Vi Đoàn Nhi do dự một lát, vẫn lắc đầu, có những chuyện mò chút lợi ích,
ít nguy hiểm, làm cũng không sao. Nhưng lúc này đây sự tình thật sự
không phải là nhỏ, sự phiêu lưu trong đó nàng đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết, nhưng nếu bảo nàng bỏ qua như vậy, thì nàng lại tiếc rẻ một khoản
tài phú kếch xù đưa tới cửa này.
Lời nói của Tĩnh Quan vang trở lại trong lòng nàng. Vi Đoàn Nhi dần dần
dao động. Đúng vậy! Thái Tử có gì đặc biệt hơn người nào, ai chắc chắn
Thái Tử sẽ mãi làm Thái Tử? Nếu trong lòng nếu Hoàng đế có hắn, Võ Thừa
Tự và Võ Tam Tư còn cần gì phải tranh giành nhiệt tình để đoạt chức vị
Thái tử chứ.
Vi Đoàn Nhi nhớ đến con cả Lý Hoằng của Võ Tắc Thiên. Nghe nói Lý Hoằng
này là Võ Tắc Thiên tự tay giết, khi đó nàng còn nhỏ, không biết lời đồn đại là thật hay giả. Tuy nhiên con thứ Lý Hiền của Võ Tắc Thiên đích
thật là Khâu Thần Tích phụng mệnh Võ Tắc Thiên cưỡng bức mà chết, mà
Khâu Thần Tích có bị trừng phạt gì không chứ? Chẳng những không có,
ngược lại còn được trọng dụng, nếu không phải hắn thấy lợi tối mắt, vì
mưu đoạt binh quyền bán đứng giang sơn Hoàng Đế Bệ Hạ, thánh sủng này
tuyệt sẽ không suy rồi.
Vi Đoàn Nhi càng nghĩ lòng càng nóng, Tĩnh Quan lại lén lút bồi thêm một câu:
- Với bản lĩnh của tỷ tỷ, dựa vào cái gì mà luôn bị Thượng Quan Uyển Nhi chèn ép. Mỗi khi gặp cô ta, Đoàn Nhi tỷ tỷ còn phải tất cung tất kính
gọi cô ta một tiếng Uyển nhi tỷ tỷ! Nếu chuyện này làm xong, bộ tộc Võ
thị truy tìm nguồn gốc, ai cũng sẽ nhớ đến tỷ tỷ là điều rất có tốt, đến lúc đó, tỷ tỷ muốn thay mặt Thượng Quan Uyển Nhi, trở thành nội tướng
Đại Chu ta, cũng không phải là không được đấy!
Vi Đoàn Nhi lập tức đứng lại bất động, những lời này làm cho nàng chưa
quyết định đã hoàn toàn kiê định rồi. Nàng cân nhắc một lát rồi cắn
răng, hung hăng mà nhìn về phía Tĩnh Quan, trầm thấp phân phó:
- Hành động bí mật chút, không thể để ai biết được.
Tĩnh Quan mừng rỡ, vội nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định làm việc này ổn thỏa.
Tĩnh Quan nói xong, liền mặt mày hớn hở đi ra ngoài.
Bày mời với Tĩnh Quan đương nhiên là Lai Tuấn Thần, nhưng Tĩnh Quan vẫn cho là là Võ Tam Tư.
Lai Tuấn Thần biết mình sắp thất sủng rồi, Hoàng đế sau khi quan sát
việc xử trí “nhóm phản nghịch” thì không có bất cứ thái độ gì rõ ràng,
thật sự là vì trận này nhiễu loạn đến mức không thể hòa hoãn được rồi,
nhất định phải có người chịu trách nhiệm. Hoàng đế đang chờ y có động
tác rõ ràng.
Lai Tuấn Thần có thể có động tác gì nữa chứ? Thừa nhận toàn bộ là do
mình oan giá hoạ? Không thể nào! Đã đâm lao phải theo lao, y lúc này đã
không thể nào quay đầu lại được nữa, cũng không thể thu tay lại, nếu
không chắc chắn y sẽ phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm đối với cuộc
phong ba này. Cho nên, y chỉ có thể bí quá hoá liều.
Giá trị của y ngay lúc này là giúp Hoàng đế cắn người, y muốn cho Hoàng
đế cảm thấy không an toàn, khiến Hoàng đế cảm thấy có người có ý đồ bất
lợi đối với bà, như vậy thì chó giữ nhà là y mới có giá trị tồn tại như
trước.
Võ Tắc Thiên mười bốn tuổi tiến cung, năm tháng cả đời đều sống trong
hoàng cung, năm tháng cung đình tạo ra bà, nhưng cũng đã hạn chế bà. Lai Tuấn Thần tin tưởng thủ đoạn của mình có thể cho vị nữ hoàng này tiếp
tục nhận ra rằng Lai Tuấn Thần y là sự giúp đỡ đắc lực không thể thiếu
được.s
Vì thế, y quyết định xuống tay với Thái Tử.
Để cẩn thận đạt được mục đích, lần này Lai Tuấn Thần không trực tiếp ra mặt. Y phái người tìm Tĩnh Quan.
Y cũng có tai mắt của mình trong cung, biết Tĩnh công công này với Vi
Đoàn Nhi tâm phúc bên cạnh nữ hoàng đế có chút quan hệ ám muội, là tâm
phúc thân cận nhất của cô ta. Nhưng vị Tĩnh công công này giống Vi Đoàn
Nhi ở tính tham lam, cho dù không khôn khéo bằng Đoàn Nhi, cho nên Lai
Tuấn Thần lựa chọn gã làm người bàn bạc.
Lai Tuấn Thần gần như là đặt toàn bộ vào lần này, dù y không đặc biệt
ham mê đối với tiền tài. Nhưng y làm quan nhiều năm như vậy, xử lý quá
nhiều vụ án lớn như vậy, ố ý cũng tốt, không có ý định cũng thế, y vẫn
tích lũy được một số của cải rất lớn. Hiện giờ, y gần như đem hết thảy
của cải ra để dùng, mua chuộc Tĩnh công công, nhưng lấy danh nghĩa Võ
Tam Tư.
Người nào cũng biết Võ Tam Tư tranh giành Thái tử, hơn nữa sau khi Võ
Thừa Tự bị gã đấu ngã, kẻ địch lớn nhất của Võ Tam Tư cũng chỉ còn lại
Thái Tử đương nhiệm, bởi vậy đó là lý do hợp lý nhất y làm. Tĩnh công
công quả nhiên không hoài nghi tới thân phận của người tới bàn bạc, trên thực tế khi ông ta nhìn thấy thoi vàng nén bạc và khế thư ruộng đất màu mỡ thì trong đầu đại khái sẽ không nghĩ tới gì khác.
Trong cung nhanh chóng phản hồi tin tức về đến, Lai Tuấn Thần yên tâm.
Hoàng đế không có bất luận biểu hiện gì, y cũng không có bất kỳ phản
ứng, dường như hết thảy y làm đều suôn sẻ, cho nên y không cần áp dụng
bất luận phương sách bổ cứu gì, y chỉ chờ việc Đông Cung phát sinh thôi.
Thế cục, đemheo Đông cung sự phát một khắc này hoàn toàn xoay chuyển , hết thảy ở trong lòng bàn tay của y.
****
Dương Phàm đứng ở đối diện phủ công chúa, cẩn thận tính toán đối sách sau khi gặp Thái Bình công chúa.
Ngày hôm qua Võ Du Kỵ suýt nữa chém giết hắn bên đường. Hôm nay hắn lại
tìm tới tận cửa rồi, đương nhiên nghĩ tới hậu quả có thể xảy ra. Phủ
công chúa nhìn như nguy hiểm, thật ra lại vô cùng an toàn. Bởi vì dù sao chủ nhân nơi này cũng là Công chúa mà không phải là Phò mã. Nếu Võ Du
Kỵ ở quý phủ đó thì không còn gì tốt hơn, hắn có thể nhân cơ hội này mà
ba mặt một lời trước mặt Phò mã nói cho rõ ràng.
Nếu Võ Du Kỵ không ở đó, vậy hắn và Thái Bình công chúa cũng dễ nói
chuyện. Dương Phàm vốn là muốn đợi gặp được Uyển nhi hỏi nàng về lời thề sau đó sẽ cùng bàn đối sách, nhưng trải qua sự phân tích của Triệu Du,
hắn lo lắng rất nhanh triều đình sẽ có xử trí, nên không thể không chủ
động trước.
“Nếu Võ Du Kỵ không ở đó, ta phải một mình đối mặt nữ nhân kia, đến lúc
đó ta nên phản ứng như thế nào đây? Ừ! Trước tiên ta lấy lễ đối đãi, tạ
ơn ơn cô ta đã cứu mạng mình, mọi người không trở mặt mới dễ dàng tiếp
tục nói chuyện. Không được... nữ nhân này cứng mềm không ăn, giảo hoạt
như hồ, nói mềm nói nhẹ căn bản không dùng được, cần phải mạnh bạo lên
mới đúng, đợi ta gặp cô ta rồi, sẽ lạnh lùng nghiêm khắc, để cô ta không thể đè ép khí thế của ta. Đúng, nên như vậy!
Dương Phàm định xong kế hoạch, liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua phố dài,
cất bước bước trên thềm đá, bắt lấy vòng đồng đầu thú trên cửa ra sức gõ thật mạnh “Thình thịch thình thình". Một lát sau, từ bên trong cửa có
âm thanh lười biếng:
- Là ai?
Dương Phàm quát to:
- Tại hạ Dương Phàm, muốn gặp Thái Bình công chúa điện hạ!
Trong cửa đầu tiên là tĩnh lặng, sau đó liền truyền ra một tiếng thét
kinh hãi, theo sát sau có tiếng thì thầm, như là hai người đang tranh
cãi gì đó. Dương Phàm nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe thấy có người nói:
- Ta mở ta mở, ngươi tránh ra!
- Tranh cái gì! Hắc! Thật sự là lợi hại a, hắn bây giờ còn dám công
nhiên đến đây, thật sự là can đảm… Khó trách là nhân vật mà công chúa
coi trọng thế!
- Đi đi đi...
Tiếng rầm rì nói chuyện với nhau, rồi cửa lớn mở ra, hai gia đinh mặc áo xanh mũ nồi của phủ công chúa đứng trước cửa, một người giữ một bên
cửa, dùng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn hắn, cũng không gọi hắn vào,
cũng không đi truyền báo, chỉ nhìn phải nhìn trái đánh giá hắn như là
vật hiếm lạ.
Dương Phàm không biết nên khóc hay cười, ho khan một tiếng nói:
- Tại hạ muốn tìm gặp Công chúa điện hạ, còn làm phiền thông bẩm một tiếng!
Hai người như trong mộng bừng tỉnh, khẩn trương nói:
- A! Công chúa điện hạ sớm biết lang quân muốn tới, sớm chỉ bảo rồi, chỉ cần lang quân tới thì dẫn đến dẫn kiến, không cần thông báo. Lang quân, mời!
Dương Phàm nghe xong lập tức cứng lại:
- Thái Bình công chúa sớm biết rằng ta muốn đến? Vậy…
Nghĩ đến ý nghĩ, hành động của mình vẫn luôn nằm trong kế hoạch của người ta, Dương Phàm không khỏi có chút chán nản.
Hai gia đinh của phủ công chúa vội cung kính dẫn Dương Phàm đi vào, lại
vội vàng đóng cửa chính. Người lớn tuổi hơn cướp lời nói:
- Công chúa đang ở câu cá ở Trạc nguyệt đình, mời lang quân đến mái hiên chờ.
- Câu cá? Trượng phu của cô ta bên đường giết ta, chuyện lớn như vậy cô ta còn không biết? Câu cá...
Dương Phàm theo gia đinh áo xanh mũ nồi, cảm thấy mình tựa như một con
cá béo chủ động mắc vào cần câu kia, còn lưỡi câu là Thái Bình công chúa thì đang rung đùi đắc ý. Chỉ có điều lúc này muốn lui ra ngoài cũng
tuyệt đối không thể rồi.
Gia đinh dẫn Dương Phàm vượt qua sân, theo sườn viện đi vào sau, chỉ
chốc lát đã đi tới hậu hoa viên, cây cối núi đá xanh mượt, đình đài lầu
các thấp thoáng ở giữa, ngẫu nhiên lộ ra một góc mái hiên cao chót vót,
một cảm giác khoan khoái dễ chịu tràn ngập.
Một tòa Hồng lâu phía trước, trên tấm biển có ba chữ “Thúy Bình các".
Thúy Bình và Hồng lâu này cũng không tương xứng, tuy nhiên từ trên lầu
có thể nhìn đến ao hồ xa xa trong rừng kia, trong hồ có sen, lá xanh
mướt mát, nói vậy chắc hai chữ “Thúy Bình” từ đó mà có.
Dương Phàm nhớ lần trước lúc đến, Phò mã Võ Du Kỵ chính là ở trong lầu
này uống rượu mua vui với thị thiếp. Lúc hắn xuống lầu cố ý dừng chân ho khan mấy tiếng, nhưng trên lầu yên tĩnh không có tiếng động nào. Dương
Phàm bất đắc dĩ, cố ý xé giọng, dùng âm thanh thật lớn reo lên:
- Dương Phàm từng đã tới phủ công chúa, nhớ rõ đi về phía trước không xa là ra Trạc Nguyệt đình rồi đó nhỉ?
Gia đinh áo xanh mũ nồi kia quay đầu lại đáp:
- Lang quân nhớ đúng rồi ạ, đi không lâu nữa là đến rồi.
Nói xong, gã lại cười hì hì tiếp một câu:
- Lang quân không cần lớn tiếng như vậy mà, tai của tiểu nhân nghe rất rõ.
Dương Phàm làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục lớn tiếng nói:
- Dương Phàm mạo muội tiến đến, Công chúa ở hậu trạch chắc là đang mặc
yến phục, không nên gặp người ngoài. Có lẽ Dương Phàm chờ ở chỗ này, để
ngươi đi thông bẩm một tiếng chứ?
Hắn cố ý nói rất rõ hai chữ “Dương Phàm”, là muốn dẫn dụ Võ Du Kỵ đi ra. Mặc kệ Thái Bình công chúa có chẳng coi Võ Du Kỵ ra gì, nhưng dù sao gã ta cũng là trượng phu trên danh nghĩa của Thái Bình công chúa. Có gã ở
đây, nói vậy thương lượng sẽ tốt hơn một chút.
Ai ngờ hắn nói to như thế mà trên lầu vẫnyên tĩnh không có chút thanh âm gì, ngược lại là gia đinh kia vẻ mặt cợt nhả đi tới, cúi đầu khom lưng
nói:
- Lang quân xin mời, Phò mã gia không ở quý phủ, ngươi có hét khản cả giong thì hắn cũng không nghe thấy đâu!
Dương Phàm:
- …
Nước hồ lăn tăn gợn sóng.
Trong ao có hoa sen, còn có đài sen đang dần dần trưởng thành.
Mái hiên của tòa đình hiên bên cạnh hồ sen duỗi ra ngoài như giọt nước,
Thái Bình công chúa mặc y phục rộng, tay cầm một cần câu cá, cặp đùi
trần trụi mảnh mai trắng tuyết, đang lười biếng nằm ở trên giường. Bên
cạnh là một nữ tỳ nhỏ nhắn đang nhè nhẹ đấm chân cho nàng, ngoài ra
không còn một ai khác nữa.
Gia đinh kia đứng lại, cười nói với Dương Phàm:
- Lang quân xin mời, Công chúa sớm có chỉ bảo rồi, tiểu nhân không được qua đó.