Các trại đinh làm việc thâu đêm, đến nửa đêm thì tất cả các loại công sự
thô sơ cuối cùng đã hoàn thành. Mặc dù các công sự này đều là dùng đất,
gỗ, cát, đá liệu cơm gắp mắm xây thành công sự đơn giản, không thể giữ
được lâu, cũng không chịu nổi mấy lần chà đạp của chiến tranh, nhưng tự
tay những sơn dân tự tay hoàn thành công sự biết rằng, nó có thể có tác
dụng rất lớn.
Nó có thể giảm bớt thương vong một nửa trong trận công thủ, ít nhất cũng khiến cho bên tấn công sơn trại thương tổn gấp đôi. Có công sự đơn giản này, cho dù là cắt giảm hơn một phần ba người phòng thủ, những người
còn lại có thể có lực phòng thủ mạnh hơn rất nhiều so với ban đầu.
Công sự lần này là liệu cơm gắp mắm, tính kiên cố và lực sát thương của
nó sẽ chịu rất nhiều ảnh hưởng, nhưng học được phương pháp xây dựng và
sử dụng những thứ này, sau này bọn họ sẽ có thể từ từ cải tạo sơn trại
của bọn họ, làm cho sơn trại của bọn họ trở thành một tòa sơn thành
không dễ dàng bị xâm phạm.
Người trong sơn trại tính tình thành thật mà ngay thẳng, bản lĩnh của
Dương Phàm dễ dàng được bọn họ kính trọng. Dương Phàm cũng dùng thực tế
để khiến sơn dân tin tưởng, bọn họ tin vị Khâm sai này là đứng về phía
họ. Bây giờ Dương Phàm có thể tùy ý hành động trong sơn trại này, không
có ai đi theo giám sát hắn, những người nhìn thấy hắn đều cung kính
nhường đường và hành lễ.
Sau nửa đêm Dương Phàm mới ngủ, thời gian ngủ không nhiều, khoảng hơn ba canh giờ. Lúc hắn tỉnh dậy trời vẫn còn tối, trong trại không có thứ gì để tính toán thời gian, mặt trời lại chưa mọc, không biết bây giờ là
canh mấy rồi nữa.
Bởi vì trời nhiều mây, sương mù dày đặc bao phủ cả trong rừng và trại.
Từ trên trại nhìn xuống, trong vòng ba mươi trượng trở lại hoàn toàn
không nhìn thấy bóng người, cho dù là trong vòng mười trượng cũng chỉ
nhìn thấy bóng người lờ mờ.
- Xem ra, sau giờ Ngọ sợ là mưa to, bọn chúng chắc không đến đây đâu nhỉ?
Huân Nhi không biết từ chỗ nào chạy ra, ghé vào bên cạnh Dương Phàm, thò đầu nhìn phía dưới núi.
Nàng vẫn mặc bộ khôi giáp lỗi thời, trông nàng cổ xưa như kiểu tượng
binh mã được đào từ dưới đất lên. Tuy nhiên, tượng binh mã này còn sống, xinh đẹp và tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân.
Mặt nàng không thoa phấn, da trắng mịn màng như ngọc, trên khuôn mặt vẫn còn mấy giọt sương long lanh, chắc là vừa mới rửa mặt, đôi môi xinh
đẹp, hàng răng trắng đều tăm tắp...
Bởi vì nàng ngay bên cạnh, Dương Phàm còn có thể nhìn thấy, trên gò má
nàng có hai lúm đồng tiền nhạt, mặc dù nhạt hơn của mình một chút, nhưng nhìn còn dễ thương hơn của hắn.
Dương Phàm ngắm nhìn vị tiểu mỹ nữ mặc quân phục bên cạnh, lại nhìn xuống dưới núi, nói:
- Điều này cũng khó nói! Cứ đợi xem sao, nếu như y chịu phái người đưa
thư đến, vậy thì không có chuyện gì. Nếu không, cho dù trên trời rơi đao xuống, y cũng sẽ tới, sẽ phái đại quân tới, bởi vì ta còn sống thì y sẽ bất an!
Huân Nhi nghiêng đầu nghĩ, nhíu đôi lông mày mảnh cong như núi, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
- Vốn dĩ ta rất cảm kích ngươi đã giúp đỡ trại, nhưng nghe ngươi nói như vậy, hình như nếu ngươi không ở trong trại, có lẽ ngược lại bọn ta cũng không phải chịu tấn công nghiêm trọng đúng không? Vậy không phải là
nói... Trận tai họa này là do ngươi đem tới hay sao?
Dương Phàm đương nhiên không chịu thừa nhận mình là sao chổi. Hắn lập tức phủ nhận:
- Không thể nói như vậy được, lúc bọn chúng phái binh đến, không hề biết ta đang ở trên núi. Hơn nữa, là cô đẩy ta ra ngoài, nếu không...
Dương Phàm đang định trình bày mấy chứng cứ xác thực chứng minh sự trong sạch của bản thân, trong sương mù đột nhiên vọng lại tiếng hò hét chói
tai. Dương Phàm hơi căng thẳng, vội vàng dựa vào công sự che chắn nhìn
xuống dưới, khẽ nói:
- E là đến rồi!
Huân Nhi cũng nằm sấp xuống bên cạnh hắn, dướn cái cổ nhỏ xinh, đôi mắt
hạnh nhân mở thật to, nhưng đáng tiếc sương mù dày đặc, chẳng nhìn thấy
cái gì cả.
Một lát sau, tiếng la hét càng gần, tốc độ nói rất nhanh, âm tiết cũng cổ quái, Dương Phàm nghe không hiểu.
Huân Nhi kinh ngạc nói:
- Là tiếng kêu cứu! Ê, hình như là người trong bộ lạc Khỏa Man...
Nói chưa dứt lời, trong sương mù xuất hiện rất nhiều bóng dáng mờ mờ ảo
ảo, bọn họ đang chạy về hướng sơn trại, chỉ chạy ra không xa, liền liên
tục hét lên đau đớn, ào ào ngã xuống mặt đất. Cao Thanh Sơn đứng lên
trên tường thành, hướng xuống dưới hò hét bằng ngôn ngữ kì quái y như
thế.
Xem ra y đang nói với bọn người ở dưới núi, trên sườn núi có rắc củ ấu,
bảo bọn họ men theo đường núi mà chạy. Quả nhiên, mấy người dưới núi
nhanh chóng thu lại, chạy men theo đường núi.
Đường núi không phải là một đường thẳng tắp, mà mà một đường quanh co
khúc khuỷu men theo núi. Nhưng trong bụi cỏ hai bên đường đặt đầy củ ấu, mặc dù phía sau h́nh như có truy binh càng ngày càng gần, bọn họ vẫn
chỉ có thể men theo đường núi khúc khuỷu mà chạy. Trong đó có một số
người đã bị củ ấu chọc thương, được người khác dìu, khập khà khập khiễng chạy rất khổ sở.
Lúc này, phía sau xuất hiện rất nhiều bóng người vó người cao lớn, bọn
người đó đuổi rất nhanh, cho nên tốc độ ngã xuống ngựa cũng đủ nhanh.
Ngựa dẫm phải bụi củ ấu, củ ấu chọc thương chân ngựa, khiến ngựa đau gầm rít và nhảy loạn lên. Kỵ sĩ trên lưng ngựa ngồi không vững, lũ lượt ngã xuống mặt đất. Kết quả là mông ngồi vào củ ấu, đau đớn không ngừng kêu
gào.
Những người chạy trốn phía trước càng ngày càng gần, trong sương sớm
mong manh, Dương Phàm đã có thể nhìn rõ hình dáng của bọn họ. Bọn họ có
người khoác da hổ, da dê, có người mặc áo bào bó sát rất kì quái, cánh
tay và bắp chân trần ngăm đen, trong tay cầm các vũ khí như cái xiên và
trường mâu.
Trong số bọn họ thấy rất ít đao, cho dù là vũ khí giống như xiên mâu
cũng ít khi được làm bằng sắt, đa số đều là dùng xương thú mài thành
hoặc là làm từ củi gỗ cứng chắc. Dương Phàm còn phát hiện trong đám
người này nam ít nữ nhiều, nữ nhân ít nhất cũng gấp mấy lần nam nhân.
Những nam nhân kia tay cầm nỏ săn thô sơ, dẫn theo nhiều đứa trẻ lỡ nhỡ, có nam nhân còn vừa cõng trên lưng và trước ngực đứa trẻ sơ sinh quấn
tã, chạy thục mạng về phía trước. Thỉnh thoảng còn vội vàng quay đầu
lại, giương cung bắn một tên, mũi tên trúc nhẹ nhàng bay vào trong sương trắng, cũng không biết có làm thương ai không.
Chặn phía sau là nữ nhân, bọn họ cầm các loại vũ khí vô cùng nguyên thủy như xiên bằng gỗ, giáo bằng xương, liều mạng cản trở truy binh. Truy
binh đã phát hiện ra trên sườn núi có chút kì quái, bắt đầu thu hồi binh mã, đuổi men theo đường núi. Những nữ nhân chặn phía sau không ngừng
ngã dưới mã tấu sắc bén, truy binh thường đâm thêm một đao, mâu gãy
người chết, đầu thân chia lìa. Thế nhưng những nữ nhân đó lại không hề
sợ hãi, bọn họ vẫn dốc hết sức, dùng cả tính mạng của mình để ngăn chặn
truy binh, giữ lấy một đường sống cho nam nhân và trẻ nhỏ.
Trên trại không ai phỉ báng những nam nhân chạy trốn kia là vô liêm sỉ,
bọn họ đã biết bộ lạc này bách tính trại Khỏa Man cách trại Hà Bạch
khoảng hơn mười dặm.
Trại Khỏa Man là một bộ lạc nhỏ của Ô Man. Trình độ văn hóa của cả tộc
Man không đồng đều. Bọn họ từ hình thái xã hội nguyên thủy cho đến tận
hình thái xã hội phong kiến Vương triều Trung Nguyên bây giờ đều vậy,
người Bạch Man tiên tiến văn minh hơn người Ô Man. Trong nội bộ Ô Man
cũng có sự khác biệt, có bộ lạc tương đối tiên tiến, có bộ lạc lại vô
cùng lạc hậu.
Bộ lạc Khỏa Man chính là bộ lạc gần như giống xã hội nguyên thủy. Bộ lạc này sống trong rừng núi, xây tổ trên cây hoặc là lấy sơn động làm nhà,
lấy da thú làm áo hoặc là dùng một loại vỏ cây đặc thù chế thành quần
áo. Không hiểu vì lý do gì, bộ lạc này từ trước đến nay đều là nam ít nữ nhiều, tỉ lệ nam nữ sai khác rất lớn, cho nên thông thường năm đến mười nữ nhân mới có chung một người chồng.
Bởi vậy, chồng của bọn họ chỉ có việc duy nhất là ôm đứa bé, lúc các thê tử ra ngoài săn bắn, hái lượm, tìm kiếm thức ăn, bọn họ cầm cung tên
bảo vệ vườn tược và trẻ nhỏ, phòng dã thú xâm nhập.
Trong bộ lạc như vậy, các sự vụ của bộ lạc đều do nữ nhân chủ trì. Trong bộ lạc như vậy, địa vị xã hội nam nữ hoàn toàn bị đảo ngược. Ngươi muốn có quyền lợi xã hội lớn thế nào thì phải gánh vác nghĩa vụ xã hội lớn
thế ấy, các việc tác chiến đương nhiên cũng do nữ nhân phụ trách.
Giống như bộ lạc Hà Bạch, một khi xảy ra chiến tranh, các dũng sĩ trong
trại đương nhiên phải xung phong phía trước, bảo vệ cho nữ nhân, người
già và trẻ nhỏ. Trong xã hội nữ quyền như thế này ở Khỏa Man, đương
nhiên là do nữ chiến sĩ bảo vệ nam nhân, người già và trẻ nhỏ.
Dương Phàm đã biết Man tộc có các bộ lạc kì lạ hiếm có, nhìn thấy cảnh
nam nhân bọn họ chạy phía trước, nữ nhân liều mạng yểm hộ, hắn cũng đại
khái đoán được bộ lạc này có hình thức tồn tại như thế nào, nhưng hắn
vẫn không thể nào chấp nhận. Nhìn thấy đám nữ nhân cầm vũ khí đơn sơ lần lượt bị kỵ quân hung hãn chém chết như thái rau bổ dưa, hắn không thể
thờ ơ.
- Mở cửa trại, để bọn họ vào!
- Người bắn cung yểm hộ hai bên, truy binh đến gần thì bắn!
Dương Phàm ngay lập tức ra hai mệnh lệnh, Huân Nhi cũng ngay lập tức làm lính truyền lệnh của hắn.
Hôm qua đã làm lính truyền lệnh cho hắn một ngày, Huân Nhi cô nương đã quen rồi.
Huân Nhi lớn tiếng ra lệnh, quay đầu lại nhìn, Dương Phàm vốn dĩ nằm bò
đã không thấy bóng dáng đâu. Huân Nhi kinh ngạc, vội vàng đứng lên nhìn
ngang dọc, ngỡ ngàng lẩm bẩm:
- Người đâu rồi?
Cửa trại đã được kiên cố, phía trên đóng rất nhiều cọc gỗ nhọn nằm ngang hướng ra ngoài, nhìn giống như hai miếng đinh bản dựng đứng. Sau khi
nhận được mệnh lệnh của Huân Nhi, các trại đinh chuyển cọc gỗ trên đỉnh
cổng ra, kéo cánh cửa gỗ dày và nặng đã được kiên cố thêm mấy tầng ngổn
ngang, cho bách tính bộ lạc Khỏa Man đang chạy trốn vào trong.
Những đứa trẻ đang khóc thét dưới sự dẫn dắt của phụ thân đã chạy vào
trong cổng trại, bọn họ ít nhất cũng có mấy trăm người, vẫn còn đang
nườm nượp xông vào trong cổng trại. Huân Nhi không thể thấy chết không
cứu, lại sợ truy binh thừa cơ xông vào. Nàng nắm chặt bao kiếm, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh, cũng bất chấp tìm tung tích của Dương Phàm.
Đại tướng thủ hạ của Văn Hạo – Hàn Sương cưỡi trên lưng ngựa, thanh mã
đao sắc bén trong tay đang chặt chém tứ phía, nữ nhân Khỏa Man dưới đao
của hắn cụt tay rơi đầu, giết đến nỗi y hưng phấn không ngừng. Nhìn thấy phía trước cách trại chỉ có hơn mười trượng, mà cửa trại lại đang mở,
Hàn Sương càng hưng phấn, giơ đao hét lớn:
- Tiến vào trại!
Nói xong hai chân thúc vào bụng ngựa, không dây dưa với nữ tử Khỏa Man nữa mà xông thẳng vào trong trại.
Một bước, hai bước, ba bước...
Ngựa chạy rất nhanh, khoảng cách mười mấy trượng phút chốc đã đến, người già và trẻ nhỏ phía trước vẫn đang lảo đảo vào thành, Hàn Sương nóng
lòng thúc ngựa vào thành, không hề chú ý đến những nạn dân xông vào chỗ
cổng thành, giống như dòng nước gặp tảng đá lớn tự động lách sang hai
bên, bởi vì dòng người này lúc phân lúc hợp, Hàn Sương lại chưa phát
hiện ra chỗ khác biệt, cho đến khi y xông đến gần phía trước.
Hàn Sương xông đến gần phía trước, mới phát hiện ra có một người đứng dưới trại.
Người đó đứng thẳng, giống như một thanh trường thương sắc bén, trong
tay hắn cũng cầm một cây trường thương, tay phải để đằng sau, thương
trong tay, cũng đặt nghiêng ở phía sau.