Lúc Dương Phàm quyết tâm thực hiện hành động, hắn mới phát hiện trong người ngựa nhốn nháo, một người muốn làm một chút việc sẽ rất khó, điều này
hoàn toàn không đơn giản như lúc hắn và Trương Giản vạch kế hoạch: đợi
mâu thuẫn trở nên gay gắt, Man tộc tạo phản, tìm thấy nhân vật đầu não
của bọn họ, hiểu được lợi hại, khuyên bọn chúng ngừng binh, sau đó dâng
thư vạch tội Ngự Sử Đài, mượn thế ép nữ hoàng coi Ngự Sử Đài là người
chịu tội, lắng cơn giận của thiên hạ xuống.
Bây giờ Man tộc thật sự phản rồi, chuyện Dương Phàm muốn làm đầu tiên
chính là tìm thấy thủ lĩnh của bọn họ, chỉ riêng điều này cũng không
phải là chuyện dễ dàng. Khắp nơi đều là chiến tranh loạn lạc, binh mã
của Văn Hạo và Vân Hiên không kịp chạy đi, chia thành từng tốp nhỏ đánh
du kích với binh sĩ Bạch Man và Ô Man.
Quân đội hai bên bình thường đều là nông dân, tiều phu, ngư dân và người chăn nuôi, vốn không biết chút gì về kỷ luật tác chiến, hơn nữa tất cả
tiếp tế đều phải dựa vào chính mình, nếu như quân đội tập trung quá mức
sẽ không cách nào tìm được đủ lương thực để no bụng của bọn họ. Cho nên
ngoài giai đoạn tấn công thành Diêu Châu này ra, lúc khác hai bên quân
đội đều phải chia thành từng tốp, rải rác tác chiến.
Loại hình tác chiến này rất phù hợp với bộ lạc ở đây, quy mô chiến đấu
như vậy đối với các bộ lạc Man tộc mà nói, cũng không coi là nhỏ, nhưng
trong mắt Dương Phàm, người vốn từ nhỏ đã từng chứng kiến quân đoàn tác
chiến, kiểu tác chiến này đương nhiên là không đáng nhắc tới.
Nhưng quy mô chiến đấu này thực ra càng phù hợp hơn với địa hình nhiều
sông nhiều núi nơi này, từng tiểu đội hành động linh hoạt, tiếp tế thuận tiện, hơn xa so với tập đoàn quân hành động. Binh mã triều đình ngại
dụng binh ở đây, thực ra cũng có lo ngại về phương diện này. Binh lực
của triều đình ở đây không phát huy được ưu thế, sẽ bị vô số trận du
kích kéo dài đến chết.
Loại hình chiến đấu rải rác chỗ nào cũng có này đem cho người xuất hành
khó khăn rất lớn, đặc biệt là người xứ khác như Dương Phàm, lại càng khó hành động. Sự chuẩn bị của hắn không được đầy đủ lắm, hắn đã đánh giá
thấp bản lĩnh của Hoàng Cảnh Dung. Khi hắn vội vàng chạy đến Diêu Châu,
vẫn còn chưa kịp thở Hoàng Cảnh Dung đã bức phản Huân Kỳ rồi.
Dương Phàm từ Nam Dương trở về, hắn không hiểu cái kiểu tự cao tự đại
của Hoàng Cảnh Dung, cái kiểu cao ngạo và miệt thị khi Khâm sử thiên
triều đối diện với tộc Man di. Loại người này không chỉ có một Hoàng
Cảnh Dung, ở các vùng biên cương, các trấn tướng đuổi các thủ lĩnh bộ
lạc Man Địch như đuổi chó có rất nhiều, cho dù đây là đời Đường có lòng
bao dung đối với các dân tộc khác mạnh nhất. Lý Thế Dân đã từng xác định “Man Di một nhà” là Quốc sách, hiện tượng này nhìn mãi cũng quen.
Dương Phàm đã tìm mất hai ngày mà cũng chưa tìm ra Thổ ty Huân Kỳ của
người Bạch Man, ngược lại còn bị mấy tên lính Ô Man do bất đồng ngôn ngữ nghi là gian tế, nếu như không phải hắn thân thủ tuyệt vời, sớm đã bị
giết tại chỗ rồi.
Dương Phàm đang cảm thấy đi vào ngõ cụt thì tình thế chiến trường đột
nhiên lại thay đổi. Quan binh ở Tây Châu, Nhung Châu và Lĩnh Nam vội
vàng đến Diêu Châu cứu viện. Người Bạch Man và Ô Man sau khi nghe tin,
lập tức khẩn cấp thu hồi binh lực, rút về lãnh địa cố hữu.
Hoàng Cảnh Dung đã giết một tên hồi mã thương (quay đầu lại bất ngờ bị ngọn thương đâm), diễu võ dương oai quay lại.
Quả thật, quan binh Tây Châu, Nhung Châu và Lĩnh Nam đến không nhanh như vậy, nếu không quân đội của Huân Kỳ và Mạnh Thiệt Trúc đã đánh đến biên giới Diêu Châu, không thuận lợi như vậy đã rút lui trở về rồi.
Quân đội triều đình dù sao cũng huấn luyện có tố chất, tướng lĩnh thống
binh lại biết binh pháp, không phải là kiểu trai tráng bộ lạc chỉ có
kinh nghiệm tấn công loại hình nhỏ mà có thể bì được. Binh mã triều đình chỉ cần tiến hành ngăn chặn và truy kích có tuần tự đối với bọn chúng,
bọn chúng nhất định tử thương thảm hại.
Đạo Tây Châu, Nhung Châu và Lĩnh Nam quả thực đã xuất binh rồi, nhưng binh mã lại không nhiều.
Hoàng Cảnh Dung quyết định cướp bóc sơn trại của người Bạch Man và Ô
Man, lúc bắt đầu khiêu chiến với bọn họ, khoái mã cũng đã đi đến chỗ
tướng lĩnh đóng quân ở Tây Châu, Nhung Châu và Lĩnh Nam xin viện trợ
rồi. Nói là phát hiện ra kẻ lưu nhân mưu phản đáng nghi được Man tộc bao che. Man tộc bụng dạ khó lường, có khả năng sẽ tấn công khâm sai triều
đình, yêu cầu tướng lĩnh ba vùng phái binh viện trợ, đàn áp thế cục.
Tướng lĩnh ba vùng sau khi nhận được thư của Khâm sai, lần lượt phái một vệ binh mã đến Diêu Châu tiếp viện. Bởi vì chỉ là phòng ngừa bất trắc,
không khẳng định là Man tộc sẽ tạo phản, mục đích của việc phái binh chỉ là tăng cường thêm thanh thế cho Khâm sai, đe dọa địa phương không được hành động liều lĩnh, vì vậy binh mã được phái đi không phải là nhiều.
Thế nhưng lúc bọn chúng đi đến nửa đường, Diêu Châu đã thành một đống hoang tàn rồi.
Hoàng Cảnh Dung chạy trốn đến sơn trại của Văn Hạo, sai người đưa tin
liên lạc với viện binh, sau khi biết tin viện binh đã tới, lập tức bắt
liên lạc với bọn chúng, treo lại cờ hiệu. Mỗi đạo Tây Châu, Nhung Châu
và Lĩnh Nam phát ba vạn binh, tổng cộng chín vạn đại quân được phái tới
Diêu Châu. Người Bạch Man và Ô Man không biết nội tình bên trong thế
nào, đánh phải vội vàng rút lui.
Ba đội quân đến cứu viện này binh lực yếu kém, chỉ là phô trương thanh
thế, cũng không dám chia binh lực ra truy kích, tránh bị người Man áp
chế. Cho nên người Bạch Man và Ô Man thong dong rút về lãnh địa của bọn
họ, còn binh lực triều đình cũng không đánh mà thắng chiếm lại thành
Diêu Châu.
Sự việc ngoài ý muốn này tạo cho Dương Phàm một cơ hội, Bạch Man và Ô
Man mặc dù đã thu binh rồi, binh mã tập trung ở một chỗ, nên hắn muốn
tìm được Thổ ty của đối phương cũng dễ dàng rất nhiều. Còn trước mắt
quân đội triều đình chiếm thế thượng phong, cũng tạo cơ hội tốt nhất cho đàm phán của hắn. Nghĩ đến đây, Dương Phàm lập tức đi về phía thôn trại Bạch Man.
Hướng đi mà Dương Phàm lựa chọn là bộ lạc Hà Bạch. Đây là một trại của
tộc Bạch Man cách Diêu Châu gần nhất. Lần trước lúc Dương Phàm từ Tây
Châu đến, đã từng hỏi đường một người trong bộ lạc này, còn xin nước
uống của một cô nương đang cõng nước của bọn họ. Ấn tượng của Dương Phàm với bọn họ rất tốt, cảm thấy người của bộ lạc này vô cùng thân thiện,
có lẽ liên lạc với Thổ ty Huân Kỳ của bọn họ thông qua trại chủ sẽ rất
thuận lợi.
Dương Phàm dắt ngựa đứng trên sườn núi, lặng lẽ nhìn ruộng nước trước mặt.
Đứng trên sườn núi cao nhìn xuống, từng mảnh ruộng nước không theo quy
tắc càng giống như mặt gương bị vỡ, ruộng xanh mây trắng chiếu ngược
trên mặt nước, nhưng đã bị mất đi cái nét duyên dáng như thơ. Bởi vì
trong ruộng nước vốn có những bó mạ chỉnh tề, bây giờ lung tung loạn xạ, có cây đổ gục trong nước, có cây lại ra sức ngẩng đầu lên, lộ ra một
vùng hoang vắng.
Xa xa, con sông Trường Giang giống như đai ngọc đã không còn những ngư
dân thả lưới, cũng không có người lái đò chống sào, con đường quanh có
trên núi không còn cô nương cõng nước, càng không nghe thấy tiếng ca
ngọt ngào động lòng người.
Dương Phàm chậm rãi bước, bỗng nhiên, hắn dừng chân lại, ngồi xổm xuống
xem, trên mặt đất có một vũng thứ gì đó màu tím đen đông đặc lại, đó là
vết máu khô.
Dương Phàm khe khẽ thở dài, nhìn quanh bốn phía, liền men theo lối đi mà cô nương cõng nước hôm ấy đi, đi về phía trước.
- Vù!
Âm thanh lọt vào tai, Dương Phàm vội vàng né mình, đồng thời để đao
ngang trước ngực, một mũi tên đột nhiên cắm vào mặt đất cách hắn chừng
ba thước. Trong rừng vọng lại tiếng hét lớn, tiếng thổ ngữ bản địa,
Dương Phàm không nghe ra đối phương hô cái gì.
Dương Phàm sợ hãi toát mồ hôi lạnh, mũi tên này của đối phương mang tính chất cảnh cáo, nếu không với tốc độ của mũi tên, lại có cánh lá cây
rừng thấp thoáng, hắn không dễ tránh được mũi tên này.
Bảy tám người sơn dân tay cầm giáo bỗng nhiên từ trong rừng xông ra,
toàn thân mặc xiêm y màu trắng, cũng không biết là ẩn núp như thế nào mà với trí thông minh và nhạy bén của tai mắt Dương Phàm, lại không phát
hiện ra chút động tĩnh nào.
Sơn dân ở đây quả nhiên là chuyên gia tác chiến trong rừng trời sinh,
cách ẩn nấp của bọn họ hoàn mĩ đến nỗi có thể giấu được cả thân hình và
hơi thở, đến dã thú có giác quan thứ sáu nhạy bén nhất cũng không dễ gì
phát hiện ra, huống hồ là con người.
- Đừng động thủ! Ta có việc quan trọng cần gặp trại chủ của các ngươi!
Dương Phàm vừa thấy có người xuất hiện, lập tức thu lại bội đao, hai tay giơ cao, biểu thị không có địch, đồng thời hô to. Không ngờ đối phương
vừa nghe giọng của hắn liền tức giận.
- Là một người Hán!
- Nhất định là người của Hoàng Cảnh Dung!
- Giết hắn đi!
Bộ phận chính của người Bạch Man vốn là người Hán, chỉ là do sống ở đây
lâu rồi nên đã bị Man hóa, nhưng cũng không bỏ tiếng mẹ đẻ. Vừa nghe
thấy Dương Phàm nói tiếng Hán, bọn người đó cũng đổi thành tiếng Hán, có người ngạc nhiên hô to, có người quay đầu về rừng phía xa báo cáo, có
người không khống chế được, mặt đỏ bừng nhào về phía Dương Phàm.
- Đừng động thủ! Ta không phải người của Hoàng Cảnh Dung!
Dương Phàm không muốn đánh trả, chỉ né mình, tránh ba cây giáo đâm đến
một cách vô cùng linh hoạt. các sơn dân khác nhìn thấy Dương Phàm thân
thủ phi phàm, liền đồng loạt xông lên. Bảy tám cây giáo hung hãn đâm về
phía thân trên của hắn, Dương Phàm chỉ lui về phía trong rừng, miệng
liên tục hét lớn:
- Ta có chuyện quan trọng cần gặp trại chủ các ngươi, đừng động thủ!
- Vù!
Trong lúc Dương Phàm lui nhường, dưới chân bỗng nhiên vấp, hình như là
vấp vào dây thừng gì đó. Dương Phàm nhất thời sợ hãi, hắn ở Nam Dương đã lâu, ám khí bắt thú cũng từng tự tay làm ra, thậm chí là gài, nên cũng
không có gì xa lạ với thứ này.
Quả đúng như vậy, một tấm vải gài đầy cọc trúc nhọn hoắt “phù” một
tiếng, lao về phía hắn. Nếu như bị nó chụp trúng, trên người lập tức bị
mười mấy lỗ thủng. Lúc này sau lưng bảy tám cái giáo sắc bén cũng đồng
loạt đâm về phía hắn, ngoài ra ba bên đều là cây đại thụ, bên khác là
một mảnh đất rộng lớn.
Dương Phàm trong chớp nhoáng lập tức nghĩ tới nếu là hắn, nhất định sẽ
đào một cái hố to ở mảnh đất rộng lớn này, bên trong cắm những cây trúc
nhọn, những tên sơn dân này đều là thợ săn thành thạo, không thể không
nghĩ đến điểm này. Cho nên hắn lập tức xông về phía dưới cây đại thụ,
nhanh vô cùng, như muốn đâm vào ôm lấy cái cây đại thụ kia.
Cái vợt trúc đánh vào không khí, cây giáo dài cũng đâm vào không khí,
Dương Phàm lao nhanh về phía gốc cây. Lúc thấy sắp đâm vào gốc cây, hai
chân hắn dùng sức trên mặt đất, mượn thế nhảy lên, lẻn lên trên cây đại
thụ. Kết quả là dưới chân, trong đống cành lá khô bắn lên một tấm lưới
lớn, loáng cái đã tóm gọn hắn vào trong, dây thừng nhanh chóng thắt chặt lại, cả người hắn lơ lửng trên không.
Trong tay Dương Phàm vẫn còn đao, hắn lập tức rút đao. Đao rút ra, hắn
nhìn xuống phía dưới một cái, rất nhanh cảm thấy đao vẫn còn bao da,
đành từ bỏ việc chống cự.
Phía dưới lại có bảy tám tên sơn dân xông đến, trong tay cầm cung tên
bằng trúc đơn sơ, đang chỉ vào hắn đang bị quấn chặt trong lưới. Hắn
tuyệt đối không thể người ở trong lưới mà tránh được những mũi tên này.
Mũi tên trúc, cung tên trúc mà những người sơn dân này sử dụng, so với
cung tên mà người Đường và dân du mục phía Bắc sử dụng, uy lực không thể đánh đồng như nhau được. Mũi tên bắn trúng không thể vào quá sâu trong
thịt được, nhưng Dương Phàm biết rõ, mũi tên của người Nam, uy lực không phải ở trên người mũi tên, mà ở các loại kỳ độc ở trên đầu mũi tên, cho dù chỉ là sượt qua da, đều có thể lấy mạng. Điểm này còn đáng sợ hơn là cung nỏ chân chính.
Việc duy nhất Dương Phàm có thể làm là hét to:
- Đừng ra tay! Ta có việc quan trọng muốn thương lượng với trại chủ các
ngươi! Ta... Ta quen biết với tiểu công chúa Huân Nhi của các ngươi! Ta
còn quen biết với chị dâu của Huân Nhi cô nương nữa!