NNgôi sơn trại này dựa vào núi Thanh Sơn, hai bên là vách đá cheo leo hiểm
trở, phía sau là ngọn núi chạm đến mây. Với tầm mắt của Dương Phàm, chỉ
nhìn thoáng qua là biết tòa sơn trại này dễ phòng thủ khó tấn công. Nếu
như ở đây xây một thành lũy bằng đá, lại có đủ lương thực và binh lực
dồi dào, e là một vạn đại quân cũng khó mà đánh hạ.
Nhưng nói thì dễ. Trại này không lớn, cũng không phải là yếu địa quân
sự, đã không có thực lực xây dựng như vậy, cũng không cần thiết để người dân mấy đời nghèo khó kia đi xây một tòa thành lũy bằng đá. Tường trại ở đây dùng gỗ trúc và đất đá, dựa vào thế núi mà xây dựng nên, không thể
gọi là cao, tác dụng chủ yếu chỉ là phòng ngừa dã thú chui vào.
Dương Phàm lại liên tưởng đến cô nương cõng nước mà hắn từng gặp qua. Có lẽ trong sơn trại xây dựng ở trên cao này không có nước chảy, không có
nước nguồn, thôn xóm này có kiên cố thế nào đi nữa, bên trong có lương
thực và binh sĩ dồi dào thế nào đi nữa, cũng không thể giữ được lâu dài.
Cửa trại làm bằng gỗ, rất cẩu thả, những vết sứt mẻ cũng không bào cho
phẳng. Có thể nhìn ra, cửa trại này vừa mới được sửa chữa lại. Đi vào
trong trại, chỉ thấy trong rất nhiều nhiều nhà lụp xụp như đống tro tàn, đòn dông đã cháy khét, vách tường đen sì, cho thấy nơi này ít lâu trước đã gặp một trận tai họa.
Một vài bách tính đang dọn dẹp đống hoang tàn, không khí trong trại ngột ngạt, khi bọn họ nhìn thấy có người mang một tấm lưới lớn trở về, trong lưới lại có một người được bọc như cá, cũng không có biểu hiện gì đặc
biệt. Chỉ là thản nhiên nhìn một cái, rồi lại tiếp tục vùi mình vào công việc đang làm.
Dương Phàm hai tay nắm lấy dây lưới thô ráp, nhìn tình hình trong sơn
trại, một loại phẫn nộ không rõ là gì dâng đầy trong lồng ngực hắn.
Hắn bị vác đến một phòng rộng rãi coi như là hoàn hảo, trên cột trụ của
phòng có rất nhiều vết tích của đao chém búa bổ, chỗ xà ngang mà cần
phải trèo cầu thang mới tới, cắm mấy cái mũi tên, dường như còn chưa kịp dọn dẹp. Từ cảnh tượng còn sót lại này, có thể tưởng tượng ở đây đã
từng xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt.
Dương Phàm chui ra khỏi cái lưới, đương nhiên, trước lúc hắn được thả
ra, hai tay hai chân đều bị dùng gân trâu trói chặt lại như buộc móng
heo vậy, sau đó bị người dùng dây thừng buộc ngược vào trên đòn dông.
Dương Phàm không phản kháng. Đối phương nếu như đã vác hắn về thì tính
mạng tạm thời sẽ được đảm bảo. Chỉ cần gặp được trại chủ của bọn chúng,
nói rõ tình hình, hắn tin rằng tình cảnh này lập tức sẽ thay đổi.
Phòng không có vách, bốn bên gió lùa, ở trong đó cảm thấy mát mẻ. Điều
không hoàn mỹ là, ở đây không có rượu ngon đãi khách. Dương Phàm bị trói ngược trong phòng, giống như một con dê đợi làm thịt. Một người đàn ông mang chút ác khí chầm chậm bước đến trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn hắn.
Người đàn ông này hỏi:
- Ngươi là ai? Ngươi quen biết Huân Nhi tiểu thư của chúng ta sao?
Dương Phàm nói:
- Đúng vậy! Ta... ta là bạn của Huân Nhi tiểu thư. Ta không phải là gian tế mà Hoàng Cảnh Dung phái tới, ta đến là vì có việc với trại chủ các
ngươi, có việc quan trọng cần thương lượng với hắn.
- Trại chủ của chúng ta chết trận rồi! Bây giờ ở đây không có trại chủ, có gì cứ nói với ta.
Giọng nói của người đàn ông này có chút ảm đạm, Dương Phàm nghe xong
trong lòng có chút buồn, hắn đã hiểu rõ cơ cấu thế lực bộ lạc vùng Diêu
Châu, cấp bậc của trại chủ ở đây là không thể cha truyền con nối. Trại
chủ là thành viên thị tộc đức cao vọng trọng do bách tính trong trại đề
cử ra, sau khi Thổ ty hoặc thủ lĩnh xác nhận, y mới trở thành trại chủ.
Nếu như trại chủ trước kia đã chết, trước khi Thổ ty hoặc thủ lĩnh xác
nhận, trong trại thật sự không ai dám tự xưng trại chủ, nắm sự vụ trong
trại, như vậy là coi rẻ Thổ ty. Bây giờ người này đã ra mặt hỏi hắn,
chắc là người tương đối có uy trong trại. Nhưng y không thể có quyền
nhúng tay vào việc đất nước.
Dương Phàm nhíu mày nói:
- Vậy thì, ngươi có thể giúp ta liên lạc với Thổ ty đại nhân của các
ngươi không? Việc của ta rất quan trọng, liên quan đến sống chết của bộ
tộc ngươi. Chuyện này chỉ có thể nói tỉ mỉ với Thổ ty đại nhân của các
ngươi, không thể nói cho ngươi được.
Người đàn ông dường như nghe thấy câu chuyện hoang đường, cười lớn:
- Ngươi biết Thổ ty đại nhân của bọn ta bây giờ bận thế nào không hả?
Ngươi biết trại của bọn ta bây giờ có bao nhiêu việc cần làm không hả?
Dựa vào một câu nói của ngươi, mà ta phải mời Thổ ty đại nhân đến gặp
ngươi, hay là trèo đèo lội suối đưa ngươi đến gặp Thổ ty đại nhân?
Người đàn ông từ hông rút ra một con dao ngắn, lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi có chuyện quan trọng, vậy lập tức nói. Nếu không lão
không rảnh nói chuyện với ngươi, một đao kết thúc ngươi, ném đến khe núi cho sói ăn thịt!
- Ta là bạn của Huân Nhi tiểu thư của các ngươi.
Người đàn ông cười khẩy:
- Ngươi nói gì là ta tin nấy sao? Huân Nhi tiểu thư sao có thể quen biết ngươi, đến ta cũng chỉ nhìn thấy mặt cô ấy hai lần...
Hai người đang nói, một tiểu cô nương xinh đẹp cõng một gùi nước đi vào, đặt gùi nước xuống, rót một gáo nước nói với người đàn ông:
- Thanh Sơn ca, uống ít nước đi!
Cô nương nói xong liếc mắt nhìn Dương Phàm, sau đó “A” lên một tiếng, thất thanh:
- Sao lại là huynh?
Người được nàng gọi là Thanh Sơn ca dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng một cái, hỏi:
- Muội quen biết hắn sao?
Cô nương gật đầu:
- Vâng, mấy hôm trước huynh ấy đi qua đây, hỏi đường muội.
Thanh Sơn ca lập tức truy vấn:
- Lúc đó hắn có mấy người, ăn mặc như thế nào?
Cô nương nói:
- Chỉ có một mình thôi, mặc bộ y phục đi đường xa, đem theo một cái mã bao, hỏi thăm muội đi đến Diêu Châu thành như thế nào.
Thanh Sơn ca lại nhìn Dương Phàm một cái, trong ánh mắt đã có chút nghi hoặc, nhưng giọng nói đã ôn hòa lại:
- Ngươi thật sự không phải là người của Hoàng Cảnh Dung, cũng không phải là tay sai của Văn Hạo và Vân Hiên đúng không? Vậy ngươi nói xem, rốt
cuộc có chuyện gì?
Dương Phàm do dự một chút, nói:
- Việc của ta vô cùng quan trọng, không thể có quá nhiều người tham gia, ngươi thật sự muốn nghe sao?
Thanh Sơn ca hơi nhíu lông mày, nói:
- Đừng có cố làm ra vẻ huyền bí, ngươi rốt cuộc là có thân phận gì?
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Ta là khâm sai! Khâm sai triều đình phái tới!
- Cái gì?
Trai tráng rải rác bốn phía trong trại dồn dập kéo đến vây quanh, ánh mắt phẫn nộ thù hận nhìn hắn, Dương Phàm nói:
- Ta và Hoàng Cảnh Dung không phải cùng đường, ta đến đây, chính là vì giám sát những gì y đã làm ở Kiếm Nam Đạo.
Thanh Sơn Ca hoài nghi, bỗng nghe thấy tiếng trong trẻo của một cô gái vang lên:
- Cao Thanh Sơn!
Thanh tiểu ca ngẩng đầu nhìn, ngay lập tức lộ vẻ vui mừng, vội vàng dẫn người đi nghênh đón, cung kính nói:
- Tiểu thư!
Dương Phàm bị buộc bốn chân lên không trung, không nhìn thấy tình hình ở phía sau, chỉ nghe thấy người con gái nói:
- Cha, huynh và mọi người còn đang bận, không kịp phái người đến đây,
nên bảo ta đem những người này tới trợ thủ sơn trại, trại chủ các ngươi
đã chết trận rồi đúng không?
Cao Thanh Sơn khẽ “ừ” một tiếng, người con gái kia nói to:
- Ủ rũ mà làm gì? Người ai mà không chết, ai giết người của chúng ta,
dùng đao thương tìm lại là được! Người này là ai, là binh sĩ của Văn Hạo và Vân Hiên sao?
Cao Thanh Sơn nói:
- Không phải, người này đi qua địa bàn của chúng ta, bị bọn ta bắt lại.
Ban đầu hắn nói hắn quen biết tiểu thư, ta cầm dao dọa, hắn lại nói hắn
là Khâm sai Đại Chu, có việc quan trọng muốn gặp Thổ ty đại nhân, cũng
không biết câu nào mới là thật. Ta đang thẩm vấn hắn.
- Hả?
Dương Phàm nghe thấy tiếng bước chân vang lên, khóe mắt đầu tiên là thấy một bóng dáng xinh đẹp, người con gái đó chầm chậm đến trước mặt Dương
Phàm. Dương Phàm bị treo lơ lửng trên không rất là buồn cười, ánh mắt
cũng nhìn theo bóng dáng của cô gái đang đến gần, bốn mắt nhìn nhau,
Dương Phàm bỗng bất ngờ kêu lên:
- Huân Nhi cô nương!
Vị cô nương này đúng là Huân Nhi cô nương, áo trên trắng, áo trấn thủ
đỏ, giày trắng quần lam, thanh tú xinh đẹp, trên đầu còn đội mũ hình
trăng lưỡi liềm màu trắng, hoa tai trắng tinh buông xuống vai, trong
sáng như nước suối. Nàng cầm roi ngựa, kinh ngạc nhìn Dương Phàm, hồi
lâu mới thất thanh:
- Là ngươi?
Cao Thanh Sơn hỏi:
- Tiểu thư, cô thật sự nhận ra hắn sao?
Huân Nhi nhìn Dương Phàm, lại nhìn Cao Thanh Sơn, dùng roi ngựa gõ nhẹ lên vai Dương Phàm hỏi:
- Ngươi nói hắn là Khâm sai Đại Chu à?
Cao Thanh Sơn nói:
- Chính hắn nói như vậy!
Huân Nhi “xùy” một tiếng, hếch cái mũi nhỏ nhỏ, khinh thường:
- Khâm sai à? Xí! Đây là một tên lừa bịp, một tên đại lừa bịp giả danh lừa đảo ở mọi nơi....
- Cái gì?
Cao Thanh Sơn giận tím mắt, rút dao nói:
- Ta làm thịt hắn!
- Khoan đã!
Huân Nhi dùng ngọn roi gạt nhẹ dao thép của Cao Thanh Sơn ra, cười híp mắt nói với Dương Phàm:
- Đồ lừa gạt, gan của ngươi cũng không nhỏ nhỉ, không theo chị dâu ta
lừa đến chỗ tốt nào, lại chạy đến Diêu Châu này lừa người. Ở Nhẫm Châu
ngươi là tội phạm bỏ trốn, đến Diêu Châu liền biến hóa thành Khâm sai,
thật tài giỏi. Nếu ngươi còn tiếp tục đi về phía nam, đợi đến lúc ngươi
đến Nam Chiếu chắc sẽ thành Hoàng đế?
Dương Phàm cười gượng:
- Huân Nhi cô nương, ta đúng là Khâm sai Đại Chu mà.
- Im miệng!
Huân Nhi trừng mắt nhìn hắn, cái mũi xinh đẹp chun chun lại:
- Không khoác lác thì sẽ chết sao hả? Nhìn bộ dạng của ngươi là ta biết
ngươi không thể là người của Hoàng Cảnh Dung phái tới rồi. Ngươi sợ bị
người trong trại giết chết nên mới buột miệng bịa chuyện đúng không?
Được rồi được rồi, ngươi đừng có giả vờ nữa, thấy ngươi là người quen
của chị dâu ta, ta cũng không làm khó ngươi.
Huân Nhi vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, dặn dò Cao Thanh Sơn:
- Trước tiên thả hắn ra đã, đây là tên lừa gạt ăn uống khắp nơi, không phải là người lợi hại gì cả.
- Vâng!
Cao Thanh Sơn đồng ý một tiếng, vẫy tay, lập tức có bốn tên trai tráng
đi đến trước mặt, cởi dây thừng cho Dương Phàm. Hai chân Dương Phàm rơi
xuống đất, hai tay còn bị trói ngược đằng sau, nói với Huân Nhi:
- Huân Nhi cô nương, thật không giấu diếm, tại hạ đúng là Khâm sai triều đình.
Huân Nhi ôm lấy vai, một tay xoa xoa cái cằm nhẵn bóng và mềm mại, nói:
- Ồ! Vậy thì khâm sai đại nhân ngài tới đây là muốn làm gì, muốn vàng
hay muốn nữ nhân? Hay là cả hai đều muốn? Người Hán các ngươi không phải đều tham lam như vậy sao? Hừm! Còn dám nói bậy, có tin ta lấy roi quất
ngươi không?
Dương Phàm thở dài:
- Thánh chỉ ở trong thắt lưng ta, nếu như cô nương không tin, có thể tự mình xem.
Tròng mắt long lanh của Huân Nhi khẽ chuyển động, nghi hoặc nói:
- Đi, cởi đai lưng của ngươi ra!
Bây giờ Dương Phàm mặc quần áo dân thường, đai lưng chỉ là một chiếc
khăn lau mồ hôi đã cũ. Một gã trại đinh đến trước mặt cởi thắt lưng của
Dương Phàm xuống, tay run run, một tấm vải lĩnh vàng từ bên trong rơi
xuống.
Gã trại đinh kia cúi lưng xuống nhặt lên, nâng lên trước mặt Huân Nhi cô nương. Huân Nhi cô nương nhận lấy tấm vải lĩnh xem một chút. Đây là mặt sau, mặt trước có hình hai con rồng đang ngậm ngọc được thêu tinh xảo
từ sợi chỉ vàng. Sắc mặt Huân Nhi cô nương nghiêm túc trở lại, nàng lật
tấm lĩnh vàng lên, cẩn thận xem xét hồi lâu, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt thanh tú đã phủ một lớp sương lạnh.
Huân Nhi ánh mắt đầy lòng căm thù nói:
- Ngươi quả nhiên là người của triều đình, ngươi đến sơn trại của chúng ta làm gì?
Lúc này, tiếng gào thét thê lương bỗng vọng lên ở phía xa, cả trại lập
tức rối loạn cả lên, có người cầm lấy giáo chạy về phía tường trại, vừa
chạy vừa hét to:
- Địch tập kích! Có địch tập kích!
Trong phòng tiếng “choang” văng vẳng bên tai, các trại đinh lũ lượt rút
đao ra khỏi vỏ, vây quanh Dương Phàm như một đám ác lang!