đen viền lông, ngồi vững vàng trên tuấn mã
màu trắng, dáng người cao ngất.
Đoàn người chuẩn bị lên đường về Thất Dương Sơn.
Người đánh xe thật quen mặt, đúng là người phụ trách rước
dâu lần trước-Bạch Cửu, xe ngựa cũng là chiếc xe lúc đó Thi Hiểu Nhiên đã ngồi
qua, rất rộng rãi thoải mái.
Nhìn nàng ngồi vào xe, Cố Bắc Viễn cùng Tất Hàm mang theo mũ
trùm đầu, giục ngựa xuất phát.
Thi Hiểu Nhiên lại quan sát xe ngựa, giật mình phát hiện chỗ
xảo diệu của xe này, thiết kế độc đáo đều là nghĩ đến độc khí tiết ra ngoài từ
người Cố Bắc Viễn, bên cạnh cửa mở, cách xa phu một khoảng.
Cố Bắc Viễn một mình trên con ngựa xa xa phía trước, Thi Hiểu
Nhiên một mình lui bên trong xe ngựa, mở cửa sổ một cái gió lạnh liền ùa vào, ngay
cả việc ngắm phong cảnh cũng bất thành, thật mất mặt, so với nước lọc còn nhạt
nhẽo hơn.
Buổi tối lúc trọ ở khách điếm cũng không thấy bóng dáng người
khác, Bạch Cửu giải thích thật ra khách điếm có nhiều người, nhị cung chủ ở lại
rất bất tiện, do đó hắn cũng không ở khách điếm.
Mãi cho đến khi ra ngoài An thành, mới thấy hai đại lộ, một
thông hướng An thành, một thông hướng Thất Dương Sơn.
Xe ngựa dừng lại, Cố Bắc Viễn giật ngựa về phía cửa xe, vẫn ổn
tọa trên lưng ngựa, sắc mặt thanh thanh lạnh lùng:“Ta cùng Bạch Cửu đã bàn bạc,
đưa nàng an trí ở An thành.
Nàng không cần theo ta về Trích Tinh Phong.” Mấy ngày không
nói lời nào, đột nhiên bung một câu, Thi Hiểu Nhiên có điểm nghĩ không ra, mở
miệng hỏi:“Vì sao?” Trong mắt Cố Bắc Viễn xẹt qua một gợn sóng, chua sót hạ quyết
tâm,“Đi theo ta không có gì hay.
Nàng thích nơi phồn hoa náo nhiệt, An thành rất thích hợp,
cũng là nơi an toàn.” Nếu bản thân hắn không thể cho được, cần gì phải giữ nàng
ở bên người.
An thành an nhàn, Thất Dương Cung người lại nhiều, nàng ở
trong này tất nhiên có thể sống rất khá, hắn cũng có thể ngẫu nhiên đến thăm
nàng.
Nói xong, hắn cũng không đợi nàng trả lời, liền đóng cửa xe
lại, giống như hạ một quyết tâm nào đó.
Bạch Cửu thành xa phu, Thi Hiểu Nhiên mở cửa kính xe, bắt gặp
hai con tuấn mã đang đi theo một đường khác, thân ảnh Cố Bắc Viễn xa dần.
Thi Hiểu Nhiên trong lòng phát hoảng, như thế nào cũng không
nghĩ tới hắn lại không mang theo nàng về Trích Tinh Phong, nàng còn có điều
chưa hỏi hắn mà, sao hắn có thể để nàng lại nơi đây.
Trong lòng bị kiềm hãm, đột nhiên nàng kêu Bạch Cửu dừng xe,
mở cửa, hướng tới một đường khác chạy đi.
Thi Hiểu Nhiên vén váy, chạy thất tha thất thểu, vừa chạy vừa
kêu:“Nhị cung chủ……” Tất Hàm chạy đằng sau, thấy nàng đuổi theo, liền gọi Cố Bắc
Viễn.
Cố Bắc Viễn giục ngựa quay đầu, chậm rãi trở về.
Thấy nàng sắc mặt ửng hồng, cánh môi mấp máy, liền hỏi:“Làm
sao vậy?” Thi Hiểu Nhiên dừng lại cước bộ, không khí lạnh tiến vào trong phổi,
một trận ho khan mãnh liệt.
Lùi lại một khoảng, Thi Hiểu Nhiên nói:“Ta…… Ta còn có chuyện
muốn hỏi.” Nói xong lại một trận ho khan.
Cố Bắc Viễn nhíu mày, thân thiết nói:“Có chuyện gì?” Thi Hiểu
Nhiên thấp đầu nhìn mũi chân, cọ xát một trận, đột nhiên ngẩng đầu, giống như
đã lấy hết dũng khí, hỏi:“Nhị cung chủ, người có phải thích ta không?” Cố Bắc
Viễn trong lòng vừa động, không biết câu này của nàng ý hỏi ra sao, nhưng trong
lòng không hiểu sao lại vui sướng, con ngươi tối lại, mang theo vài phần bất
an, cuối cùng gật gật đầu, nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.
Được câu trả lời khẳng định thuyết phục, đuôi lông mày Thi
Hiểu Nhiên hơi nhếch lên, ánh mắt lắp lánh, trên mặt xuân ý như nước, cười xoáy
giống như một cơn mưa rào bất chợt, lăn tăn gợn sóng, trong giảo hoạt lại mang
theo chút ngượng ngùng, cúi đầu nhỏ giọng than thở:“Thích ta sao chàng lại
không nói.” Cố Bắc Viễn tất nhiên là nghe được, trong mắt tinh quang rối loạn,
biểu tình thản nhiên trên mặt dường như không giữ được nữa.
Nhìn hắn vẫn đứng cách hơn hai thước, Thi Hiểu Nhiên trong
ánh mắt mang theo chút ánh sáng, có chút không được tự nhiên nói:“Ta muốn về Trầm
Hoa điện.” Chợt như một trận gió xuân thổi đến, ngàn vạn hoa lê nở.
Cố Bắc Viễn như mộc xuân phong, say mê không về.
Nhưng hắn cuối cùng là người lý trí, trầm tĩnh, không biết
chừng nào mới giải độc được, nếu là nhất thời tham hoan lưu nàng lại, ngày sau
tất sẽ hại nàng thương tâm mất mát, ổn định nỗi lòng, cuối cùng khẩu khí cứng rắn
“Ta rất nguy hiểm, có một số việc không thể làm được.
Nàng vẫn nên ở lại An thành, cuối cùng sẽ gặp được nam tử
khác.” Thổ lộ mịt mờ đã bị phong nhu vân khinh cản trở, hai mắt Thi Hiểu Nhiên
nhìn hắn u oán, ánh mắt ngập nước lại mang theo chút tức giận, đứng ở nơi đó bất
động không nói, qua một lúc lâu nàng lặp lại:“Ta muốn về Trầm Hoa điện.” Cố Bắc
Viễn bị bộ dáng nàng thế này làm cho lòng như có nha trùng gặm cắn, ngứa ngáy
không chịu nổi, trong lòng cũng tham luyến nửa tấc ngọt ngào này, cuối cùng rủ
rủ ánh mắt,“Nàng nguyện quay về, sau này muốn chạy, ta cũng sẽ không bắt ép
nàng lưu lại.” Liếc thấy Bạch Cửu sắp đánh xe đuổi kịp, liền nói “Lên xe đi.”
Hiểu tâm ý, Thi Hiểu Nhiên sao lại muốn một mình ngồi trong xe chứ, trên mặt
nàng ý cười trong suốt,“Ta cũng muốn cưỡi ngựa.” “Thời tiết rất lạnh, nàng
không khoẻ……” Cố Bắc Viễn còn chưa nói xong, thấy tươi cười của nàng có xu hướng
suy sụp, vội dùng khẩu khí vòng vo:“Đi lên đi.” Cả đuôi lông mày Thi Hiểu Nhiên
cũng mang ý cười, chạy đến một bên bạch mã.
Cố Bắc Viễn giơ tay về phía nàng, cúi người kéo nàng lên ngựa
ôm vào trong lòng, lại cởi chiếc áo khoác đen, bao bọc kín nàng.
Tay đặt trên lưng nàng, trong lòng giống như đốt lửa, cháy sạch
hết những lo lắng, trở nên ấm áp, hắn khẽ nâng dây cương, con ngựa nhàn nhã bước
chậm.
Tất Hàm nhìn hai người vẻ mặt xuân ý, nhướng nhướng mi, đánh
ngựa mà đi.
Thi Hiểu Nhiên lui vào trong lòng hắn, cảm nhận được lòng ngực
kiên cố, ấm áp phía sau, cảm thấy vào đông cũng thật ấm áp, phong tình vô hạn.
Hai khắc chung sau, Cố Bắc Viễn ở sau tai nàng đột nhiên
nói:“Nàng vẫn nên ngồi trên xe đi thôi.” “Không cần, trên xe nhàm chán lắm.”
Thi Hiểu Nhiên cự tuyệt.
Thân thể Cố Bắc Viễn cứng ngắc,“Ta cùng nàng ngồi xe.” “Được.”