Ánh nắng ấm áp giữa trưa tỏa ra như đôi tay ấm áp vuốt ve đại
địa, ngói lưu ly màu vàng cao lớn sáng lòe lòe dưới ánh mặt trời, hoa văn của
tượng điêu khắc bằng gỗ trên cây trụ hành lang trông rất sống động, mái cong
cao gầy của cung điện giống như chim ưng dũng mãnh giương cánh muốn bay.
Những đoạn hành lang gấp khúc đều treo đèn lồng màu hồng, mấy
tượng phó đi qua đi lại, hoặc treo đèn lồng, hoặc quét nước sơn, bận bịu cực kì.
Tết âm lịch là ngày hội quan trọng nhất trong năm, thêm chuyện
Thất Dương Cung vừa qua khỏi nguy cơ, thần kinh luôn căng như dây đàn của mọi
người rốt cuộc cũng được thả lỏng, cho nên năm này tất nhiên sẽ muốn náo nhiệt
hơn một chút.
Nỗi đau do chiến tranh lưu lại dần dần bị không khí vui mừng
làm phai nhạt, lần này đập tan được sự bao vây của mấy môn phái, địa vị của Thất
Dương Cung trong giang hồ càng thêm vững chắc, Huyền Kiếm Môn đại thương nguyên
khí, Đằng Vân Các còn rơi vào nội loạn, sợ là hai huynh đệ kia mất một thời
gian rất lâu cũng khó có thể tiêu diệt toàn bộ thế lực của đối phương.
Ít nhất trong vòng một vài năm, Thất Dương Cung sẽ là Thái
Sơn Bắc Đẩu của giang hồ đại lục.
(Ý là Thất Dương Cung sẽ đứng đầu giang hồ) Buổi chiều, ở trên
quảng trường chủ điện, tinh anh của Thất Dương Cung tề tựu, hai vị cung chủ tọa
trên ghế cao, chí khí của Cố Nam Viễn dâng trào, vô cùng vui mừng; Cố Bắc Viễn
mắt cười mày giãn, giấu giếm ý mừng.
Đầu tiên là an trí thích đáng cho những hộ vệ thân thuộc hy
sinh vì Thất Dương Cung, tiếp đó bắt đầu phát hồng bao cuối năm cho bốn phía,
so với năm vừa rồi ra tay càng thêm phóng khoáng, tiền thưởng thì thưởng bạc,
không thì thưởng mỹ nữ, mọi người cảm tạ, khuôn mặt người người đều hiện ánh hồng.
Ở giữa còn một đoạn nhạc đệm, lúc ấy đến phiên phong thưởng
cho thành phần nòng cốt chủ yếu, Tiết thần y phất tà áo hành lễ, âm thanh như
nước chảy: “Đại cung chủ, Nhị cung chủ, năm nay tại hạ có một thỉnh cầu?” Cố
Nam Viễn mặt mày nhếch lên, khẽ cong khóe môi, “Lần này Tiết thần y vô cùng vất
vả nên công lao càng lớn, nếu không có thần y, chỉ sợ Thất Dương Cung còn mất
đi nhiều hộ vệ hơn, thần y có chuyện gì xin cứ nói!” “Sư phụ sư mẫu qua đời sớm,
đều nói huynh trưởng như cha, tại hạ cũng coi như nửa huynh trưởng, khẩn cầu
hai vị cung chủ làm chủ, tìm một cửa hôn nhân cho sư đệ.” “Quả thật nên như vậy.”
Cố Nam Viễn dường như đã sớm dự đoán được việc hắn thỉnh cầu, hai mắt híp lại,
nhìn về phía Tất Hàm, âm điệu lên cao, “Tất Hàm có ý trung nhân hay không? Nếu
là có thì hãy làm hôn sự sớm một chút, nếu không có ta đây cũng sẽ tìm cho
ngươi một mối tốt, cũng để hoàn thành tâm nguyện của Tiết thần y.” Tất Hàm nhức
đầu, cuống quít bước ra khỏi hàng, giả bộ yếu ớt nói: “Chuyện thành thân là đại
sự, cần bàn bạc kỹ hơn.
Tại hạ bị trọng thương chưa lành, bây giờ đứng lâu như vậy,
đầu thật sự choáng váng vô cùng, thỉnh hai vị cung chủ thứ tội cho phép tại hạ
đi về nghỉ ngơi trước, ngày khác lại thương nghị.” “Vậy……” “Để sau rồi nói,
ai…… Còn tiếp tục nói nữa tại hạ chỉ sợ sẽ ngất xỉu, Đại cung chủ thứ tội, tại
hạ vẫn nên về trước.” Nói xong giả đò yếu ớt như cây liễu đung đưa trước gió, ý
muốn té xỉu.
Biết vết thương của hắn quả thật chưa hoàn toàn lành, Cố Nam
Viễn không miễn cưỡng nữa, vẫy tay cho hắn lui ra.
Tất Hàm vừa được cho phép, lập tức chuồn mất nhanh như chớp,
mấy người không hề phúc hậu trực tiếp cười khẽ ra tiếng, Cố Bắc Viễn cũng không
che lại ý cười trên khóe môi, chỉ có mỗi Tiết thần y là trưng vẻ mặt không biết
làm cái gì.
Cuối cùng, Cố Nam Viễn tuyên bố buổi tối tổ chức đại tiệc
cho quần hùng, muốn mọi người chè chén thoải mái, không say không về, hắn còn
nói riêng với Cố Bắc Viễn: “Buổi tối mang theo Thi cô nương đến đây đi, nàng
thích náo nhiệt, cũng để nàng vui vẻ một chút.” Đại tiệc như thế mấy năm trước
Cố Bắc Viễn hoặc là không đến, hoặc có đến cũng chỉ lộ cái mặt, không đợi đồ ăn
bưng lên đã biến mất, thứ nhất là vì hắn không thích có nhiều người, thứ hai là
người hầu giữa đường bưng đồ ăn rất bất tiện, hơn nữa ồn ào ầm ĩ không quan hệ
gì tới hắn, càng ồn ào náo nhiệt lại càng tăng thêm vẻ cô độc của hắn.
Nhưng nghĩ đến Thi Hiểu Nhiên một mình ở Trầm Hoa điện cũng
không thú vị, liền đồng ý.
Thi Hiểu Nhiên nghe xong có chút hưng phấn, nàng đến Thất
Dương Cung lâu như vậy rồi cũng không tham gia được hoạt động tập thể nào, nàng
hỏi: “Đại tiệc này có gì thú vị?” “Cũng không có gì, chỉ là ca múa thôi.” Cố Bắc
Viễn thản nhiên đáp.
“Vậy cũng phải đi nhìn xem, Đại cung chủ đã lên tiếng rồi,
nên nể mặt ngài ấy.” Buổi tối Thi Hiểu Nhiên cố ý trang điểm một chút, mặc một
bộ quần áo màu hồng thêu chỉ vàng, cảm giác vừa vui mừng lại phóng khoáng.
Đèn lồng bằng ngọc lưu ly được thắp lên, đại điện sáng như
ban ngày, hai bên các là một loạt nha hoàn đứng sẵn sàng hầu hạ, dưới ánh sáng
chiếu vào của ngọn đèn càng lung linh.
Trên mặt mỗi người đều có một tầng sắc hồng, lần lượt ngồi
xuống.
Nàng ngồi bên người Cố Bắc Viễn, trên bàn rượu bày đầy hoa
quả, rượu và đồ nhắm, nếu có người bưng thức ăn lên, nàng cũng sẽ đứng dậy lấy
một chút.
Cố Bắc Viễn dán vào bên tai nàng giới thiệu, đa số là lực lượng
nòng cốt của Thất Dương Cung.
Thi Hiểu Nhiên quét một vòng người trong điện, hỏi: “Tại sao
Phá sử đại nhân vẫn chưa tới vậy, thương thế của hắn vẫn chưa lành sao?” “Vẫn
chưa khỏi hẳn, phải kiêng rượu.
Có điều hắn không đến là vì buổi chiều bị Tiết thần y bức
hôn, nằm ở nhà giả bộ bệnh nặng.” Cố Bắc Viễn kể lại chuyện phong thưởng buổi
chiều cho nàng.
Thi Hiểu Nhiên cười ha ha, “Thì ra Tất Hàm lại sợ như vậy!
Có điều tránh được một lúc, không trốn được cả đời, về sau phải thường xuyên lấy
chuyện này dọa hắn.” Tiếng ti trúc vang lên, vũ cơ bắt đầu điệu múa, thắt lưng
người người đều tinh tế như liễu, thân thể linh hoạt như rắn.
Người múa dẫn đầu lại là thiên nhân chi tư (có tư thế của
người nhà trời), cả người thoát tục không mang theo nửa điểm khói lửa nhân
gian, khẩu giống như hàm chu đan, ngón tay như rễ hành, dáng người mềm mại như
không có xương cốt, mỗi bước sinh hoa, uyển chuyển thướt tha, tay áo dài vung
ra như hoa lan nở rộ, tất cả mọi người đều xem đến ngây người.
Thi Hiểu Nhiên cũng là một trong đám người kia, hai mắt nàng
nhìn vũ cơ chăm chú, khuỷu tay huých huých Cố Bắc Viễn, khen: “Thật khá, múa tốt
như vậy, giống như tiên nữ Cửu Thiên hạ phàm trần.” “Đúng là rất đẹp.” Cố Bắc
Viễn phụ họa.
“Có phải đẹp hơn ta rất nhiều hay không?” Thi Hiểu Nhiên
quay đầu cười tủm tỉm nhìn hắn, “Phải nói lời thật à nha.” Cố Bắc Viễn nhìn vũ
cơ dưới đài, lại nhìn nàng, bình luận khách quan: “Đẹp hơn rất nhiều.” Thi Hiểu
Nhiên tiếp tục cười, “Đẹp hơn thế nào?” “Mái tóc như thác nước, thân mềm như liễu……”
“Còn gì nữa?” Mắt hạnh của Thi Hiểu Nhiên trừng trừng, nàng đã tùy tiện nói thì
thôi, cái giọng điệu nghiêm trang này của hắn là ý gì? “Kể sơ sơ là như vậy
đi.” Thi Hiểu Nhiên cười như hồ ly, “Nếu đẹp như thế, vậy thì gọi nàng ta hầu hạ
Nhị cung chủ đi.
Hơn nữa chuyện giải độc của Nhị cung chủ có hi vọng rồi, đến
lúc đó mỹ nhân trong ngực, mới thật sự là xuân phong đắc ý.” “Nói bậy bạ gì
đó!” Cố Bắc Viễn nghe ra giọng của nàng không đúng, liền nắm tay nàng, “Cho dù
nàng không mĩ mạo bằng nàng ta, ta cũng chỉ muốn một mình nàng.” Thi Hiểu Nhiên
chỉ nghe đến “Không mĩ mạo bằng nàng ta”, đỉnh đầu đã bốc khói âm ỉ, cho dù là
sự thật cũng không cần phải lặp lại để nhấn mạnh chứ? Nàng nói dẫn theo một tia
giận dữ: “Như ta là cám bã chi tư (có tư thế như cám bã) làm sao so được với
người khác, Nhị cung chủ vẫn chớ nên miễn cưỡng.” Nói xong nàng quay đầu, căm
giận dùng bữa, không liếc mắt xem mỹ nhân ca múa nữa.
Vẻ mặt Cố Bắc Viễn vô tội, kéo tay áo của nàng, “Là nàng muốn
ta nói, sao giờ lại tức giận?” Thi Hiểu Nhiên phát điên, người ta muốn nghe lời
nói thật cũng không phải là điều này, vì sao không nói “Cho dù đẹp cũng không bằng
nàng”, “Ta thấy cũng bình thường ” mấy câu đại loại thế chứ! Vừa nâng mí mắt liền
bắt gặp đại ca ở bên cạnh đang cười trộm, Cố Bắc Viễn thực bất đắc dĩ, “Đừng
suy nghĩ miên man nữa, ta không có một chút ý tưởng nào với những người khác,
cho dù đã giải độc xong rồi cũng chỉ muốn ở chung một chỗ với nàng.” Thi Hiểu
Nhiên vẫn không để ý tới.
Múa xong một bài, mỹ nhân tạ lễ, mọi người vẫn là một bộ dạng
như si như túy (như say như mê), Cố Nam Viễn khen: “Bài múa đã đẹp, người còn đẹp
hơn, mỗi người thưởng năm lượng vàng!” Lại nói với người múa dẫn đầu: “Ngươi
tên là gì?” “Hồi cung chủ, tiểu nữ tử là Thiên Nhu.” Mỹ nhân xấu hổ khiếp sợ,
như hoa sen mới nở, âm thanh trong trẻo như chim hoàng oanh.
“Quả nhiên là mỹ nhân hiếm thấy, Bắc Viễn nghĩ như thế nào?”
Trong mắt Cố Nam Viễn đầy ý cười chế nhạo, quay đầu nhìn về phía bàn gần đó.
Thi Hiểu Nhiên nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn Cố Bắc Viễn.
Mặt Cố Bắc Viễn ngưng trệ, chậm chạp trả lời: “Đẹp thì đẹp
thật.” Lại nói tiếp: “Hôm nay người đang ngồi ở đây đều là người đã làm việc vất
vả nên công lao càng lớn, nghe nói nguyên phối (vợ chính thức) của Quan Đà chủ
đã qua đời, lúc ấy vì lo liệu sự vụ trong cung mà ngay cả lần gặp cuối cùng
cũng không có.
Vậy để Thiên Nhu cô nương đi theo Quan Đà chủ đi.” Phía dưới
có một người đứng dậy, tuổi gần ba mươi, dáng người khôi ngô, cảm thấy ngoài ý
muốn liền đứng dậy tạ thưởng.
Trên mặt mỹ nhân kia rõ ràng không hề cam lòng, nhưng lời Nhị
cung chủ đã nói ra, đành phải tạ ơn lui ra.
Cố Bắc Viễn nhìn Thi Hiểu Nhiên, thấp giọng nói: “Ta đã đuổi
nàng ta đi, Quan Đà chủ là chủ quản phân đà Cẩm Châu, về sau nàng ta sẽ không
xuất hiện trước mặt nàng.” “Ta cũng không phải bức chàng đuổi nàng ta đi, hơn nữa,
chàng cũng chưa từng hỏi qua ý tứ nàng ta, làm sao mà biết nàng ta có cao hứng
để chàng tiễn bước?” “Nàng ta cao hay mất hứng ta không biết, nhưng nàng mà mất
hứng ta sẽ để ý, cho nên ta không quản được nhiều như vậy.” Cố Bắc Viễn ôm thắt
lưng của nàng, “Đừng tức giận nữa được không? Cãi nhau ở nơi này, ca múa cũng
không có gì hay để xem, chúng ta trở về sớm một chút.” Thi Hiểu Nhiên mất hứng
thú, chu miệng gật gật đầu.
Cố Bắc Viễn đưa tay tiếp đón, liền mang theo Thi Hiểu Nhiên
rời khỏi buổi tiệc.
Ban đêm tháng chạp có chút lạnh lẽo, đèn lồng treo đầy hành
lang dài, phần lớn lấy màu đỏ làm chủ đạo, giống một đám mây hồng nhàn nhạt
sương khói, ở nơi đặc biệt cũng có đèn ngọc lưu ly thất hải, vẽ hoa văn ba sao
cát tường phúc lộc thọ, trong không khí có mùi hoa mai vàng, thoang thoảng thấm
đượm; Những âm thanh ồn ào càng ngày càng xa.
Hai người ôm vai, một đường đi qua, ngọn đèn mờ mờ ảo ảo nhập
bóng dáng đầu của hai người lại thành một.
Hắn nghiêng mặt ôn hòa hỏi: “Lạnh không?” Thi Hiểu Nhiên lắc
đầu, “Không lạnh.” “Nếu ta nói lỡ lời, chọc nàng tức giận, nàng cứ nói ra.
Đại ca nói nữ nhân và nam nhân không giống nhau, cái gì có
thể nói cái gì không, ta cũng không hiểu được mấy điều huyền diệu trong đó.
Nhưng ta muốn nàng mỗi thời mỗi khắc đều vui vẻ.” Thi Hiểu
Nhiên mang theo một chút ngượng ngùng, nhỏ giọng: “Ta không có tức giận.” Cố Bắc
Viễn nhẹ nhàng cười, “Ngày kia chính là giao thừa, ở nơi của nàng người ta đón
năm mới như thế nào? Nếu có chuyện đặc biệt phải làm thì nàng phải đề xuất trước,
để tiện an bài.” “Không có gì đặc biệt, nơi đó của ta mỗi dịp năm mới càng ngày
càng không có không khí, cũng chỉ là người một nhà tụ tập ăn một bữa cơm tất
niên, sau đó xem ca múa biểu diễn.
Chẳng có ý nghĩa, nhập gia tùy tục, bên này đón năm mới như
thế nào sẽ làm như thế đó.” “Đến lúc đó ta sẽ mời một gánh hát đến hát hí khúc,
cũng náo nhiệt một chút.
Đêm Nguyên tiêu ở An thành có hội đèn lồng, ta không thể đưa
nàng đi xem, nếu muốn đi sẽ phải mang theo người của ta.” “Năm nay không đi,
tìm vài công tượng ( người làm nghề thủ công) làm vài ngọn hoa đăng treo ở Trầm
Hoa điện là được rồi, chờ năm sau chàng lại mang ta đi đi.
Hai tháng nữa Y Vân sẽ thành hôn ở Ngô châu, ta có thể đi được
không?” “Khi đó chắc ta đang giải độc, nàng đi một mình ta sẽ lo lắng, đưa lễ
qua tỏ một chút thành ý là được rồi.” Thi Hiểu Nhiên nghe vậy thần sắc ảm đạm
đi vài phần.
Cố Bắc Viễn than nhẹ một hơi, “Nếu nàng thật sự muốn đi, Ngô
châu coi như an toàn, để ta an bài một vài người, không cần đợi lâu đâu.
Nếu ta bế quan giải độc cũng không thể nhốt nàng trong Thất
Dương Cung, nàng biết ta sẽ lo lắng cho nàng là được rồi.” Mặt Thi Hiểu Nhiên
giãn ra, ngừng bước, giơ tay kéo cánh tay hắn.
Cố Bắc Viễn không rõ ý nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?” Vẻ
mặt Thi Hiểu Nhiên điềm tĩnh an đạm, chậm rãi đặt tay lên lưng của hắn, vùi đầu
cọ cọ trước ngực hắn, âm thanh thanh thản: “Bắc Viễn, ở chung một chỗ với
chàng, tốt lắm!” Hắn cũng vươn tay ôm nàng, cũng không để ý đến chuyện có người
nhìn lén trong chỗ tối hay không, chỉ cảm thấy như vậy rất tốt, an an ổn ổn.
Thật lâu sau, Cố Bắc Viễn cúi đầu nói ở bên tai nàng: “Trời
lạnh, đường còn xa, ta mang nàng về.” “Ừm.” Thi Hiểu Nhiên đáp lớn một tiếng.
Cố Bắc Viễn ôm lấy nàng, di hình đổi ảnh, đi về phía Trầm
Hoa điện.