Một con bướm trong rừng mưa nhiệt đới sông Mã Tốn Hà vỗ đôi cánh, có thể
trong hai tuần sau gây nên một trận lốc xoáy ở châu Texas. Ngự sử đài
dấy lên ở các vùng Trung Nam, Đông Nam, Tây Nam lớn như vậy, lại khiến
cho cả vương triều Đại Chu nổi lên một trận phong ba chính trị lớn cỡ
nào?
Dương Phàm không biết trận sóng gió này rốt cuộc lớn thế nào, nhưng biết nó nhất định không hề nhỏ, dù sao chuyện của hắn đã xong, không cần
phải bước chân vào trong cơn lốc xoáy chính trị này, vì vậy hắn rất
thông minh tránh khỏi thành Lạc Dương, đi thẳng đến Trường An.
Theo lí mà nói, nếu như lần này phía nam trời yên biển lặng, vậy thì hắn đi thẳng về Trường An cũng không sao, thế nhưng trên đường đi về phía
nam xảy ra nhiều chuyện như vậy, một quan viên tận tụy với công việc,
hoặc là nói là khôn khéo, giờ phút này việc nên làm nhất chính là trở về Kinh thành, kịp thời xuất hiện trước mặt Hoàng đế.
Bất kể là chờ được hỏi đến, hay là bày mưu hiến kế, đây mới là bổn phận
của người làm thần, thế này mới có thể có được Hoàng đế ưu ái, nhưng đối với Dương Phàm sức hấp dẫn còn xa mới bằng ánh mắt nhìn hắn của cốt
nhục máu mủ vừa mới ra đời của hắn kia.
Hơn nữa, người theo sát Ngự sử đài, đi dập tắt lửa cả đoạn đường chính
là hắn, sau khi hắn liên tiếp chém hai tên Khâm sai, người thuyết phục
các thủ lĩnh tù trưởng Diêu Châu, Man Châu và Phan Châu cũng là hắn. Lúc này hồi Kinh, lợi ích không ít, nguy hiểm cũng tuyệt đối không ít, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Vì vậy, nhân lúc ngày trước Võ Tắc Thiên không dặn dò rõ ràng, không
giải thích rõ ràng lúc Thái Bình công chúa từ Trường An trở về có cần
hắn đến hộ tống hay không, Dương Phàm quyết định đi Trường An. Thế
nhưng, phong ba không biết lớn thế nào, tránh đến thành Trường An có thể trốn được hay không?
Gió vô hình, mây vô tướng, thế sự vô thường.
Đâu biết bước này của hắn, có thể không giẫm vào một cơn lốc xoáy càng phức tạp và nguy hiểm hơn hay không?
Tới Trường An rồi!
Mới bước vào thành Trường An, Dương Phàm gần như tưởng là trở về Lạc
Dương. Tất cả mọi thứ ở đây đều gần giống như Lạc Dương, kết cấu của
thành thị tương đương với Lạc Dương, các con đường ngang dọc cũng bị
những bức tường cao ngăn cách những phố phường mở ra, cũng là những cây
hòe, cây du và cây liễu rủ được trồng ven đường ít nhất là hơn một trăm
năm.
Đi thêm vài bước, hắn lại phát hiện ra điểm không giống.
Những rãnh nước ven đường ở đây rộng hơn và sâu hơn ở Lạc Dương, hơn nữa đều là lộ thiên, vì vậy từng con đường đan xen đều phải hình cầu.
Ở đây cũng có hơn trăm vạn người, không hề ít hơn ở Lạc Dương. Thế nhưng đi trên đường phố, thường tạo cho người ta cảm giác dân cư thưa thớt,
còn kém xa náo nhiệt so với Lạc Dương. bởi vì thành này lớn hơn Lạc
Dương, đường phố cũng rộng hơn ở Lạc Dương.
Một đoàn người đi vào trong thành liền đi đến phường Bình Khang.
Bên cạnh Dương Phàm còn có Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên cùng với một nhóm quân của Võ Long Vệ, hắn không thể vừa vào thành liền dứt bỏ mọi người, lao như mà đi tìm nhà họ Bùi, đi gặp vợ của hắn được. Vì vậy, hắn chỉ
có thể đi tìm Thái Bình công chúa, phủ đệ của Thái Bình công chúa ở
phường Bình Khang.
Men theo con đường Chu Tước rộng chừng trăm bước rẽ vào phường Bình Khang, cảm giác dân cư thưa thớt lập tức biến mất.
Trong phường và trên đường hoàn toàn là hai cảm giác khác nhau, so sánh
với mấy phường trên con đường đã đi qua cũng rất khác nhau, ở đây người
đến người đi, náo nhiệt vô cùng.
Hương rượu nhè nhẹ, Hồ Cơ mặc một bộ quần áo dân tộc mang đậm sự lẳng lơ người nước ngoài, nhiệt tình vẫy tay với ngươi. Lúc ngươi đi về phía
gần bọn họ, đôi mắt xinh đẹp màu xanh biếc mê mẩn lòng người trên vẻ mặt rạng rỡ, rãnh ngực sâu và cao hòa cùng với hương thơm của rượu trong
quán bay tới, sẽ lơ lửng không ngớt trong đầu ngươi.
Sự lẳng lơ của mỹ nhân nước ngoài còn chưa tan đi, trước mặt lại có hai
người đội “mạc ly” thong thả đi tới, theo sau còn có hai tiểu tì mặc áo
xanh, trên đầu đội mũ có vành, từ trên viền mũ kéo dài đến đầu gối là
vải lưới mỏng màu đen, khiến cho cả người bị bao phủ trong đó, dáng
người lả lướt, lẳng lơ vô cùng.
So sánh với Hồ Cơ bán rượu kia, những người phụ nữ ăn mặc đậm theo phong tục Tần Hán kia, lại có một hương vị khác.
Tiệm nhạc khí, tiệm sách, tiệm châu báu, tiệm tơ lụa, quán rượu, hàng bánh cháo nối tiếp nhau san sát...
Trên đường không chỉ có người Đường, còn có người Đột Quyết, người Hồi
Hột, người Thổ Hỏa Là và người Túc Đặc, thậm chí nô lệ Côn Luân, nô tì
Cao Ly (Triều Tiên cũ), hồ Ba Tư, Khỏa Lâm Ấp, Phiên tăng, đạo nhân vân
vân, muôn hình muôn vẻ, dường như toàn bộ thế giới đều tụ lại ở đây.
Dương Phàm tuy rằng vừa vào thành Trường An, tâm trạng lại trở nên càng
thêm bức thiết, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không khỏi khen rằng:
- Phường Bình Khang này thật là náo nhiệt!
Dương Phàm chưa từng tới Trường An, không biết ngoại trừ chợ Đông và chợ Tây ra, toàn bộ Trường An, nơi này là chỗ phồn hoa náo nhiệt nhất.
Phường Bình Khang sở dĩ náo nhiệt, là bởi vì đây là vùng đất ca múa và
vui chơi.
Toàn bộ thành Trường An, kỹ viện của phường Khang Bình là nhiều nhất.
Đương nhiên, phường Khang Bình này mặc dù là nơi tụ họp phong lưu trong
thành Trường An nhưng cũng không phải cả phường đều là kỹ viện. Những kỹ viện trong phường Bình Khang tập trung ở phía bắc, còn phía nam, phía
tây, phía đông còn lại vẫn là nhà bách tính sinh sống.
Phủ đệ của những quan viên đã từng đảm nhiệm trọng thần văn võ triều
đình như Vệ Quốc Công Lý Tịnh, Hà Nam Quận Công Chử Toại Lương, Dương
Địch huyện hầu Chử Lượng, Quốc Tử Giám Tế Tửu Khổng Dĩnh Đạt vân vân đều ở đây. Trong hoàng thất, Lan Lăng công chúa Lý Thục, và Thái Bình công
chúa Lý Lệnh Nguyệt cũng đều có phủ đệ ở phường này.
Phía bắc phường Bình Khang mới là nơi tập trung nhiều kỹ viện nhất.
Đi vào cửa bắc, chính là ba khúc cong trong Bắc Nam. Khúc Bắc chủ yếu là các kỹ viện mô hình nhỏ, một tú bà một kỹ nữ, đã số đều là mẹ con ruột, con gái kế thừa nghiệp mẹ, lấy việc này để làm ăn sinh sống. Khúc Nam
chủ yếu là kỹ viện có tiếng, mỗi kỹ nữ một lầu, giống như thư phòng, nếu như không phải vương hầu hoàng thân thì khó mà gần gũi người đẹp, tiền
quà tặng cũng cao đến kinh người. Khúc Trung lại chủ yếu là những kĩ
viện mô hình lớn, bên trong có kỹ nữ nhiều loại, người có tiền thì đương nhiên có người quốc sắc thiên hương hầu hạ, người không có tiền thì có
những kỹ nữ già hoa tàn ít bướm, nhan sắc bình thường tiêu khiển với
ngươi.
- Đó là đương nhiên!
Hồ Ngự Sử trước nay nói năng cẩn thận nghe Dương Phàm nói, trên mặt lộ ra một nụ cười mà chỉ có nam nhân mới có thể hiểu được:
- Lão đệ, ở đây là phường Bình Khang, là Ôn Nhu Hương trong thành Trường An đấy. Còn nhớ năm đó lão phu thi đậu Tiến sĩ, sau khi xem hết danh
sách, toàn bộ tân khoa tiến sĩ khí thế hăng hái, cùng hẹn nhau đến
phường Bình Khang uống rượu ngắm hoa, ha ha ha, điên cuồng một đêm, một
đêm điên cuồng!
Mã Kiều bĩu môi:
- Những người có học thức các ngươi, đọc sách đúng là đọc đến ngốc
nghếch rồi, căn bản không tìm thấy niềm vui, đậu Tiến sĩ, lại lấy việc
ngắm hoa làm vui. Không biết trong thành Trường An hoa nào nổi tiếng
nhất à, Lão Hồ ngươi ngắm hoa mẫu đơn hay là hoa bìm bìm?
Hồ Nguyên Lễ lườm y một cái, bực mình nói:
- Đúng là ngu xuẩn, đến phường Phú Bình ngắm hoa, đương nhiên là ngắm hoa nữ nhân rồi!
Mã Kiều ngạc nhiên nói:
- Hoa nữ nhân? Còn có loài hoa thế này sao, ta lần đầu được nghe. Phàm
ca, lần sau hai chúng ta cũng cùng nhau đi ngắm, nếu đúng thật là đẹp,
ta đem một chậu về Lạc Dương!
Dương Phàm không nhịn được cười nói:
- Hoa nữ nhân, nữ nhân đẹp như hoa. Nữ nhân hoa mà Hồ huynh nói, đương
nhiên là mỹ nhân ở nơi đây rồi. Nghĩ ra, phường Phú Bình này cũng giống
như phường Ôn Nhu ở Lạc Dương, thanh lâu tửu quán nhiều vô kể!
Hồ Nguyên Lễ cười nói:
- Đúng vậy! Nơi đây nữ tử lầu xanh dung mạo quyến rũ, ăn nói khéo léo,
khôn khéo hợp lòng người, đa số đều tinh thông thơ từ ca phú. Bất kể là
người là thiếu hiệp Kinh Đô hay là lưu manh trên phố, văn nhân hay là
cường hào, bọn họ đều có thể phân biệt các loại người, rồi dựa vào thói
quen thưởng thức của ngươi mà dụ dỗ cho ngươi lưu luyến không muốn về...
Mã Kiều vừa nghe thấy kỹ phường, day day mũi, cười nhạt nói:
- Đi lầu xanh thì nói là đi lầu xanh, còn nói cái gì mà hoa nữ nhân, ta
lại không phải là người có học thức, sao mà hiểu các ngươi khoe chữ. Đã
là lầu xanh, vậy không đi cũng được, không phải bỏ tiền ra tiêu vào bọn
họ.
Hồ Nguyên Lễ lắc đầu liên tục, nói:
- Thiếu niên phong lưu mà, bây giờ sắp già rồi, thường là hay nhớ lại,
đợi đến lúc ngươi đến tuổi này của lão phu rồi, muốn điên cuồng cũng
không có khả năng lớn như vậy đâu.
Tôn Vũ Hiên ở bên cạnh liên tục gật đầu, coi bộ đồng tình.
Dương Phàm giả vờ không nhìn thấy Hồ Phi cô nương xinh đẹp môi hồng răng trắng, mặc một bộ quân phục của binh sĩ đang thúc ngựa đến gần Tôn Vũ
Hiên, lớn tiếng hỏi:
- Nói như vậy, Tôn huynh năm đó lúc thi đậu Tiến sĩ cũng từng phong lưu rồi đúng không?
Tôn Vũ Hiên nhớ lại cười:
- Ha ha, thiếu niên đọc sách nào năm đó chẳng phải đều như thế sao? Một
khi thi đậu Tiến sĩ, toàn bộ đều phải đi, không say nằm ôm ấp mỹ nhân,
làm sao bù đắp được những vất vả đèn sách bao nhiêu năm. Còn nhớ năm đó
lúc vào Kinh đi thi, ta sống ở phường Tuyên Giáo Lạc Dương, thuê phòng ở đó chuẩn bị thi.
Thời gian đó, đã từng cùng mấy bằng hữu đi Ôn Nhu Phường. Ôn Nhu Phường
từ cửa tây đi vào, quán rượu thứ nhất, bên trong có một nữ lang hầu rượu người Ba Tư, nữ tử này có thể giỏi ca múa, thân thể uyển chuyển, Tôn mỗ vừa nhìn thấy đã say mê. Thời gian đó, ta thường đến uống rượu, không
phải là vì uống rượu, mà là vì để nghe giọng nói của nàng, có thể nhìn
thấy dáng người nàng...
Tôn Vũ Hiên nhớ lại mình năm xưa đã say mê tương tư nữ lang Ba Tư kia, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần si mê.
Mã Kiều cũng nhìn thấy Hồ Phi cô nương, đôi mắt to và sáng long lanh của nàng đang nheo lại đầy nguy hiểm, Mã Kiều cố nhịn cười hỏi:
- Vậy vị cô nương Ba Tư kia đâu?
Tôn Vũ Hiên cúi đầu, buồn bã nói:
- Bị một vị phú thương Dương Châu dùng một lượng châu ngọc lớn đưa đi
rồi. Ngày ta đỗ tiến sĩ, vui vẻ đến quán rượu, nhưng không thấy bóng
dáng nàng đâu, hỏi người trong quán, lúc đó như là bị sấm đánh đỉnh
đầu...
Dương Phàm cười như không cười, nói:
- Không ngờ Dương Lang trung lại là người đa tình như vậy, chẳng lẽ đến giờ ngươi vẫn mong nhớ nàng ta hay sao?
Tôn Vũ Hiên thở dài nói:
- Người đầu tiên yêu thương, suốt cuộc đời này sao có thể quên được? Ta...
Y vừa nói vừa ngẩng đầu lên, khóe mắt chợt liếc qua vừa đúng nhìn thấy
Hồ Phi cô nương, quả tim Tôn Vũ Hiên nhảy dựng lên, mặt không biến sắc,
vội vàng chữa lại, bình tĩnh nói:
- Nhưng từ lúc có Hồ cô nương, trong lòng ta không thể có thêm ai nữa.
Dương Phàm cười ha ha nói:
- Lời này của ngươi, hay là giữ lại để thổ lộ với Hồ cô nương đi, nói cho ta nghe thì có tác dụng gì.
Dương Phàm cười lớn thúc ngựa đi, Hồ Nguyên Lễ và Mã Kiều cũng cười
trộm, đi theo, sau đó chỉ còn lại Tôn Vũ Hiên nhăn nhó khổ sở đối mặt
với Hồ Phi cô nương đang cười ngọt ngào.
Hồ Phi cô nương lông mày cũng cười, mắt cũng cười, giọng nói ngọt đến phát ngấy:
- Người ta đúng là không biết A ca lại có nhiều chuyện cũ phong lưu đến
vậy, vị cô nương đó tên Ba Tư đúng không? Nghe không giống như tên người Hán, nàng là người nơi nào, so với người ta, ai xinh đẹp hơn?
Hồ Phi cô nương vừa nói, đôi tay thon dài liền nhéo vào eo Tôn Vũ Hiên
một cái. Một lát sau, tiếng kêu chói tai thảm thiết vang lên ở phường
Bình Khang, tiếp đến là tiếng hét bi phẫn của Tôn Vũ Hiên:
- Tên họ Dương kia, ngươi đúng là không phải bạn bè chí cốt mà...