Hàn Sương thúc ngựa phi tới, lúc y nhìn thấy Dương Phàm, ngựa đã xông đến trước mặt hắn.
Lúc Hàn Sương nhìn thấy Dương Phàm không hề ghìm ngựa, ngược lại còn
thúc ngựa chạy nhanh hơn, thanh mã đao ở tay phải vẽ thành một đường
vòng cung bổ về phía đầu Dương Phàm.
Người mượn thế ngựa, trừ phi thương của Dương Phàm đúc bằng sắt, nếu không sẽ có kết cục thương gãy người chết.
Dương Phàm đứng như cây thương ở dưới cổng thành, nhìn thấy Hàn Sương
nhân mã hợp nhất đang xông về phía mình, trong tay giơ cây trường đao ẩn hiện sắc máu. Thanh đao này dọc đường đã giết bao nhiêu người, riêng
Dương Phàm nhìn thấy, đã kết liễu hơn mười mạng người.
Dương Phàm nhún vai xuống, chân bước, đứng dang chân, cây trường đao như lưỡi rắn độc từ dưới sườn hắn đâm ra. Lúc mũi thương chỉ vào ngực Hàn
Sương, hắn đã trở thành hai tay cầm thương, phía sau cán thương có một
đoạn chừng hơn một thước giấu sau khuỷu tay hắn.
Mỗi động tác của hắn, Hàn Sương đều nhìn rất rõ, động tác chuẩn mực
giống nhữ một tiểu học đồ võ học, đang nghiêm túc luyện tập theo sự chỉ
giáo của sư phụ.
Hàn Sương thấy khó hiểu, chính y rõ ràng là có thể nhìn ra từng động tác của hắn, tại sao lại không tránh được, thanh trường đao sắc bén trong
tay cũng bổ vào khoảng không.
Trường đao vẽ thành một đường vòng cung, cho đến khi vẽ thành một nửa
vòng tròn, trường đao liền từ trung tâm của nửa vòng tròng ấy đâm vào,
“phù” một tiếng, Hàn Sương đã bị thanh đao kéo bay vọt lên, đâm vào một
tên kỵ mã ở bên phải. Tên đó vốn dĩ đứng phía sau y nửa con ngựa, lúc
Hàn Sương bay trong không trung, lại đâm trúng vào người gã, khiến gã
rơi xuống ngựa, ngã vào bụi củ ấu.
Tên đó lăn lộn mấy vòng trong bụi củ ấu, trên người chỗ nào cũng bị củ
ấu đâm, nhưng lại không hề kêu lên một tiếng. Hàn Sương cảm thấy vừa nãy mình đâm vào gã, đã khiến cổ gã gãy rồi, cho nên không hề nghe thấy tên đó nửa lời kêu đau. Sau đó Hàn Sương lại phát hiện mình “phù” một
tiếng, lại đâm vào bên phải.
Lần này, cả y và người bị đâm đều bay vào bụi củ ấu. Y nghe thấy tiếng
kêu thảm thiết của gã, đây là tiếng kêu cuối cùng mà y nghe thấy trên
nhân thế. Ngực của y bị thương xuyên thủng, lại bị Dương Phàm hất bay
đi, ngực đã thủng một lỗ to bằng bát cơm, trong lỗ thủng máu tươi ào ào
tuôn ra.
Cây thương mà Dương Phàm cầm chính là cướp được từ tay Cao Thanh Sơn.
Cây đại thương này là vũ khí mà trại chủ trong trại Hà Bạch sử dụng. Cây thương thô to và nặng, ép trúc làm cán, luyện thép làm lưỡi, rãnh sâu
phun ra máu tươi đỏ sẫm, khiến người ta sợ hãi.
- Giết!
Dương Phàm vừa hô lên một tiếng, đại thương chuyển động, tiến về phía kỵ sĩ như nước thủy triều dâng lên. Nhảy, đâm, đánh, chém, đạp... Nhảy là
một người, đâm là một người, đánh là một người, chém là một người, đạp
là một người, mũi thương xé gió, phát ra tiếng “vút vút”.
Tiếng xé gió vang lên không ngừng, giống như có người dùng lực xé tấm
vải gai dài vô tận. Cùng với tiếng “vút vút”, các kỵ sĩ truy binh người
rơi ngựa ngã, không ngừng kêu rên. Thiết kỵ xông lên phía trước lại bị
hắn một người một thương kiên quyết chặn lại, không thể nào tiến vào
được nữa.
Trong bụi cây hai bên đường toàn là củ ấu, truy binh chỉ có thể tiến
hành xung kích với hắn ngay trên đường. Nếu như vậy, mỗi hàng nhiều nhất chỉ có thể có ba kỵ áp sát đến hắn. Nhưng ba tên này bất luận là chém
hay là bổ, bất luận là kết hợp như thế nào, thanh đại thương trong tay
Dương Phàm giống như giao long nổi lên mặt nước, đều có thể bước đầu
tiên đã chui vào trong lưới tấn công của bọn chúng, một mình hắn đánh
cho người rơi ngựa ngã.
Dương Phàm cầm trường thương bước trên mặt đất, dựa vào sức của một mình hắn để ngăn cản truy binh tuôn ra như thủy triều, khiến bọn chúng không thể tiến thêm một tấc nào nữa.
Một người chặn cửa quan, vạn người cũng khó địch lại!
Người trên trại nhìn thấy đều ngẩn người, bọn họ đã số đều luyện qua mấy môn võ, nhưng làm gì có ai có thể có võ công thế này. Chỉ dựa vào
thương trúc, dựa vào sức của một người để cản truy binh, trong chớp mắt
hơn mười tên kỵ mã, không có tên nào là đối thủ của hắn. Vị Khâm sai Đại Chu này lại có võ công cao cường đến như vậy!
Huân Nhi cô nương đứng trên trại, nắm chặt chuôi đao, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đôi mắt hạnh dán chặt vào từng động tác của Dương Phàm. Hai
tay nàng cũng nóng lòng muốn thử, cùng với mỗi động tác của Dương Phàm,
cơ thịt cũng lúc thì kéo căng ra, lúc thì thả lỏng, giống như người động thủ chính là nàng. Nàng đã hoàn toàn bị tư thế oai hùng của Dương Phàm
mê hoặc rồi.
- Triệu Tử Long tái thế! Triệu Tử Long tái thế!
Huân Nhi cô nương lẩm nhẩm nói, rất nhanh sau câu nói này trở thành
tiếng đồng thanh của tất cả người trên trại. Đối với bọn họ mà nói, danh tướng trung nguyên quen thuộc nhất chỉ có Thục Quốc của thời Tam Quốc,
trong danh tướng Thục Quốc người có thương pháp phi thường không ai khác ngoài Triệu Tử Long. Lúc này Dương Phàm trong mắt bọn họ, nghiễm nhiên
chính là Triệu Tử Long tái thế.
Dựa vào bộ chiến, dựa vào trường thương, một mình nghênh chiến với kỵ sĩ không ngừng xông lên phía trước, đây tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng. Giống như có người không tài nào hiểu một con chim bé nhỏ làm sao có thể đâm vào một cái máy bay, khiến vỏ ngoài cứng cáp của nó bị thủng một lỗ to. Chỉ có người đã từng đọ sức với võ sĩ tấn công cùng khoái mã thật sự mói biết lúc người mượn sức ngựa tiến lên phía trước, sẽ sinh
ra một sức mạnh vô cùng lớn.
Lúc khoái mã tấn công, vết đao chỉ cần thuận thế kéo một cái, không cần
dùng bất cứ lực gì, đã có thể chém đứt cổ của đối phương dễ như trở bàn
tay, căn bản không cần dùng hết lực toàn thân để sử dụng quỷ đầu đao như đao phủ.
Thương cự mã to bằng miệng bát, lúc đâm xuyên vào đoàn người ngựa đang
xông đến, có thể bị lực phản tác dụng cực lớn đâm vào thành hai khúc,
còn Dương Phàm một người một ngựa đứng trên mặt đất, chỉ cần một cú va
chạm, hắn sẽ bị gãy thương và bị đâm cho ngã bay ra, dính vào trên đinh
gỗ của cửa trại.
Nhưng Dương Phàm đã giết liền mười ba tên kỵ sĩ, hắn vẫn đang sống, hắn lại còn đang xông lên phía trước.
Mũi thương đầm đìa máu từ ngực một tên kỵ sĩ chọc vào rồi rút ra, ngay
sau đó lại là một tên bị chặt đầu. Gạt hai tên hai bên đang xông đến vào bụi củ ấu, ngựa mất chủ lại càng tăng tốc, tung vó lướt qua hắn.
Dương Phàm nhân đó quay đầu lại, nhìn thấy mấy nữ chiến sĩ bộ lạc Khỏa Man đã sắp lùi vào trong trại, lập tức hét to:
- Đóng cửa trại!
Cao Thanh Sơn như từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng hạ lệnh:
- Nhanh! Đóng cổng thành!
Huân Nhi vội la lên:
- Không được đóng, huynh ấy vẫn chưa quay lại!
Cao Thanh Sơn nói:
- Tiểu thư, nếu không đóng cổng trại, kỵ binh vô cùng khó khống chế, sẽ bị bọn họ nhân cơ hội công tiến trại.
Lúc này, người chỗ cổng trại đã bắt đầu đóng cổng, lại đem từng cái cọc
gỗ lớn ép chặt vào cổng, thương của Dương Phàm giống như giao long,
“rầm, rầm, rầm” đã hất ba người rơi xuống dưới ngựa, đột nhiên quay
người phi nước đại, lách thật nhanh qua tường trại, thanh thương trong
tay cũng đã được cầm ngang.
Thanh đại thương trong tay hắn dài hai trượng, nhìn động tác của hắn,
lại giống như lấy thanh đại thương này làm sào, nhất cử đã nhảy vọt lên
trên tường trại. Tường trại đó vốn chỉ cao một trượng rưỡi, sau khi được làm cao lên bằng cọc gỗ, cũng chưa cao đến ba trượng. Chỉ cần trường
thương không gãy là hắn có thể nhảy qua được.
Cao Thanh Sơn đứng trên trại lại không biết hắn định làm như thế, sau
khi giải thích xong với Huân Nhi, y nắm lấy một sợi dây thừng, để dây
thừng lắc lư trong không trung mấy vòng, ném dây thừng về phía Dương
Phàm, miệng hét:
- Bắt lấy!
Dương Phàm đang định lấy thương làm sào nhảy qua tường, lại nhìn thấy
một sợi dây thừng như giao long ném tới, lập tức giơ tay bắt lấy. Cao
Thanh Sơn nhanh chóng giữ chặt dây thừng, hét to một tiếng, chân như mọc rễ đứng chắc chắn.
Dương Phàm một tay cầm dây thừng, chạy nhanh về phía trước mấy bước, lại thuận thế chạy lên trên tường trại, chạy đến chỗ cao gần một trượng,
thế xông lên đã hết, bây giờ mới dùng lực kéo dây thừng, ý đồ mượn lực
nhảy lên.
Truy binh đuổi đến gần, vừa nhìn thấy người này lập tức muốn trèo lên
trên tường, thanh trường mâu trong tay ném ào ào về phía hắn.
“bịch bịch bịch”
Ba cây thương liên tiếp đâm vào cọc gỗ và đất đá, trong đó có một cây đã bay sát đến tà áo của Dương Phàm rồi cắm vào khe đá. Mũi thương chạm
vào đá, đốm lửa bắn ra, những người trong thành nhìn thấy vô cùng sợ
hãi.
Huân Nhi vội vàng hét lên:
- Bắn tên!
Trên lầu thành, một trận mưa tên bắn về phía bọn kỵ sĩ, tạm thời áp chế
được bọn chúng, Dương Phàm cũng lo thân trên không trung không dễ né
tránh, một tay kéo dây thừng, chạy nhanh về phía tường trại.
Dương Phàm chạy như vậy, sức của Cao Thanh Sơn không đủ, mấy trại đinh
to khỏe bên cạnh nhìn thấy cả người y bị dây thừng kéo trượt về phía
trước, vội vàng bỏ vũ khí xuống, nhào đến giữ chặt dây thừng. Sau người
nắm chặt sợi dây thừng, không để nó di động thêm chút nào nữa.
Dương Phàm thấy dây thừng đã cố định rồi, dưới chân đạp càng có thêm
lực, hắn “thình thịch” chạy đến tường trại, mũi chân chạm vào cọc gỗ
trên tường, thân người vọt lên, nửa thân hình trên không chuyển động,
ném thanh thương trong tay ra ngoài.
Cây đại thương bị hắn ném ra ngoài, một tia sáng loáng qua, đâm vào ngực một tên kỵ sĩ đứng trước nhất khiến một dòng máu tuôn ra. Trường thương đâm xuyên qua ngực, dư thế không giảm, tên kỵ sĩ đứng sau không kịp trở tay, lại bị đâm thủng ngực, cả người lẫn thương rơi xuống ngựa. Dương
Phàm lúc này mới vững vàng rơi xuống đất.
Dưới tường trại, hơn mười con ngựa mất chủ đi lòng vòng ở chỗ cũ không
dám chạy lung tung, trên mặt đất thi thể ngổn ngang, trong bụi củ ấu rất nhiều người ngã gãy xương đứt gân, kêu lên thảm thiết, cũng lại không
dám cử động, tránh củ ấu trên vết thương chọc thương. Nhìn thấy Dương
Phàm uy lực như vậy, trên trại lập tức truyền ra tiếng hò reo vang trời.
Thật ra Dương Phàm nhìn giống như vô cùng vui vẻ, vừa nãy đúng là hung hãn không gì sánh bằng, nhưng lúc này đã kiệt sức rồi.
Hắn đối phó không phải là đối thủ giao chiến tại chỗ, mà là lao như bay
đến quân địch. Mỗi một đòn bất luận là hắn đâm trúng quân địch hay là bị vũ khí của địch chém xuống, hai cánh tay hắn đều phải chịu lực tác dụng rất lớn. Cho dù dùng cách bớt lực khéo léo, lúc này vì hai tay đã dùng
lực quá lớn nên đã hơi run run.
- Bắn tên! Ném lao!
Thừa dịp nhuệ khí của quân địch đã bị Dương Phàm áp chế, Cao Thanh Sơn
hạ mệnh lệnh. Tên trúc và mâu trúc ném bay xuống dưới, mấy tên địch
không kịp trở tay bị bắn trúng, không thể không vội vội vàng vàng rút
lui, chạy đến một khoảng cách an toàn. Một lát sau, bộ binh phía sau lại đuổi đến, dùng khiên lớn để yểm hộ ngăn chặn tên trúc, bắt đầu dọn dẹp
củ ấu.
Cao Thanh Sơn thấy thế, lập tức sai người sử dụng máy ném đá đơn giản,
những viên đá to bằng nắm tay được ném ra che phủ cả bầu trời. Phía dưới sơn trại gào khóc thảm thiết, rất nhiều người bị ném vỡ đầu chảy máu,
ngã xuống mặt đất, những người không bị thương thì lại chạy vào đồng
hoang, việc thanh lý củ ấu lại một lần nữa tan rã.
Một lát sau, những tên cầm khiên ngóc đầu lên, bọn chúng hai người một
đội, dựng thẳng đại khiên ở phía trước, tiểu khiên ở phía trên, tiếng
hòn đá bị đập vào khiên “tùng tùng” , thanh lý củ ấu từng chút một.
Trận công phòng chính thức bắt đầu rồi...