Trăng tròn lên cao, khắp nơi sáng rọi, ánh trăng như thủy
triều cuồng cuồng trên mặt đất, nán lại giữa núi rừng, sơ ảnh hoành tà, tinh tế
khuếch tán, rừng cây âm u tỏa ra màu sắc u ám, thỉnh thoảng nhìn thấy bóng hình
xinh đẹp dưới trăng, giống như cô gái xấu hổ khiếp sợ dùng quạt tròn che nửa
khuôn mặt.
Thi Hiểu Nhiên cọ tới cọ lui khắp nơi trong lòng hắn, khóe
miệng ẩn chút ý cười.
Cố Bắc Viễn cởi áo khoác bao lấy người nàng, ôm thắt lưng
nàng, giảm tốc độ của ngựa, rẽ trái quẹo phải.
Ánh trăng chiếu vào đôi tình nhân, chỉ có điều, đây không phải
là thời khắc lãng mạn.
Đầu đội mũ trụ, núi đá rừng cây biến hóa liên tục, Thi Hiểu
Nhiên hoàn toàn không có cách nào phân biệt được phương hướng.
Không biết qua bao lâu, nàng mới được đưa đến cứ điểm ẩn nấp
dưới núi.
Cố Bắc Viễn ôm nàng xuống ngựa vào một sơn động, gọi người đến
thu xếp cho nàng, lời nói ẩn chứa sự xin lỗi: “Thế cục của Thất Dương Cung đang
nguy cấp, ta còn rất nhiều chuyện phải làm nên bây giờ không thể chăm sóc cho
nàng, nàng phải tự chú ý nhiều hơn.” Thi Hiểu Nhiên gật đầu đáp ứng, “Chàng hãy
đi làm việc của chàng đi, để ta ở đây là được rồi.” “Nếu có thiếu cái gì thì bảo
người đem đến, ở dưới núi không thể so với trên núi được.” “Ta không thèm để ý
đến chuyện đó, nhưng chàng phải cẩn thận hơn mới được, thương thế lần trước vẫn
chưa khỏi hẳn đâu.” Cố Bắc Viễn không nói thêm nữa, cho nàng một ánh mắt thật
có lỗi rồi vội vàng rời đi.
Gần đây ban đêm thường xuyên có người xâm nhập lên núi, khó
lòng phòng bị, núi Trích Tinh Phong hùng tráng cao lớn, không phải chỗ nào cũng
có người phòng thủ.
Tuy rằng trên núi Cố Nam Viễn phòng thủ nghiêm mật, nhưng
không thể cam đoan không có ai vụng trộm lẻn vào, ẩn nấp ở nơi nào đó chậm rãi
đợi thời cơ.
Vì vậy Cố Nam Viễn mới để cho bọn họ ở dưới núi phòng thủ, Cố
Bắc Viễn, Tất Hàm, Lệ Phàm đều tự dẫn theo người, bọn họ rất tinh tường địa
hình của Thất Dương Sơn, biết nơi nào là nơi địch nhân dễ lựa chọn.
Ban đêm mấy đội nhân mã đi chung quanh xem xét, thường thường
gặp phải người của các môn phái khác, không tránh được một trận chém giết.
Huyền Kiếm môn không hề thiếu cao thủ được tôi luyện ở nơi
vách núi hiểm trở, công phu bám vách trèo núi, dáng người linh hoạt hơn khỉ, lựa
chọn địa điểm cũng xuất hồ ý liêu (một cách bất ngờ), hơn nữa những người khác
che giấu giúp đỡ nên thường có người biến mất ở vách núi, không biết là có thể
lẻn vào trong Thất Dương Cung hay không.
Cố Bắc Viễn cả đêm bận rộn, đến khi sắc trời sáng rõ mới
mang theo một đám người phơi đầy sương đêm trở về, sắc mặt cứ qua một ngày lại
càng âm trầm hơn, ban ngày chỉ ngủ có vài canh giờ, thức dậy vội vàng ăn vài miếng
cơm, hỏi han Thi Hiểu Nhiên vài câu đơn giản liền vội vã đi ra ngoài.
Thừa dịp hắn đang ăn cơm, Thi Hiểu Nhiên hỏi thế cục trước mắt
một chút, Cố Bắc Viễn mặt đầy âm hàn, nói: “Không tốt lắm, tuy rằng trước mắt
không có chủ lực tấn công lên núi nhưng mỗi đêm đều có, người của Huyền Kiếm
môn giỏi như thế, lại có người Đằng Vân Các thay bọn họ ngăn cản thế công, chiến
đấu lấy cứng đối cứng, hai bên đều có hao tổn, cũng không thể xác định có bao
nhiêu người đã xâm nhập Thất Dương Cung.” “Trên núi có Đại cung chủ, phòng thủ
của y không phải rất nghiêm mật sao?” “Mấy tên này nhất định sẽ tránh ở chỗ ẩn
nấp, hốc đá động cây linh tinh, phòng thủ của đại ca ngoại trừ chỗ cầu treo, chủ
yếu phân bố ở xung quanh mấy cung điện của Thất Dương Cung, khó có thể phòng bị
nơi có người.
Nếu là một hai tên thì cũng không sợ, chỉ sợ đã có rất nhiều
kẻ xâm nhập, mấy phái lại táo bạo tấn công núi, một khi xuất hiện hỗn loạn, mấy
kẻ xâm nhập này sẽ thừa dịp khuấy cho loạn hơn.
Nếu như bị bọn họ thừa dịp hỗn loạn mà buông cầu treo, tiếp ứng
người ở bờ bên kia, Thất Dương Cung ngay lập tức sẽ gặp nguy hiểm.” “Có phải lần
này bọn họ đến đông lắm hay không? Cao thủ cũng nhiều, cho nên nếu Thất Dương
Cung lấy cứng đối cứng thì không thể nắm chắc phần thắng?” “Ừ, chỉ cần hai phái
lớn đã khiến cho Thất Dương Cung ăn không tiêu, huống hồ còn liên hợp với một
vài phái nhỏ, xuất động đều là cao thủ.
Chỗ của đại ca không có nhiều người cho lắm, trên núi còn có
người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, nếu thực sự bị địch tấn công, không thể bảo đảm mạng
của những người đó.” Cố Bắc Viễn nhíu chặt lông mày, trên trán xuất hiện một tầng
lại một tầng nếp nhăn, tuy rằng mấy ngày gần đây đều có thể cản trở đám người
muốn tiến công dưới núi, nhưng tổn thất của Thất Dương Cung cũng rất lớn, hai bên
đánh nhau, cao thủ đều chết không ít.
Trước mắt chủ lực của đối phương vẫn chưa xuất động, hắn
cũng không biết còn có thể kiên trì bao lâu.
Thi Hiểu Nhiên không thể giúp được gì, liền đi theo đầu bếp
lo liệu việc ăn uống, làm trợ thủ, lúc mới đầu đầu bếp ngại thân thế của nàng,
không dám để nàng hỗ trợ, nhưng Thi Hiểu Nhiên rất kiên trì.
Đến khi đại phu tới lo việc chữa trị, nàng liền thành tiểu đồng
bên người đại phu, thay đại phu băng bó bôi thuốc, hầm thuốc đun nước, cũng bận
rộn xoay quanh.
Mỗi buổi sáng đều có người bị thương được khiêng về, tất cả
đều bị thương nặng, có vài người mang vết thương đao kiếm máu thịt lẫn lộn, còn
có người thiếu tay thiếu chân, Thi Hiểu Nhiên nhìn thấy trong lòng đau xót,
trên mặt như phủ thêm một tầng băng, cơ bắp đều bị đông lạnh.
Nhưng bây giờ nàng đã thấy qua rất nhiều sinh tử, sẽ không sợ
tới mức toàn thân không động đậy nổi, oa oa khóc lớn.
Tuy bị chấn động mạnh nhưng nàng có thể nhanh chóng điều chỉnh
cảm xúc của mình, đưa hòm thuốc cho đại phu, đi nghiền thuốc để dùng.
Người trong giang hồ vốn tiêu sái, đây lại là thời khắc nguy
cấp nên người bị thương cũng không tài nào để ý đến chuyện nàng là nữ tử.
Lực nhẫn nại của những người đó vượt quá sức tưởng tượng của
nàng, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra cũng không chịu hừ một tiếng, chỉ cắn răng thật
chặt, cơ má hai bên căng ra chặt chẽ, gân xanh trên trán gồ lên.
Có một thiếu niên bị chặt mất cánh tay phải, toàn thân không
động đậy được chỉ im lặng nằm, Thi Hiểu Nhiên nhìn vết thương của cậu bị băng
bó thật dày lộ ra màu máu đỏ tươi, mũi nàng đau xót, hốc mắt đều đỏ.
Cậu ấy ngược lại nhẹ giọng an ủi nàng: “Cũng không phải chuyện
gì to tát, về sau ta còn có thể luyện kiếm tay trái.
Xin cô trăm ngàn lần đừng khóc, nếu không sau này Nhị cung
chủ sẽ tìm ta tính sổ.” Cậu ấy chẳng những tàn phế, võ công luyện mười mấy năm
lại như nước chảy về biển đông, Thi Hiểu Nhiên dùng mu bàn tay quệt nước mắt,
bưng thuốc bón cho cậu ta, giả vờ thoải mái trả lời: “Hắn đâu có hung dữ như vậy?”
Trên mặt thiếu niên hiện ra nét tươi cười, “Cô và mấy người Nhị cung chủ tốt lắm,
đừng lo lắng cho ta, Thất Dương Cung còn lo cho tức phụ, chỉ cần Thất Dương
Cung không bị phá hủy, đời này ta cũng có thể trôi qua rất khá.” Hắn thầm nghĩ
luyện võ công cho tốt, cưới một người vợ xinh đẹp, cả đời an an ổn ổn.
Sự kiên cường của bọn họ làm cho nàng xúc động, nàng biết,
còn có rất nhiều người sẽ vùi xác trên Thất Dương Sơn để bảo vệ gia đình của
mình.
Những kẻ tham lam vì dục vọng của bản thân mà khiến vô số
gia đình tan nát, ai sẽ nhớ kỹ sự bi thương và sinh mạng của những nhân vật nhỏ
bé này? Trăng tròn ngày đó, sáng như mâm bạc.
Trong núi rừng vang vọng tiếng hô chấn động trời đất, mấy
môn phái liên hợp lại, phát động hành động tấn công núi với quy mô lớn.
Vài người đưa nàng đi nấp trong một động cây, thân thể của
nàng không nhịn được phát run, thậm chí có thể nghe được âm thanh đao kiếm chém
nhau đằng xa.
Trong bóng đêm không có nửa điểm ánh sáng, đêm nay dài như một
thế kỷ, mỗi một sợi dây thần kinh của nàng đều bị nỗi sợ tra tấn.
Hai đấm khó địch bốn tay, hảo hán không chịu nổi nhiều người,
dù cho võ công của Cố Bắc Viễn có cao cũng không thể chịu được cảnh bị nhiều
người vây đánh, trong lòng nàng không ngừng cầu nguyện, chỉ hận bình thường
không thắp vài nén hương.
Khi nàng được người mang đi, ánh bình minh đã hơi lộ ra,
không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, quần áo Cố Bắc Viễn đều bị ướt, trên người
đầy vết thương.
Đi theo trở về là Tất Hàm được hai người nâng, toàn thân bị
bao phủ bởi máu, hôn mê bất tỉnh.
Ngay cả Tất Hàm cũng đặt một chân vào cửa chết, có thể thấy
được tình hình chiến đấu tối hôm qua kịch liệt cỡ nào.
Khi nàng băng bó cho Cố Bắc Viễn, trên mặt Cố Bắc Viễn đậm vẻ
trầm trọng, “Tối hôm qua mấy phái liên hợp, đánh nhau dưới núi cực kì thảm thiết,
còn có không ít người lẻn lên núi, không biết đại ca diệt trừ được bao nhiêu.”
Hắn ôm nàng trước ngực, nghiêm túc nói: “Đêm nay nàng đi trước, ta sẽ phái người
hộ tống nàng rời khỏi Thất Dương Sơn đến Ngô Châu, trước tiên cứ tị nạn ở nơi
đó.” “Thất Dương Cung có thể phòng thủ được, đúng hay không?” thanh âm nàng run
rẩy hỏi hắn.
Hắn đau đầu, trên trán hiện ra vết nhăn, “Ta sẽ cố hết sức,
tối hôm qua người của chúng ta ở dưới núi bị tổn thất rất nhiều, ngay cả Tất
Hàm cũng bị trọng thương, Lệ Phàm vẫn chưa liên lạc được.
Trên núi đã bị địch xâm nhập không ít, đối phương vẫn còn
cao thủ chưa ra mặt, nếu lại đến một lần nữa, sợ là sẽ bị công phá.” Hắn nhất định
sẽ sống chết cùng Thất Dương Cung, Thi Hiểu Nhiên chém đinh chặt sắt nói: “Ta
không đi, chàng biết ta không phải người thế giới này, không hợp với thế giới
này, nếu không có chàng, cho dù không phải lo chuyện ăn uống cũng chẳng có ý
nghĩa gì.
Nơi này có chỗ nấp, ta sẽ trốn thật kỹ, chờ chàng ứng chiến
xong qua đón ta.” “Hiểu Nhiên, ta sẽ chiến đấu đến khắc cuối cùng.” “Dù sao ta
cũng không đi, chàng muốn chết ta cũng không muốn sống, Thất Dương Cung không
còn ta cũng sẽ mất nhà, phiêu bạt trên đời không phải là cần có can đảm hay
sao? Không phải chàng vẫn nói sẽ ở cùng với ta sao? Sống chúng ta cùng sống, chết
chúng ta cùng chết!” Cố Bắc Viễn thấy nàng sắp khóc, cuối cùng không thể nói
thêm gì nữa, ôm nàng vào trong ngực, hai tay không tự giác lại dùng sức, siết đến
mức tái nhợt.
Hắn muốn bảo vệ Thất Dương Cung, bảo vệ người mình yêu
thương, còn muốn trồng rừng đào trải mười dặm trên núi, đợi đến lúc khắp núi
tràn ngập pháo hoa sáng rực như mây tía, mang theo nàng vào trong rừng nướng thỏ
hoang hoặc chim trĩ, nhìn nàng kiều diễm hơn cả hoa, tươi cười đầy mặt.
Cho dù là như thế nào, đều phải bảo vệ! Trong lòng hắn thề!
Mấy phái mài đao soàn soạt, nhưng còn chưa kịp phát động lần tấn công cuối cùng
thì Đằng Vân Các đã truyền đến tin tức, Thương Thần Phi dưới sự căn dặn của phụ
thân và sự ủng hộ của các trưởng lão, tiếp quản chủ vị Đằng Vân Các.
Trên giang hồ lưu truyền tin tức, Thương Mộ Sơn bệnh nặng,
cho rằng đứa con lớn nhất làm việc quá mức qua loa, hữu dũng vô mưu, không thể
cáng đáng nổi việc lớn, nghe theo đề nghị của các trưởng lão, truyền vị trí chủ
vị của Các cho người làm việc ổn trọng nội liễm là Thương Thần Phi.
Trong vòng một đêm, Đằng Vân Các đổi chủ.
Thương Dịch Thiên vừa nghe tin tức này, thiếu chút nữa phun
một búng máu, một tay tuốt kiếm, chém người báo tin thành hai nửa, đây rõ ràng
là Thương Thần Phi nhân cơ hội đoạt vị, động tác lần này không phải chỉ được sắp
đặt trong một sớm một chiều, hắn chưa bao giờ nhận thấy được Tam đệ này lại âm
thầm đào tạo ra thế lực lớn như vậy, ngay cả các trưởng lão trung thành đều
thông đồng với nhau.
Đỉnh đầu hắn bốc khói, hận nói: “Tam đệ ơi là Tam đệ, ngươi
che giấu cũng quá sâu rồi, ta thật sự đã coi thường ngươi.” Đằng Vân Các còn lại
hảo thiếp tay sẽ không nhiều, hiện nay lại là lòng người lung lạc, nếu tiếp tục
tấn công Thất Dương Cung chính mình cũng không chiếm được nửa phần tiện nghi,
nhưng thật ra lại tiện nghi cho Thương Thần Phi không làm mà hưởng.
Nếu muốn đoạt lại Đằng Vân Các, phải thừa dịp Thương Thần
Phi căn cơ không ổn, là lúc lòng người dễ lung lạc, nhanh chóng xuống tay,
Thương Dịch Thiên ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, dứt khoát mang theo người
lui lại, về nhà ganh đua cao thấp với Thương Thần Phi.
Động thái này của Đằng Vân Các khiến vài môn phái nhỏ rõ
ràng luống cuống, không tấn công được lâu, thế lực lớn như vậy lại rút khỏi,
chuyện liên hợp tấn công rõ ràng đã mất ưu thế, liền tự giải tán mà rời đi.
Khuôn mặt Quy Hồn Nhất Kiếm đầy vẻ không cam lòng, nhưng
cũng hiểu được chỉ bằng lực lượng của Huyền Kiếm môn căn bản không thể tấn công
Thất Dương Cung, cho nên không còn cách nào ngoài việc giận dữ lui chạy.
Nhưng mà mấy phái còn thừa lại này cũng không rút lui thuận
lợi như vậy, cầu treo hạ xuống, Cố Nam Viễn tự dẫn người thừa cơ truy kích,
trên đường xuống núi không biết khi nào lại có nhiều chỗ mai phục như thế, Cố Bắc
Viễn cũng ngăn chặn ở dưới núi, vài lần giáp công, mấy phái đánh tới đánh lui,
đến khi chạy ra khỏi Thất Dương Sơn đã tổn thất một bộ phận lớn.
Đến tận lúc này, nguy cơ của Thất Dương Cung rốt cục cũng
qua.